Khi các quý tộc nhận được thiệp mời bọn họ vô cùng ngỡ ngàng lẫn mừng rỡ, vốn tưởng khó mà gặp được Chúa An, nào ngờ ngài lại mở thêm một buổi gặp mặt. Không ít suy đoán nổi lên trong giới quý tộc, bọn họ nghi ngờ rằng: Ngày hôm qua có lẽ Chúa An đã nhìn thấy chuyện xấu của con gái nhà họ Lâm cùng với con trai chúa Êm nên ngài mới không xuất hiện.
Vì sợ đắc tội Chúa An, các quý tộc bắt đầu quản lý con mình chặt hơn, cấm bọn họ không được làm bậy. Bên phía Chúa Êm vì sợ có bất trắc xảy ra, hắn ta đã ra lệnh cho con trai cút về lãnh thổ, tự nhốt mình trong phòng kiểm điểm lại bản thân xem mình đã sai ở đâu.
Tối hôm đó một lần nữa đại sảnh trong dinh thự Chúa An sáng đèn, hôm nay sảnh lớn được trang trí khác hoàn toàn hôm qua, ngay từ lối vào một lượng lớn hoa hồng cắm khắp nơi dày kín như thể cả vườn hoa đều được mang vào đây.
Mọi người vừa vào nhìn thấy cảnh tượng này liền nhìn nhau, trong bụng không ngừng suy đoán hôm nay Chúa An muốn làm gì, sao lại trang trí không gian hệt như một tiệc cưới của người phương Tây vậy.
Nhắc tới người Tây hôm nay có rất nhiều người Tây có mặt, bọn họ đến từ những thương đoàn lớn vô cùng đa dạng.
Đi vào trong một lượng hoa hồng trắng được cắm rải rác khắp nơi, thảm đỏ trải một đường từ cửa chính lên tới tận cầu thang, chỉ dừng lại ở ngay khoảng trống ở cầu thang giữa, nơi mà gia chủ thường xuất hiện để công bố những thông tin quan trọng.
Bố trí này càng làm cho họ hoang mang hơn, một vài người Tây có hiểu biết liền nói một câu: “Sao giống tiệc cưới vậy nhỉ?”
Một vài người Lục địa núi hiểu được ngôn ngữ người Tây liền nhanh chóng phao câu này ra, chẳng mấy chốc ai cũng ngầm nhìn nhau đoán xem, con gái nhà nào may mắn được Chúa An nhìn trúng.
Chúa Phiêu cùng Phiêu Chính không có thời gian để quan tâm tới chuyện đó, họ cũng không có con gái để cạnh tranh chuyện này, bây giờ vấn đề họ quan tâm là Cẩn đâu, sao chưa thấy xuất hiện.
Người mà bọn họ nhắc tới đang ở trong vòng tay Chúa An, ngây ngốc nhìn hắn. Đên qua là một đêm khủng khiếp với Cẩn, đến mức bây giờ chân cậu vẫn còn run, dù là một người yêu thích người cùng giới tính, trong tâm trí không ngừng khát khao được làm chuyện thân mật với người cùng giới, nhưng sự mạnh bạo tối qua đã vượt qua tầm hiểu biết của Cẩn. Cả hai kiếp cậu đều là trai zin, còn trong sáng hơn cả bột giặt omo, cho nên chuyện tối qua, quả là…
Mộng Mộng làm gì miêu tả sức bật, thời gian và sự tàn bạo của An Việt trong chuyện làm tình thế này đâu, tại sao trong thực tế, An Việt lại khủng khiếp thế này?
Cẩn nhịn xuống cơn đau ở hạ bộ, hơi đẩy An Việt ra, bây giờ trông hắn đã bình tĩnh hơn, cậu cũng tỉnh táo không bị khống chế bởi mị hương - Cẩn biết mình bị hương thơm tỏa ra trên người Thanh Thanh khống chế, trong Người yêu hoàn mỹ chẳng phải Thanh Thư cũng làm thế sao, Cẩn không hiếm lạ, chỉ hơi bất ngờ mình lại trở thành đối tượng cần công lược của cô nàng.
