Một bên thần sắc Lạc Phi từ lo lắng chuyển thành cằm đều phải rơi xuống, Lâm tiểu thiếu gia cậu có cái anh trai lợi hại như vậy sao không sớm mang người ta tới chơi!
Nhưng mà mơ mơ màng màng Lâm Đường tiểu thiếu gia chỉ biết mềm như bông kêu 666⁽¹⁾, cũng không biết hồ cẩu bằng hữu phun tào.
"Hồ thiếu sẽ không quỵt nợ đi?" Lâm Túc nói.
"Đương nhiên sẽ không," Hồ Kiệt bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, khi buông ra vang lên một tiếng lớn, "Lại đến!"
"Tám sáu." giọng Lâm Túc thực nhạt, hoàn toàn không bị tình cảm nhiệt tình nơi này ảnh hưởng.
"Không tin," Hồ Kiệt đoán.
Hộp xúc xắc mở ra, lại là theo đúng như lời Lâm Túc.
Rượu cung ứng không ngừng, Hồ Kiệt sắc mặt càng ngày càng hồng, cơ hồ là thở hổn hển như trâu, cùng Lâm Túc đánh tới nửa giờ, mặc kệ gã có ngồi giả bộ hay không giả bộ đều không có thắng, mà anh em bên người càng là bị rót thất thất bát bát, say ngã đầy đất.
"Chín năm," âm thanh Lâm Túc từ tốn.
"Không tin!" Hồ Kiệt lại một ly rượu uống hết trực tiếp ngã xuống.
Bên trong ghế lô mùi rượu tận trời, Lạc Phi một đường trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ ngừng hẳn, Lâm Túc thực dứt khoát buông xuống tay áo, một bên Lâm Đường dựa vào trên vai hắn đang ngủ say.
"Đi rồi," Lâm Túc vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng của cậu, làn da mịn màng giống như trứng gà đã lột vỏ, xúc cảm tương đối không tồi.
Lâm Đường lẩm bẩm lầm bầm đánh bay tay hắn, cọ bờ vai của hắn nói: "Đừng ồn, muỗi, muỗi?"
Lông mi nửa mở nửa khép run rẩy, dưới sự chiếu sáng của ánh đèn nhìn giống như hai chú bướm, nếu chỉ nói đến sắc đẹp thì Lâm tiểu thiếu gia hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, chỉ là tính cách quá khó hầu hạ.
Ở trong đêm nay Lạc Phi đã bị Lâm Túc thuyết phục hoàn toàn, vội không ngừng lại đây muốn hỗ trợ nâng, ngay sau đó lại thấy Lâm Túc chế trụ Lâm Đường eo lưng cùng chân, nhẹ nhàng đem người ôm lên.
Hắn ý bảo một chút mở cửa ghế lô, Lạc Phi vội không ngừng mà mở ra, Lâm Túc vốn muốn cất bước đi ra ngoài, lại hơi kém chút nữa đụng phải người đàn ông nghênh diện mà đến.
Vị khách này cao ít nhất 1,85 mét, dáng người bảnh bao, mặc ba bộ quần áo, khuôn mặt đẹp trai và nghiêm nghị, nhưng tính tình bình thường không hòa hợp với nơi này.
Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Túc, sau đó nhìn về phía người trong tay Lâm Túc: "Em ấy xảy ra chuyện gì?"
"Uống say, tôi đến dẫn em ấy về," Lâm Túc mở miệng nói.
"Thịnh tổng, ngài sao lại đến đây?" bên này Lạc Phi có chút kinh ngạc, gã còn tưởng rằng Thịnh Hoằng không tới.
Công chính Thịnh Hoằng, nhìn đúng thật rất có phong cách của tư bản, liền cùng trạng thái giả dạng của Lâm Túc trước mắt mà nói thì đúng thật là kém hơn anh một ít, nhưng mà là vóc người tương đương, khí chất Lâm Túc lại chẳng thua anh.
Đã là đàn ông thì không au muốn chính mình bị so sánh thu kém, huống chi Lâm Túc chỉ là giấu tài, chứ không phải sợ hãi ai.
