Này, anh đừng tự quyết định chứ!
- A, Cửu Châu, anh ngủ rồi sao?
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ còn là một bầu không khí tĩnh lặng.
Sao tự dưng hắn lại bảo là lỗi của cô? Cô đâu bắt ép hắn phải ngủ ở sô pha đâu chứ? Nhà hắn có rất nhiều phòng mà, giường đâu chỉ có một chiếc, tùy tiện chọn một giường mà ngủ cũng được chứ sao? Đúng là vô lý mà.
Không biết Cửu Châu có phải là ngủ thật hay cố tình không nghe thấy, nhưng hiện tại, hai mắt của hắn ta đã nhắm chặt, khuôn mặt thanh thản, áp vào vai cô.
Hắn cố tình không hợp tác thì cô cũng chẳng làm gì được nữa.
Triệu Gia Hân khéo léo điều chỉnh tư thế ngồi sao cho dễ chịu nhất.
Cô tựa lưng vào sô pha, ánh mắt nhìn vào một khoảng không vô tận.
Ngồi một mình buồn chán, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Hai mi mắt cô nặng trĩu, tưởng chừng như muốn sụp xuống.
Triệu Gia Hân buộc mình phải tỉnh táo, cô cứ lắc đầu rồi lại ngồi bứt tóc.
Tuy nhiên, ý chí của cô cũng chẳng được bao lâu khi hơi rượu tối qua vẫn còn vương vấn.
Hai mắt cô díp lại, từ từ, chầm chậm híp lại, cuối cùng Triệu Gia Hân bất lực, gục vào ngực Cửu Châu.
Bảy giờ không năm phút.
Bầu trời đã sáng hơn rất nhiều nhưng cái lạnh ngoài kia vẫn chưa có dấu hiệu muốn giảm xuống.
Nhiệt độ vẫn thấp, liên tục có những cơn gió thổi rì rào cuốn bay những chiếc lá khô héo rụng trên đường.
Dòng người đi lại tấp nập, ai nấy đều đang cuốn những lớp vải dày đặc trên người để gió lạnh không ùa về, vội vã đi thật nhanh để được về với ngôi nhà ấm cúng.
Khung cảnh mùa đông ảm đạm và gợi cho con người ta nỗi buồn man mác.
Bên cửa sổ sát đất, trên ghế sô pha dài, Triệu Gia Hân và Cửu Châu ôm nhau, say sưa nằm ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ biết khi trời sáng hoàn toàn, có tiếng động đánh thức, họ mới chịu tỉnh giấc.
"Cộc cộc" tiếng gõ cửa vào thời khắc này vang lên nghe thật chói tai.
Kèm theo đó, là âm thanh cũng không kém phần khó chịu.
- Cậu chủ, Triệu tiểu thư, tôi là Trạch Nhân đây, hai người dậy chưa? Sắp đến giờ Triệu tiểu thư đi làm rồi.
Trạch Nhân lấy hết cam đảm để cất tiếng gọi hai con người kia dậy.
Mồ hôi trán anh chảy ra nhễ nhại, tay chân không làm chủ được mà run lẩy bẩy.
Hu hu, hai người bọn họ sao bây giờ vẫn chưa dậy chứ? Đáng ra phải dậy rồi mà.
Nhớ đêm qua, anh đang ngủ say giấc nồng thì chuông điện thoại vang lên hai tiếng khiến trái tim bé bỏng của anh ta giật thót lên.
Còn đáng sợ hơn nữa khi người nhắn lại là ông chủ Cửu.
Vì vừa nói xấu ông chủ nên Trạch Nhân có chút sợ hãi, ông chủ thâm sâu như thế, không phải sẽ đọc được ý nghĩ xấu xa của anh chứ.
Có khi nào nhắn tin bảo anh tự xử không.
May thay, không như những gì anh ta nghĩ, tin nhắn tới không đề cập gì đến chuyện đó.
Nhưng nội dung tin cũng chẳng phải tốt lành gì.
Cửu tổng nhà họ càng ngày càng giống một tên hôn quân, vì người mình yêu mà nửa đêm, nửa hôm ra lệnh cho anh phải làm mọi cách cho Triệu tiểu thư đi làm muộn mà vẫn không bị mắng.
Không những thế, đúng chín giờ sáng phải gọi họ dậy, cuẩn bị cơm canh nóng và xe để đưa Triệu tiểu thư đi làm.
Thực sự khi đọc xong tin nhắn anh ta chỉ muốn gào thét lên.
Đúng là vô lí hết sức mà.
Làm gì có công ti nào cho nhân viên đi làm muộn mà không bị chửi chứ? Nếu có thì chỉ có là con ông cháu cha.
Nhưng ngặt nỗi, Triệu Gia Hân đâu có làm cho công ti nhà hắn, nếu có làm thì dễ quá rồi.
Ông chủ làm vậy có khác gì thách đố anh ta đâu chứ.
Vụ này tuy khó nhưng Trạch Nhân vẫn có thể giải quyết được.
