Giran tiến thẳng về phía Cẩn, bà Hai vô cùng lo lắng, di chuyển lên trước chắn tầm nhìn của Giran.
“Địa chủ Giran ngài tới đây có việc gì vậy?” Bà Hai cung kính hỏi.
Giran cười cười, hướng ánh mắt về phía Cẩn, dịu giọng nói: “Hôm nay ta tới báo cáo tình hình lương thực thu được năm này từ lãnh địa phía tây, nhưng Chúa lại đang tiếp địa chủ vùng phía đông nên ta đành đi dạo xung quanh không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”
Mộng Mộng xây dựng chế đồ Chúa đất rất đơn giản, thông thường dưới Chúa sẽ có khoảng 4 đến 5 địa chủ, mỗi địa chủ quản lý một vùng đất được chỉ định, nơi đó bọn họ được quyền đưa ra các luật pháp riêng, miễn là đóng thuế đủ mỗi năm cho phủ chúa. Nên các địa chủ trong tác phẩm Người yêu hoàn mỹ rất có quyền lực, có nhiều kẻ còn nắm thóp được Chúa của vùng vì tiềm lực kinh tế mạnh mẽ của mình.
Bà Hai mỉm cười điềm tĩnh đáp lại. “Vậy sao, thật là trùng hợp, nếu ngài đang đi dạo ta có thể chỉ cho ngài một địa điểm đẹp trong phủ chúa.”
Giran cười lớn hào sảng xua tay. “Không, ta chỉ muốn nói chuyện với cậu Cẩn một chút thôi.”
Bà Hai nghiêm túc nhìn vào Giran, ở thế giới này người hầu nhà phủ Chúa gần như không cần phải khiêm tốn hay cúi đầu trước bất cứ người nào mặc cho đó là một địa chủ quyền lực.
Bà nói: “Ngài biết tên cậu Cẩn vậy chắc cũng biết tình hình sức khỏe của cậu ấy, mong ngài thông cảm.”
Giran bước qua bà Hai, nói với Cẩn: “Cậu có muốn nói chuyện với ta không?”
Cẩn đen mặt, cha nội này không biết cậu đây bị câm hay sao mà còn hỏi như thế, nhưng nhìn cái bản mặt kia, Cẩn hiểu mình không làm gì đó tên này chắc chắn sẽ đi theo mãi không thôi.
Cẩn chạm tay lên vai bà Hai, khi bà quay đầu cậu lắc đầu ý bảo bà không cần phải làm quá lên. Cẩn nhẹ cúi đầu với Giran ngỏ ý chào hỏi hắn.
Giran vui vẻ nói: “Cậu Cẩn chắc chưa bao giờ ra khỏi nhà, không biết cậu đã từng nhìn thấy quả bơ có thịt màu xanh bao giờ chưa?”
Bơ chứ gì, cậu đây thấy đầy ngoài chợ nhưng khổ nổi thế giới này hoàn toàn khác với thế kỷ 21 Cẩn cũng không có ký ức của thân chủ cũ nên không biết được người này đã từng nhìn thấy quả bơ bao giờ chưa. Cẩn đưa ánh mắt về phía bà Hai hy vọng bà giúp đỡ.
Bà Hai đỡ lời: “Ngài Giran, quả bơ là nông phẩm đắt giá nhất trong lãnh địa Chúa Phiêu, người phương tây rất thích, chúng ta chủ yếu nhập bơ ra ngoài người trong lãnh địa không được ăn sao nhà Chúa dám dùng.”
Cẩn bình tĩnh nhìn Giran nở một nụ cười nhẹ nhàng - đấy nghe rồi đúng không, nếu đã nghe phiền người đi cho!
Cậu không hay biết rằng, nụ cười này trong thoáng chốc đã làm cho Giran ngơ ngẩn, trên đời này lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người nam đẹp đến vậy, đẹp hệt như một mỹ nhân không có thật.
Thất thố qua đi, Giran liền nói: “Nếu cậu chưa từng thấy bao giờ vậy có muốn nhìn thử không? Mỗi năm vào dịp báo cáo ta đều mang tới cho nhà Chúa một vài quả để kiểm tra chất lượng, bây giờ vẫn đang ở ngoài xe ngựa gần đây thôi.”
Cẩn muốn từ chối nhưng không biết lấy lý do gì, hơn nữa cậu cũng rất tò mò không biết quả bơ nơi này có giống quả bơ ở thế kỷ 21 không. Sau một hồi lưỡng lự Cẩn gật đầu.
Giran vui vẻ dẫn cậu qua đó, trong một vườn cây, có một chiếc xe ngựa đang đứng, loại xe này thường dùng để chở hàng thùng xe khá giống xe trâu thô sơ. Trên đó đặt vô số thùng gỗ.
Giran vuốt nhẹ hông ngựa như chào hỏi nó, rồi mở một thùng lấy ra một quả bơ màu xanh hình hồ lô, từ diện mạo bên ngoài trông nó không khác lắm với bơ ở thế kỷ 21.