Lúc Lâm Túc đánh giá người đàn ông trước mắt này, Thịnh Hoằng cũng đánh giá Lâm Túc, đối với Lâm Túc anh từng gặp qua, trong ấn tượng vị anh trai của Lâm Đường này lòng dạ sâu đậm, có vài phần âm trầm, rất khó nhìn ra cảm xúc, chỉ là năng lực không đủ, khi quan hệ của hắn cùng Lâm Đường ác liệt, Thịnh Hoằng cùng hắn lui tới rất ít.
Mà trước mắt người đàn ông này tuy rằng cũng giả dạng giống trước kia, nhưng lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác lạ, thật giống như...... thay xương đổi cốt.
Cũng có thể là làm biến mất cái che dấu cảm xúc quá mức lúc trước.
Thịnh Hoằng đối với người có thể là kẻ địch vô cùng cảnh giác, chỉ cần làm ra vẻ cường hãn hay vẫn là bày mưu lập kế anh cũng có thể phát hiện ra một chút, chẳng qua hiện tại sự quan tâm của hắn không phải là Lâm Túc mà là Lâm Đường.
Người được Lâm Túc ôm trong lòng quần áo chỉnh tề, hai nút áo ở cổ được cởi bỏ lộ ra làn da trắng nõn, cũng không có dấu vết bị người khác chiếm tiện nghi.
Thịnh gia cùng Lâm gia quan hệ rất tốt, mẹ anh cùng mẹ Lâm Đường là bạn thân của nhau, khi còn bé thường xuyên mang theo Lâm Đường, ngày thường cũng sẽ bảo anh chiếu cố vài phần, Thịnh Hoằng làm người tuy rằng lãnh đạm, đối với Lâm Đường lại là xem như em trai mà đau, chỉ là người em trai này chưa nói đến không học vấn không nghề nghiệp, cố tình đối với anh nổi lên tâm tư không nên có, Thịnh Hoằng chỉ có thể giữ khoảng cách đối cậu.
Theo lý mà nói anh không nên tới, nhưng mà lại sợ Lâm Đường thật sự bị người làm này nọ, nhưng khi anh ném chuyện hết rồi tới, thì lại phát hiện nơi này tựa hồ cũng không cần anh lắm.
Bên trong ghế lô nằm đầy đất, mỗi người đều lung tung rối loạn, chỉ có Lâm Đường một thân sạch sẽ, dựa vào trên vai Lâm Túc đang ngủ ngon lành, trong hô hấp hình như còn mang theo mùi rượu, mềm mại thuần khiết giống như trước.
Chỉ là người lúc trước ôm bánh bao mềm từ anh đổi thành người anh trai trên danh nghĩa của Lâm Đường.
Giống như có thứ gì bị đoạt đi rồi, trong lòng có chút kỳ lạ, Thịnh Hoằng hít sâu một hơi: "Các người trở về thế nào?"
"Tôi lái xe," Lâm Túc lãnh đạm nói, "Không uống rượu, Thịnh tổng yên tâm."
"Ừ," Thịnh Hoằng lên tiếng tránh đường.
Tựa hồ bị âm thanh bên ngoài ghế lô đánh sâu vào, người vốn dĩ ngủ ngon lành Lâm Đường mơ mơ màng màng kêu một tiếng: "Anh Hoằng......"
Lâm Túc bước chân dừng lại một chút, ngón tay ở trên eo Lâm Đường véo một phen, vốn dĩ nửa tỉnh tiểu thiếu gia "A" một tiếng trực tiếp tỉnh, nhưng xem đôi mắt mông lung kia, rượu còn không có tỉnh.
Cậu nằm ở trong lòng ngực Lâm Túc, ánh mắt lại chuyển hướng về phía Thịnh Hoằng ở một bên, ngay sau đó chính là vươn tay cánh tay đi muốn ôm: " Anh Hoằng......"
Thần thái cùng ánh mắt trông mong như vậy, làm Thịnh Hoằng bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên thấy bộ dáng của Lâm Đường, lúc ấy, cậu cũng là bộ dáng này, nếu cậu vẫn luôn là bộ dáng đáng yêu như lúc trước, Thịnh Hoằng cảm thấy chính mình có thể vẫn luôn đem cậu thành em trai để mà thương yêu, đáng tiếc......