Cẩn nhìn vào An Việt dùng cử chỉ tay. An Việt nhíu mày: “Em đang làm gì?”
Cẩn sực nhớ, An Việt không hiểu cái này, liền chạm vào lòng bàn tay hắn viết: “Lấy giấy cho ta.”
An Việt đưa giấy cho cậu, hắn không buông tay ôm Cẩn ngồi trên đùi mình. Cẩn cựa quậy muốn trốn xuống, nào ngờ, An Việt ôm chặt hơn, còn đánh vào mông cậu: “Ngoan nào, ngồi đây viết đi ta chỉ đọc của em khi em nghe lời ta.”
Mặt Cẩn đỏ rực, cậu không hiểu tại sao mình lại nghe lời tên này đến thế, 3 năm trước An Việt cũng có khí thế lắm rồi, 3 năm sau gặp lại càng khủng bố hơn, chiều cao, cơ bắp mọi thứ cứ như muốn nhấn chìm cậu. Cẩn không cam lòng, tại sao cũng 3 năm qua đi, cũng là thân nam nhi cậu lại gầy hơn còn không cao, cơ thể cứ nhỏ theo thời gian thế này? Thật là bất công.
Càng nghĩ càng ấm ứt, Cẩn đè bút thật mạnh, viết: “Tại sao lại muốn làm chuyện đó với ta?”
An Việt hôn lên tai cậu: “Vì ta yêu em.”
Tai Cẩn như bị phỏng, cả người hừng hực sức nóng. Sao người này có thể bình tĩnh nói ra những lời đó.
Cẩn nhịn xuống xúc động viết tiếp: “Chúng ta không hợp đâu.”
An Việt cắn lên cổ Cẩn làm cậu la lên, quay ngoắt lại nhìn hắn đầy trách cứ. An Việt chẳng buông tha, luồn tay vào ngắt nhẹ nhũ hoa của cậu làm Cẩn co quắt người, run lên.
“Em nói xem chúng ta hợp không? Mới chạm chút mà em đã hưng phấn thế này rồi kia mà. Hay bây giờ ta giúp em trả lời câu hỏi ‘chúng ta có hợp’ không nhé?”
Cẩn run rẩy cố gắng thoát khỏi tay An Việt, viết tiếp: “An Việt chúng ta…”
Một đường gạch dài bị ép buộc tạo ra khi An Việt cướp lấy bút từ tay Cẩn. “Ta không muốn đọc thêm nữa, em nghe đây, tối nay ta sẽ cầu hôn em trước giới quý tộc, với thân phận của ta hiện tại hoàn toàn xứng với em. Còn nữa nếu em không ngoan ta sẽ công bố chuyện đêm qua, và bắt Chúa Phiêu phải chịu trách nhiệm vì con trai của bọn họ đã vấy bẩn Chúa An ta.”
Cẩn trừng mắt nhìn hắn, có ai lại trắng trợn đổi trắng thay đen vậy không hả? Người nằm dưới, người bị vấy bẩn đến mức bên trong vẫn đang còn chảy thứ khó nói là cậu đây này!
An Việt mỉm cười thích thú trước biểu cảm của Cẩn, hôn lên mắt, mũi, miệng cậu, trán cụng vào trán cậu nói: “Ta biết em không hề ghét ta, ta có thể cảm nhận được điều đó, vậy tại sao em lại muốn đẩy ta ra? Cẩn em đang sợ điều gì?”
An Việt có thể cảm nhận được Cẩn đang che giấu điều gì đó, bởi nếu không thích một người khi tỉnh lại sau chuyện đêm qua Cẩn sao có thể nhẹ nhàng chấp nhận như vậy, còn dung túng cho hắn ôm hôn thân mật.