Nhưng khi Giran đưa quả bơ lại gần Cẩn ngửi được mùi thơm béo ngậy, quả là ấn tượng.
Giran bẻ đôi quả bơ trước ánh mắt kinh ngạc của bà Hai đưa thớ thịt màu xanh đến bên môi Cẩn. “Nào cậu thử đi không chỉ thơm mà rất ngon.”
Cẩn muốn thử nhưng tư thế này không ổn, cậu vội đưa tay lên nắm lấy miếng bơ, bất ngờ bị tay của Giran nắm ngược lại vuốt nhẹ.
Da gà nổi lên toàn thân Cẩn, dù cậu yêu thích người cùng giới nhưng kiểu như Giran cậu không ngấm nổi, trông hắn rất mưu mô xảo trá.
Thấy Cẩn rụt tay lại, Giran giả đò khó hiểu: “Sao vậy vị không ngon ư, rõ ràng ta thấy nó rất ngon mà, hay quả này bị hư.”
Nói rồi hắn đưa quả bơ vào miệng, chọn ngay vị trí vừa chạm môi Cẩn cắn nhẹ, hai mắt Cẩn mở to, kiểu này chính là hành động hôn gián tiếp, tên này dám trắng trợn thể hiện ý muốn của mình, cậu ân hận khi đã đi cùng hắn tới đây.
Đang lúc khó chịu anh trai Cẩn xuất hiện, người này là Phiêu Cung, ngôi vị Chúa đất tương lai thuộc về anh nên từ nhỏ đã được cha đào tạo kỹ lưỡng, mọi hành động cử chỉ đều rất ra dáng con nhà quyền quý.
Khi nhìn thấy Giran ở bên em trai, Cung lên tiếng chào hỏi, rồi nhắn Cẩn: “Em đang bệnh đừng đi lung tung, vào phòng đi nào.”
Cẩn chỉ chờ cơ hội này liền chuồn ngay. Nhân vật công phụ như Giran cậu đây không dám nhận, xin nhường lại cho thụ chính, để con người lẳng lơ đó tới hốt kẻ biến thái này đi.
…
Sau ngày gặp mặt không mong muốn với Giran Cẩn không đòi đi dạo nữa, ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Hôm nay Chúa cho gọi Cẩn vào phòng riêng của ông.
Người này dù có gặp bao nhiêu lần Cẩn vẫn không thể nào buông xuống được tâm lý đề phòng, cậu chỉ sợ đến một lúc nào đó Chúa nhìn ra sai sót của mình ông sẽ nghi ngờ mất.
Cẩn vừa ngồi xuống, ông liền hỏi: “Con sắp 17 tuổi rồi có ý định gì không?”
Trong tác phẩm thụ chính 17 tuổi được xem như là người trưởng thành bắt đầu đi quyến rũ người khác, cho nên ở thế giới này phàm là nam hay nữ 17 tuổi đã thành người lớn.
Cẩn không hiểu lắm ý định mà Chúa hỏi là gì. Cậu nhìn xuống bàn, Chúa đã chuẩn bị sẵn giấy và viết cho cậu. Nơi này viết được làm từ một loại cỏ kì lạ, thân khá cứng, khi viết cho ra mực màu xanh đen khá đậm.
Cẩn thận trọng viết câu trả lời vào giấy: “Cha muốn con làm gì?”
“Con không có mong muốn gì sao?”
Cần lắc đầu, ghi tiếp: “Con xin nghe lời cha.”
May mắn thay chữ viết nơi này không khác Tiếng Việt nên Cẩn vẫn có thể tiếp tục giả làm con của Chúa đất.
Chúa đất nhìn câu trả lời của cậu, đắn đo chốc lát, rồi nói: “Nếu con không biết phải làm gì, cha có đề nghị thế này.”
Nói rồi ông đưa cho cậu một tờ khế ước. “Đây là một ngôi làng nhỏ nằm trong khu vực quản lý của địa chủ Tùng Lâm, người này là một trong những kẻ nằm dưới trướng cha. Ngôi làng này trước kia là món quà cha dành tặng cho mẹ, sau khi mẹ chết bà để lại cho con. Giờ con lớn rồi ta muốn giao lại nó cho con, con có thể tới đó sinh sống hoặc chọn lấy lợi nhuận từ nơi đó để phục vụ cho cuộc sống của chính mình.”
Rời đi, cậu đang mong điều đó, với một người ngu ngơ không hiểu biết gì về gia đình này được rời đi là một điều may mắn. Trước kia dù muốn đi nhưng không biết phải tới nơi nào trong thế giới xa lạ này, bây giờ có cơ hội sao cậu có thể từ chối được chứ.
Cẩn vội vàng viết vào giấy: “Thưa cha con xin phép được về sống tại ngôi làng đó, con lớn rồi không thể mãi phụ thuộc vào cha.”