Cánh tay còn chưa vươn đi, âm thanh tuấn nhã quen thuộc truyền tới: "Thịnh Hoằng, thế nào?"
Một cái thân hình cao gầy khác từ xa tới gần, chỉ trong một lát liền tới rồi trước mặt, người tới đồng dạng cũng là một thân tây trang, nút áo gắng đến kín mít, lộ ra vài phần hương vị cấm dục, dung mạo tuấn tú nho nhã cũng hấp dẫn mọi người ở quán bar.
Có thể kêu tên Thịnh Hoằng như vậy, còn cùng hắn tư thái thân mật người -- vai chính thụ Bạch Tu Nhiên.
❀ Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại 𝒘𝒂𝒕𝒕𝒑𝒂𝓭 TinhNguyet95 ❀Bạch Tu Nhiên ở nước ngoài làm giàu, danh tiếng ở nước ngoài có thể nói là đứng nhất đứng nhì, ở khoảng thời gian trước mới về nước phát triển, là một người mới quý giá của thủ đô.
Y cùng Thịnh Hoằng quen nhau ở trong một mối làm ăn, tam quan đồng nhất, đều có ý tứ lẫn nhau, vốn dĩ hai người còn đang ở trạng thái ái muội bởi vì Lâm Đường quá mức mẫn cảm ngăn cản, không đẩy xa mà còn ngược lại đẩy tình cảm hai người phát triển nhanh hơn.
Hiện tại có thể cùng nhau tới đón Lâm Đường, chứng tỏ hai người cũng đã ở bên nhau, hai người đêm khuya ở bên nhau, cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì quan hệ chắc chắn không phải bạn bè bình thường.
Trên lý thuyết thì hai người yêu nhau cùng nhau xuất hiện là chuyện đương nhiên, nhưng mà hành động thân mật lại đâm thẳng vào đôi mắt Lâm Đường người đang nằm trong lòng Lâm Túc, ánh mắt cậu vốn dĩ mờ mịt lại mang theo tức giận: "Anh Hoằng, tại sao anh ta cũng tới?!"
Một tiếng này cả quán bar đều có chút yên tĩnh.
Người trong vòng này ít nhiều gì cũng biết Lâm Đường theo đuổi Thịnh Hoằng không bỏ, cố tình Thịnh Hoằng lại không thích cậu, mà thích Bạch Tu Nhiên.
Tam giác tình yêu chính là chuyện bát quái mà người nhàn rỗi thích xem nhất, bởi vì một câu này, Bạch Tu Nhiên cũng có chút xấu hổ, ngay từ đầu y đối Lâm Đường cũng không có ác ý, nhưng mà đối phương lại đem Thịnh Hoằng trở thành người của mình, hơn nữa còn quảng cáo rùm beng y là kẻ thứ ba, cho dù tu dưỡng của Bạch Tu Nhiên có tốt đi nữa thì cũng không có khả năng trong lòng không có một chút khúc mắc nào.
"Nếu Lâm thiếu gia đã có người tiếp, Thịnh Hoằng, chúng ta trở về đi," Bạch Tu Nhiên nhìn Lâm Túc liếc mắt một cái nói.
Thịnh Hoằng gật đầu, ra hiệu với Lâm Túc một chút không chút do dự xoay người rời đi, cũng không muốn ở chỗ này trở thành náo nhiệt cho người ta xem.
Mà Lâm Đường nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi, sợ ngây cả người, cậu ở trong lòng Lâm Túc giãy giụa muốn xuống, cho dù say rượu làm cậu thất tha thất thểu, cũng suy nghĩ giãy giụa muốn đuổi kịp: "Anh Hoằng...... anh Hoằng, đừng bỏ em, đừng......"
Thương tâm, tuyệt vọng, nước mắt tích tụ bên trong hốc mắt hình như phải liều mạng nhịn xuống mới không có chảy xuống.
Lúc mà xém tí nữa té ngã Lâm Túc đỡ lấy cậu, sau khi đem người ôm tới trên xe rồi, Lâm Đường vẫn cứ một bộ dáng mất hồn vô vọng.
