Bà Hai một người phụ nữ luôn giữ cho mình nét mặt bình tĩnh vậy mà lần này cũng thất thố trước sự kiện ‘thắp sáng bóng đêm’. Từ đâu đó có tiếng người nói lớn vang lên, âm thanh này được truyền đi từ một thiết bị mà Cẩn có thể gọi tên nó: loa cầm tay.
“Đây là thiết kế của Chúa An, sản phẩm điện này sẽ được đưa đến tay những vùng đất đủ sức làm ăn cùng chúa An, ngày mai chủ nhân của các lãnh địa sẽ được quyền tham gia đấu thầu hệ thống đường dây điện đầu tiên cho lãnh địa của mình. Bây giờ xin chúc tất cả một đêm thật vui vẻ.”
Tiếng người dân dưới trướng Chúa An hô lớn, bọn họ có vẻ rất tôn sùng vị chúa của mình, hận không thể quỳ xuống cảm tạ ngài, cung phụng ngài như một vị thần.
Cẩn cũng rất ngưỡng mộ con người tài năng đó, ngày mai cậu hy vọng có thể được gặp Chúa An nhìn tận mặt con người thiên tài ấy. Nhưng sâu trong tâm cậu, người cậu mong đạt được những thành tựu này chỉ có thể là một người - An Việt.
Cẩn cùng bà Hai đi dạo quanh bờ hồ lớn, có một đoàn người đang múa hát không theo quy tắc ở đây, bọn họ chen lấn nhau ùa vào đám đông bắt đầu kéo đẩy những người đi đường Cẩn cũng bị đám đông kéo đi một đoạn dài, khi quay đầu nhìn lại chẳng thấy bà Hai đâu.
Không còn cách nào khác Cẩn quyết định men theo đường cũ về nhà, nhưng cậu không nhớ đường, lòng vòng mãi cậu đi vào một hẻm nhỏ hơi vắng người. Nơi đây không có bóng điện chiếu tới, Cẩn do dự, cậu nhớ không lầm mình từng đi qua đây nhưng không biết ngõ nhỏ liệu có đưa về lại căn nhà khách kia không.
Đang khi cậu do dự một bóng đen sượt qua, ôm lấy cậu vào trong ngõ nhỏ. Cẩn hốt hoảng muốn kêu lên nhưng bóng đen bịt miệng cậu lại, sau đó cơ thể nam nhân to lớn đè lên người cậu ép cậu thật chặt với bức tường lạnh lẽo phía sau.
Cẩn cố gắng giãy giụa nhưng không được, người đó cứ thế ép chặt cậu vào Tường cưỡng hôn. Cẩn sợ tới phát khóc, ký ức ngày bị Giran ***** *** ùa về, cơ thể Cẩn bắt đầu xuất hiện hiện tượng co giật do sợ hãi quá độ.
Lúc này cậu đã dần mất đi ý thức nên không phát hiện ra rằng bóng đen kia rất lo lắng cho cậu, thấy cậu ngất đi hắn liền mang cậu chạnh nhanh ra khỏi hẻm nhỏ.
Chờ tỉnh lại Cẩn đã thấy mình nằm trên giường trong nhà khách bên cạnh là bà Hai đang vô cùng lo lắng.
“Đêm qua cậu tự đi về đây sao?” Bà Hai hỏi.
Cẩn nhớ lại chuyện mình bị bóng đen áp tường, kiểm tra thân mình thấy không bị thương Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ra cử chỉ: “Khi bà về đây chỉ thấy mình ta trên giường?”
Bà Hai gật đầu: “Tôi cứ tưởng cậu đi về một mình mệt quá nên ngủ thiếp đi, may mà cậu không sao.”
Cẩn cúi mặt, kẻ tối qua cưỡng hôn cậu rốt cuộc là ai, sao lại tha cho cậu dễ dàng đến vậy?
