Hạ Vũ mở nắp ra, bên trong có mấy cái bát.
Hắn cầm lên ngửi thử, suýt thì nôn ra. Mùi hôi nồng nặc, bên trong toàn là rau củ lá cây, cũng không biết là món gì, trong như nước vo gạo vậy.
"Có đưa cơm! Nhà bếp có đưa cơm!" Vận Trúc vội vàng đuổi theo đến đây.
"Đưa mấy thứ này sao?" Hốc mắt Hạ Vũ lập tức đỏ lên.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao lại bảo Thiền Nhi ra ngoài mua bánh bao.
Là bởi vì đồ ăn mà nhà bếp đưa tới đều là đồ ăn thừa của người khác, thậm chí là bị người khác vứt đi, lẽ ra phải để cho heo ăn, nhưng lại được đặt trên bàn ăn của nhà hắn!
"Nương! Tám năm nay, hai người đều sống như vậy sao?" Hai mắt Hạ Vũ như muốn nứt ra.
Hắn đã biết mẹ và muội muội bị bắt nạt, nhưng chuyện này quả thật đã phá vỡ tam quan của hắn.
Đây rõ ràng là không coi ba mẹ con họ là người, căn bản là nuôi như heo và súc vật vậy.
"Vũ Nhi..." Nước mắt đã kìm nén tám năm của Vận Trúc cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lăn dài.
Bà chịu hết bao tủi nhục như vậy đều không rơi nước mắt, bởi vì trong lòng bà có niềm tin.
Muốn đợi con trai tỉnh lại.
Nhưng sau khi con trai thật sự tỉnh lại, nước mắt của bà lại không ngừng rơi.
Bởi vì tim bà đã chết từ lâu, thậm chí bà từng nghĩ rằng, đợi con trai tỉnh lại, bà sẽ tìm đến cái chết.
Nhưng bây giờ bà không dám chết, bởi vì bà sợ Hạ Vũ gặp rắc rối.
"Vũ Nhi." Vận Trúc rưng rưng nói: "Con đừng hỏi chuyện này nữa được không? Dù có phải chịu bao nhiêu khổ cực ta cũng vui, đừng truy cứu nữa, ba người chúng ta sống hòa thuận cùng nhau không được sao?"
Hạ Vũ nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của mẹ, cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
"Nương, con hiểu rồi, con không hỏi nữa." Hạ Vũ ôm lấy mẹ mình, vỗ nhẹ vào lưng bà vài cái.
Vận Trúc mỉm cười trong nước mắt, nói tiếp: "Ta không mong gì nhiều, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì nữa, mong hai con sống bình an."
"Được rồi, con biết rồi."
Mấy năm nay Vận Trúc phải gánh vác quá nhiều thứ, bị tra tấn về thể xác và tinh thần, vô cùng kiệt sức, nhưng khi ôm đứa con trai duy nhất của mình vào lòng lại thả lỏng hơn, ngủ thiếp đi.
Hạ Vũ đưa mẹ về phòng nằm, nhìn mẹ ngủ say, hắn cau mày.
Hiển nhiên, nhị phu nhân khinh người quá đáng như vậy nhất định là có Hạ Vân Tiêu ở phía sau chống lưng, mà vừa nãy hắn đã giết Hạ Hồn và Ma bà bà, chặt đứt nhiều cánh tay như vậy, bà ta tuyệt đối không để yên!
Mẹ hắn bảo hắn đừng quản quá nhiều chuyện, nhưng chuyện này không phải chỉ cần hắn mặc kệ thì sẽ không tồn tại, có một số việc vẫn cần lên kế hoạch từ trước.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói ồm ồm của Hạ Cửu: "Vũ thiếu gia, bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu không còn gì nữa thì bọn ta đi trước đây."
"Đợi đã."
Hạ Vũ ra ngoài, nhìn thấy Hạ Cửu và Hạ Tài đang đứng trước cửa, còn những người khác đều ở ngoài sân, không muốn dính dáng gì tới hắn.
"Hai người theo ta vào đây."
Hạ Vũ đưa hai người về phòng riêng của mình, ngồi xuống hỏi: "Tám năm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao nhị phu nhân lại bắt nạt nương của ta như vậy?"
Hạ Cửu và Hạ Tài đều chịu đại ân của hắn, hơn nữa đều là những người chính trực, cho nên hắn có thể tìm ra chân tướng từ miệng họ.
Hạ Cửu do dự một chút mới nói: "Thật ra sau khi Vũ thiếu gia hôn mê hai năm, trong nhà vẫn đối xử rất tốt với thứ phu nhân."
"Sau đó thì sao?" Hạ Vũ hỏi lại.
"Sau đó..." Hạ Cửu ấp úng.
Hạ Tài ngay thẳng, hừ lạnh nói: "Còn không phải là do con trai của nhị phu nhân Hạ Dương bị phát hiện có linh căn, được đưa đến Viêm Dương Tông tu luyện sao, thái độ của nhị phu nhân đối với bên này liền thay đổi."
"Hạ Dương." Hai mắt Hạ Vũ khẽ động.