Lâm Túc chưa có yêu đương bao giờ, rất khó đồng cảm bản thân sẽ có cảm xúc yêu mà không có được sẽ tuyệt vọng thế nào, nhưng hắn thấy qua rất nhiều rồi, mạnh mẽ chịu đựng chỉ biết thương tâm thương phổi, khóc ra tới, đem cái vết thương trong lòng kia lấy ra, mới có thể khỏi hẳn.
Do dự một giây, Lâm Túc xua xua tay bảo Lạc Phi trở về, chính mình ngồi vào ghế sau, bàn tay to để đầu Lâm Đường làm cho cậu chôn ở trên vai mình: "Được rồi, anh trai em còn ở chỗ này mà."
Bản thân hắn cũng có một đứa em trai ruột, tuy nhiên em trai hắn kiên cường bất khuất, mọi việc của chính mình đều có thể giải quyết, không cần để anh trai như hắn nhúng tay vào, khó khăn lắm mới gặp được một nhóc yếu đuối, cũng làm cho con đường tình yêu thương có anh trai có chút phát triển.
Lâm Đường chôn ở trên vai hắn không có ngẩng đầu, thế giới bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, trong xe lại như có một vết ngăn, ngăn cách xe khỏi thế giới.
Hô hấp Lâm Đường còn mang theo mùi rượu, Lâm Túc có thể cảm giác được trên vai thấm ướt, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu có chút lông xù kia, ngoài ý muốn phát hiện tóc Lâm Đường cực kỳ mềm.
Tóc mềm lòng cũng mềm, muốn đem người trong lòng xẻo lấy ra, thì lòng cũng đau lắm.
Nhưng hắn cần thiết xẻo, Lâm Túc nhìn ra được sự ăn ý giữa Thịnh Hoằng cùng Bạch Tu Nhiên, Lâm Đường thích ai cũng được, nhưng thích một người đã có đôi có cặp tuyệt đối là tự tổn hại bản thân, huống hồ cốt truyện ở thế giới nguyên bản Thịnh Hoằng cùng Bạch Tu Nhiên cùng nhau đi qua cả đời, không có nữa địa phương để Lâm Đường chen chân.
"Ngoan, đau khổ liền khóc ra đi," Lâm Túc vuốt đầu của cậu nói, cũng có ôn nhu hiếm có được
m thanh nức nở từ đầu vai truyền đến, ban đầu là kìm nén, sau đó trở nên càng lúc càng lớn, tay vốn đang rũ xuống bắt đầu đánh bả vai Lâm Túc: "Vì cái gì, vì cái gì anh Hoằng không cần em... em, anh ấy rõ ràng đã nói...... nói rằng muốn cưới em...... hu hu......"
Nắm tay đánh có vài phần lực, nhưng mà không đau, Lâm Túc nghe cậu nói rũ mắt hỏi: "Cậu ta từ khi nào nói muốn cưới em?"
Tuy rằng có ký ức cốt truyện của thế giới, nhưng mà cũng chỉ là đại khái, hiệu ứng bươm bướm xuất hiện, rất nhiều chuyện không giống đều sẽ phát sinh, ví dụ như câu Thịnh Hoằng đã từng nói với Lâm Đường, Lâm Túc không có khả năng biết hết từng câu.
Lâm Đường hiển nhiên thương tâm cực kỳ, nghẹn ngào nói: "Lúc... em bảy, bảy tuổi...."
Lâm Túc: "......"
Con nít bảy tuổi biết cái rắm⁽²⁾.
Không, không thể nói thô tục, tuổi Thịnh Hoằng cùng với Lâm Túc không khác lắm, đều lớn hơn Lâm Đường năm tuổi, nói cách khác lời này của Thịnh Hoằng là lúc anh mười hai tuổi.
Mười hai tuổi ít nhiều cũng biết một chút chuyện, nhưng mà cái mấy bé trai ở tuổi kia cơ bản đều cảm thấy chính mình có thể đánh thắng trời đất, tên gọi tắt là sự bùng nổ của hội chứng tuổi dậy thì.
Một người không nghiêm túc, một người xem thành thật, cũng khó trách Lâm Đường cố chấp như vậy.
...
⁽¹⁾Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò".
⁽²⁾ dịch ra nghe thô quá nên tui để nguyên 🥲 đọc gần hết truyện như tui tưởng tượng anh Túc ảnh mắt "cái ***" tui muốn xĩu tại chỗ.