Chuyện này chưa có được đáp án thì cha và anh trai đã tới nơi, họ tới hơi muộn. Lần này cha mang theo một cô gái đến gặp Cẩn, cô ta chính là người đã xuất hiện trong nhà kính ngày hôm qua.
Ngay khi nhìn thấy Cẩn cô nàng tỏ ra ngạc nhiên. Cha Cẩn giới thiệu: “Đây là con gái của Địa chủ họ Lâm nằm trong quyền quản lý của Chúa đất Êm, con bé tên là Lâm Thanh Thanh, vẫn còn độc thân, ta muốn trong bữa tiệc hôm nay con hãy dìu cô ấy nhảy một bài.”
Lâm Thanh Thanh con gái của Địa chủ họ Lâm, nếu vậy dựa theo cốt truyện Thanh Thanh sẽ là người thay thế Thanh Thư.
Cẩn chăm chú quan sát Thanh Thanh, cậu thừa hiểu lối ăn ở của nhà họ Lâm nên đâm ra nghi ngờ sự trong sạch của cô gái này. Hôm qua trong nhà kính cô ta đi cùng hai chàng trai, ăn mặc rất bạo, hôm nay lại hoàn toàn khác kín cổng cao tường hệt như tiểu thư đài cát.
Cẩn nhìn về phía cha mình, mắt đầy ý hỏi: Cha có ý gì đây?
Chúa Phiêu có vẻ rất hài lòng với Thanh Thanh không ngừng nói tốt về cô, lát sau ông khuyên Cẩn: “Con cũng lớn rồi, Thanh Thanh là cô gái hiền lành lại xinh đẹp ở với con rất hợp.”
Nghe tới đây Cẩn không hiểu nữa thì uổng mất 12 năm giáo dục bắt buộc. Cha của cậu muốn tìm vợ cho cậu.
Cẩn không có lý do gì để từ chối, muốn chống lại hôn sự này cậu phải vạch mặt được Thanh Thanh, giờ Cẩn vẫn chưa chắc cô có phải là gái hư hay không nên chỉ đành chấp nhận trong bữa tiệc hôm nay sẽ đi cùng Thanh Thanh.
…
Bà Hai chuẩn bị cho Cẩn một bộ lễ phục vô cùng lộng lẫy màu tím than có đính ánh kim chìm, ống tay rộng. Sau khi khoác lên bộ lễ phục nhìn Cẩn còn muốn đẹp hơn cả Thanh Thanh.
Khi nhìn thấy Cẩn xuất hiện Thanh Thanh cảm thấy hơi xấu hổ. Một người con trai có cần thiết phải đẹp đến như vậy không? Cô nhìn qua người đàn ông bên cạnh nói nhỏ: “Anh trai có cần thiết phải tiếp cận người này không?”
Người được gọi là anh trai nói nhỏ vào tai cô: “Người này chính là chủ nhân của Làng cà phê, có được cậu ta là có được một món hàng khiến người tây điên cuồng, em xem đó mà làm đừng khiến anh thất vọng.”
Nói xong hắn không hề kiêng nể vỗ lên mông Thanh Thanh khiến cô nàng rên lên một tiếng. Cẩn không nhìn thấy cảnh tượng này nếu không cậu sẽ biết được. Thanh Thanh chính là người được chọn thay thế cho Thanh Thư, cô ta sẽ trở thanh kẻ hút đất đai đị vị cho địa chủ nhà họ Lâm.
Thanh Thanh sửa nhẹ tà váy bước lên, đi tới bên cạnh Cẩn. Nở nụ cười: “Chào cậu Cẩn, hôm nay hy vọng cậu sẽ chiếu cố em.”
Cẩn bỗng rùng mình, cậu có cảm giác như có một con rắn đang muốn quấn lấy mình, nhưng vì phép lịch sự Cẩn chỉ có thể mỉm cười, vươn tay ra với nàng ta.