Đi theo Cửu Châu bao nhiêu năm, người trong giới thương nhân ít nhiều cũng phải nể mặt Trạch Nhân, anh ta chỉ cần cho đạo diễn một chút tiền, kêu đạo diễn đẩy cảnh quay của Triệu Gia Hân muộn một chút cũng được.
Chuyện này có gì là khó.
Chỉ là, cái anh ta lo lắng là việc thứ hai, việc gọi Cửu Châu và Triệu Gia Hân tỉnh dậy kìa.
Xe đã chuẩn bị xong, đồ ăn trong mười phút nữa sẽ thịnh soạn đặt trên bàn, chỉ còn đợi hai ông bà chủ dậy vệ sinh cá nhân thôi.
Nhưng sao bây giờ họ vẫn chưa chịu dậy chứ?
Trạch Nhân cười như mếu, anh ta áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình.
Không có động tĩnh gì hết, đoán chừng họ vẫn đang say giấc ngủ.
Anh ta có phần oán trách Cửu Châu.
Nếu đã muốn ngủ như vậy còn bắt anh ta gọi làm gì chứ.
Thật đúng là làm cho trái tim anh ta sợ hãi mà.
Trạch Nhân lấy khăn lau mồ hôi, tự trấn an bản thân một chút.
Anh ta tự nhủ nếu bây giờ không gọi Cửu Châu dậy, lát nữa làm muộn giờ Triệu tiểu thư, cô ấy mà buồn thì cơn thịnh nộ của ông chủ càng đáng sợ hơn.
Hu hu, cái số làm công ăn lương đúng là số chó, anh ta khổ quá mà! Hai tay anh ta run run, cuộn lại thành nắm đấm, gõ vào chiếc cửa gỗ dày lạnh lẽo.
- Cậu chủ, Triệu tiểu thư, hai người đã dậy chưa? Tôi là Trạch Nhân đây.
Nếu hai người không dậy, e là Triệu tiểu thư sẽ muộn mất.
Xin lỗi, có ai nghe tôi nói không vậy? Cậu chủ, Triệu tiểu thư? Tôi là Trạch Nhân.
Xin lỗi đã làm phiền, nhưng đã đến giờ hai người phải dậy rồi.
Anh ta vừa nói xong liền áp tai vào cửa nghe ngóng.
Quả nhiên, bên trong có tiếng động phát ra.
Trạch Nhân nín thở theo dõi tình hình bên trong.
Triệu Gia Hân nghe tiếng động, cô cựa mình, bị Cửu Châu đè quá lâu nên không chỉ có bả vai mà cả người cô đều thấy ê ẩm.
Cảm nhận được cơ thể nhỏ nhắn trong ngực đang cự quậy, Cửu Châu cũng tỉnh giấc.
Hắn nhíu mày, da đầu tê rần rần.
Dù vậy, hai cánh tay to lớn của hắn vẫn ôm chặt lấy cô.
Ngủ thêm một giấc khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn, Triệu Gia Hân lắc đầu, lấy lại tinh thần.
Điều đầu tiên cô làm là nhìn lên đồng hô.
- A! Cửu Châu, tôi muộn rồi.
Nhìn đồng hồ làm cô tỉnh táo hơn bất kì điều gì.
Triệu Gia Hân giật mình, vùng vẫy thoát khỏi Cửu Châu.
Cô giống như một con nhím xù lông xù cánh, bất chấp gây thương tích cho những gì cản trở.
Cửu Châu ôm cô chặt nên cánh tay hắn đã bị hai hàm răng cô nghiền chặt, bật máu.
Nhân lúc hắn không để ý, Triệu Gia Hân liền thoát ra.
- Em sao vậy? Lại phát điên cái gì? Đâu phải là chó mà lại cắn người?
- Tại anh đó, vì anh mà tôi muộn rồi.
Bị hắn mắng như vậy, cô tủi thân bật khóc.
Cửu Châu làm sao mà biết được cô sẽ bị quản lí chửi thậm tệ như thế nào nếu đến trễ chứ.
Mắng chửi thì còn nghe được, nhưng cô nhất định sẽ bị họ trừ lương.
Lương lâu có được bao nhiêu đâu, họ cũng đâu phải là người tốt, nếu đã có cơ hội sẽ trừ cho cô đến cạn lương thì mới hả hê.
- Hu hu, tôi đã bảo mà, anh sẽ làm cho tôi muộn làm mà.
Đồ độc ác! Đền cho tôi đi!
Triệu Gia Hân không còn tâm trí chuẩn bị đồ, cô ngồi bệt ra giữa sàn nhà bật khóc.
Giống như một đứa trẻ, hai chân của cô còn tùy ý đạp loạn xạ vào tấm thảm trải sàn.
Tại hắn.
Tất cả là tại Cửu Châu.
Cuộc đời làm diễn viên đã không dễ dàng gì mà hết người này tới người khác đàn áp.
Số cô đúng là số chó mà.