Tiểu huynh đệ lúc trước đi theo hắn, được hắn hết lòng chăm sóc, cũng là tiểu huynh đệ mà hắn đã dốc sức bảo vệ trong trận chiến ở núi Hồng Nhai, không ngờ lại có duyên tu tiên.
"Ta hiểu rồi." Hạ Vũ không hỏi sâu.
Hắn có thể đoán ra được.
Tám năm trước, Hạ Vũ nắm quyền, nhị phu nhân khách khí với hắn, nhưng thật ra lại coi hắn là một con chó! Là vật hi sinh!
Hạ Vũ cống hiến càng nhiều, nhị phu nhân càng ghen tị!
Mà sau khi hắn hôn mê thì chẳng khác nào một con chó chết!
Khi Hạ Dương bắt đầu tu luyện, nhị phu nhân cũng không nể mặt nữa, bộc lộ bản chất thật, mục đích chính là đuổi cả nhà "con chó chết" này ra khỏi nhà!
Được lắm! Trong mắt Hạ Vũ hiện lên một tia sắc bén.
Hắn lại ngẩng đầu hỏi: "Nhị phu nhân làm vậy, cha ta không nói gì sao?"
"Chuyện này..." Nhắc tới lão gia Hạ Vân Tiêu, Hạ Cửu Hạ Tài đều tái mặt.
Hạ Tài gan lớn chuyện gì cũng dám nói giờ phút này lại không nói nên lời, chỉ cười ngượng ngùng: "Lão gia cũng muốn có ngày được vào Viêm Dương Tông. Vũ thiếu gia, khi nào người đi bái kiến lão gia thì nói chuyện rõ ràng với ông ấy đi, dù sao cũng là cha con ruột, bây giờ người tỉnh rồi, cũng đừng làm lớn chuyện quá."
"Ta hiểu rồi, các ngươi đi trước đi."
Hạ Vũ đuổi hai người họ đi, thấy hai người họ rời khỏi tiểu viện, trong mắt mới hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hắn vốn còn trông chờ vào tình cha con của Hạ Vân Tiêu với hắn, tình nghĩa vợ chồng của Hạ Vân Tiêu với mẹ, nhưng xem ra hoàn toàn không có!
Hạ Vân Tiêu vốn lạnh nhạt, từ khi trở về từ Kinh Thành cũng dần dần bỏ mặc Vận Trúc, sau khi cưới hết người vợ xinh đẹp này đến người vợ xinh đẹp khác thì Vận Trúc muốn gặp ông ta cũng khó!
Nhưng Hạ Vũ lớn lên có tư chất tốt, dám chiến đấu hết mình, Hạ Vân Tiêu mới đối xử với mẹ con họ tốt hơn chút.
Lúc trước ông ta còn hay nói đùa răng: "Vũ Nhi à, đợi người của Viêm Dương Tông đến kiểm tra ra con có linh căn, cũng đừng quên cha của con đó!"
Năm đó Hạ Vân Tiêu nói lời này, Hạ Vũ cũng không để ý, nhưng bây giờ ý đồ của ông ta đã lộ ra rõ ràng!
Ông ta muốn vào Viên Dương Tông, trở thành người tu hành!
Nhưng muốn vào Viêm Dương Tông rất khó!
Chẳng những phải có tư chất, quan trọng hơn là tuổi tác!
Quan trọng nhất là quan hệ!
Lúc trước Hạ Vũ có tư chất siêu phàm, Hạ Vân Tiêu hy vọng Hạ Vũ có thể vào được Viêm Dương tông, sau đó đưa ông ta vào!
Nhưng nào ngờ sau trận chiến ở núi Hồng Nhai, Hạ Vũ hôn mê, đương nhiên không có cơ hội vào Viêm Dương Tông. Ngược lại là tiểu đệ Hạ Dương của hắn kiểm tra ra linh căn, được nhận vào Viêm Dương Tông!
Cứ như vậy, Hạ Vân Tiêu lập tức coi Hạ Dương là bảo bối của gia tộc, nước lên thì thuyền lên, nhị phu nhân cũng được nắm quyền quản lý Hạ gia!
"Cha, hóa ra đây mới là mục đích của cha."
"Ý đồ của cha không tệ, chỉ là đối xử với ta và nương của ta quá tệ, quá thiếu thốn tình cảm!" Trong mắt Hạ Vũ bùng lên ngọn lửa.
Mặt của Vận Trúc thành ra như bây giờ đều là vì cứu Hạ Vân Tiêu!
Người khác có tư cách ghét bỏ Vận Trúc, nhưng Hạ Vân Tiêu không có tư cách!
Hạ Vũ liều mạng tranh đoạt núi Hồng Nhai, cũng là vì Hạ Vân Tiêu! Nếu không có linh thiết, Hạ Vân Tiêu lấy gì tặng cho Viêm Dương Tông?
Qua cầu rút ván, mượn cối giết lừa! Việc làm của Hạ Vân Tiêu không phải chính là như thế sao?
"Cực kỳ hèn hạ, vô liêm sỉ!"
Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Hạ Vũ cảm nhận được nguy hiểm.
Vừa rồi hắn đã giết Hạ Hồn, kết thù với nhị phu nhân, lại có một người cha như vậy, e là báo thù sắp đến rồi!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!