Thanh Thanh khoác tay Cẩn bước vào đại sảnh dinh thự nguy nga nhà họ An, nơi đây đúng chuẩn một khối công trình quý tộc phương tây, phong cách gothic quyền quý được áp dụng triệt để, từng tòa nhà cao lớn dựa núi áp sát nhau, sàn trải thảm nhung đỏ rực rỡ, đèn chùm treo cao sáng bóng, từng món nội thất đều tinh xảo đến không tưởng.
Nghe đồn chủ nhân họ An sống ở phương tây nhiều năm, quả nhiên người ở phương tây có khác, cao quý xa hoa khó ai trong Lục địa núi bì kịp.
Âm nhạc vang lên, chủ nhân họ An vẫn chưa xuất hiện nên quan khách cứ tự ý ăn uống và làm việc mình muốn. Thanh Thanh quấn lấy Cẩn muốn cậu cùng nhảy một bài.
Xuyên suốt điệu nhảy cả người cô nàng như thể không xương cứ dựa vào cậu, hai bầu ngực như có như không cọ vào lồng ngực Cẩn không ngừng. Ý tứ dụ dỗ không thèm che dấu, đã thế từ cơ thể cô ta còn toát ra một mùi hương rất thơm, ngửi nó một lát Cẩn bỗng thấy phần thân dưới hơi nóng lên.
Không xong rồi, mùi hương này có tác dụng thúc tình.
“Cậu Cẩn, da cậu sao lại đẹp vậy?”
Giọng Thanh Thanh ngọt tựa mật ong rừng, rót vào tai Cẩn khiến bản năng đàn ông trong cậu vọt lên đến não. Phải cố lắm Cẩn mới giữ được bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng đẩy người con gái ra, mỉm cười, quay lưng rời đi. Đến làm cử chỉ với cô ta cậu cũng không còn đủ sức.
Thanh Thanh nhíu mày nhìn bóng lưng người con trai kia, sao có thể cưỡng lại mị hương trên người cô ta được kia chứ.
Thanh Thanh không cam lòng nhanh chân đuổi theo. Cẩn cần một nơi nào đó thông thoáng nên đã đi ra nhà kính gần đó.
Thanh Thanh đuổi theo ra sau liền đụng phải người đàn ông đi cùng cô hôm nọ trong nhà kính.
Thanh Thanh thấy hắn liền cười ngọt. “Cậu Êm Tuấn, sao cậu lại ở đây?”
Mùi mị hương trên người ả được gió khuếch tán xung quanh, đôi mắt của người đàn ông ngay lập tức trở nên nóng bỏng. Hắn ôm chầm lấy eo Thanh Thanh. “Nàng lại xức gì lên người, mẹ kiếp mỗi lần gặp nàng cậu em của ta cứ sừng sững đứng lên bất chấp địa điểm thời gian. Nàng phải chịu trách nhiệm.”
Hắn ôm lấy Thanh Thanh đâm hạ bộ vào bụng cô, mặt Thanh Thanh tái mét, mục tiêu hôm nay của cô không phải là con trai chúa Êm mà là vị đang nắm trong tay cà phê kia.
Thanh Thanh muốn thoát ra nhưng đáng tiếc vòng tay của chàng trai quá chắc, hắn ôm eo Thanh Thanh kéo cô vào nhà kính, đi tới một góc khuất bắt đầu không kiêng nể gì kéo quần áo cô để lộ ra da thịt mịn màng.
Thanh Thanh chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng phục vụ tên này thật nhanh để còn đi tìm mục tiêu tiếp theo của mình.
Trong lúc đó Cẩn đang khó chịu dựa vào một thân cây lớn, thở hổn hển, trong vô thức cậu kéo nhẹ tà áo muốn cởi y phục trên người để cơ thể được thoải mái.
Phía sau thân cây một bóng người đang đứng nhìn chằm chằm vào phần gáy đỏ ửng của Cẩn.
...
Mai cho lên giường tút chim, hôm nay tính cho tút chim mà thôi quyết định dưỡng sức để mai tút chim vài ngàn chữ cho sướng.