Cẩn mím môi, nội dung tác phẩm vốn đã loạn lắm rồi, vật thay thế cũng đã được chọn, cho nên cậu không còn lý do gì để đẩy An Việt về phía Thanh Thư, nhưng không hiểu sao Cẩn vẫn cứ thấy lo lo, cậu sợ mình sẽ gây ra nguy hiểm cho An Việt.
An Việt lại thấy Cẩn trầm tư, 3 năm trước khi dọn vào phòng Cẩn, An Việt từng thấy cảnh này không ít, những lúc như thế hắn có cảm giác Cẩn cứ như không thuộc về thế giới này, cậu dường như có thể hóa bướm bất cứ lúc nào vỗ cánh bay đi tan vào hư vô.
Lúc đó hắn không nghĩ gì nhưng giờ nhớ lại, lại khiến hắn sợ hãi, lo sợ đến một ngày nào đó khi tỉnh dậy Cẩn của hắn sẽ hóa bướm và bay đi mất.
An Việt ôm siết lấy Cẩn, chôn đầu vào vai Cẩn. “Đừng từ chối ta, xin em, ta không hiểu vì sao em lại lo nhiều đến vậy, nhưng ta biết ta không thể sống thiếu em, hình ảnh của em cứ in hằn trong tâm trí ta, ngày đêm nhớ mong khiến ta xem em là chấp niệm của mình. Nếu giờ em từ chối ta, ta sợ mình không nhịn được mà phá hủy tất cả mất.”
Nghe tới đây Cẩn sợ hãi, vội ôm chầm lấy An Việt.
Tại sao lại yêu ta, tại sao lại si tình vì ta vậy An Việt? Cẩn đau khổ đặt câu hỏi, cậu sợ hãi nhưng cũng cảm động.
Cậu nên làm sao đây, bỏ lại nỗi lo mà đi cùng An Việt hết cuộc đời này sao? Nhưng cậu chỉ là một linh hồn chiếm xác, vốn dĩ Phiêu Cẩn phải chết, cậu tới thay đổi nhưng có thể thay đổi được bao lâu, thế giới này dù có loạn thì quy tắc vẫn còn tồn tại, chỉ sợ rằng số phận khó để cậu yên.
‘Nếu ngươi đến gần hắn, ngươi sẽ hại hắn!’
Từ trong tiềm thức một giọng nói vô hình không ngừng nói ra câu đó. Cẩn lắc đầu muốn xua đuổi nó nhưng khó quá.
“Tối nay đi cùng ta nhé!” An Việt hôn lên tóc cậu. “Ta đã chuẩn bị hết rồi, nếu tối nay em không đi cùng ta, không cùng ta nhảy một điệu, không đeo nhẫn cho ta, không hôn ta trước mặt mọi người, không thề hứa cùng ta, ta sẽ cho nổ tung dinh thự. Bên trong đó có rất nhiều người, cha em và cả anh trai em nữa, tất cả sẽ chôn cùng chúng ta. Khi sống không ở cùng một chỗ được, vậy khi chết chúng ta ở cùng nhau, xuống âm phủ có rất nhiều quan khách sẽ cùng chúng ta tham gia tiệc cưới.”
An Việt nói như thể kể một câu chuyện sắp sửa diễn ra, bình tĩnh đến sởn gai ốc.
Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, hai tau ôm chặt An Việt. Cậu không cho phép hắn làm vậy, nhìn kiểu nói của An Việt, Cẩn chắc chắn nếu mình còn từ chối hắn sẽ làm đến bước đó thật.
Cẩn nhịn xuống lo lắng, hôn lên môi An Việt.
Cậu ích kỷ được không? Cướp lấy nhân vật chính trong tiểu thuyết 18+ mà cậu rất thích được chứ?
...
Đoán xem có ngược không?