Lúc này.
Tân Hồng Y thấy váng đầu, cơ thể càng ngày càng lạnh, máu trong người càng ngày càng ít.
Nàng ta hơi luống cuống.
“Hoang Châu Vương, cứu ta.”
Sau đó, nàng ta nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
Mắt Hạ Thiên sáng lên: “Tiểu Cửu”
“Dạ”
Tàng Cửu đã ẩn mình trong xe ngựa từ lâu nhưng Tần Hồng Y bị phong bế cảm giác toàn thân nên không phát hiện ra.
Hạ Thiên xoay người lại, móc trong tay áo ra một chiếc
khăn tay, bịt mắt mình lại: “Giờ ngươi làm theo lệnh ta, cởi sạch y phục của nàng ta, đắp kim sang dược cho nàng ta.”
“Sau đó, dùng kim châm kiểm tra phản ứng kinh mạch của nàng ta.”
“Vâng”
Khuôn mặt ngoan ngoãn của Tàng Cửu ngập tràn cảm xúc hưng phấn, nàng ấy cởi đai áo của Tần Hồng Y ra, lột chiếc áo dính máu ra.
Sau đó, cởi cả chiếc yếm bên trong ra.
Cởi ra.
Cởi hết toàn bộ.
Bởi vì vết thương do kiếm gây ra chằng chịt khắp người Tần Hồng Y, không cởi sạch thì không thể bôi thuốc được.
“Sư phụ, tại sao lại phải đợi nàng ta mất máu quá nhiều rồi mới bôi thuốc ạ?”
Hạ Thiên ngồi quay lưng lại với hai nữ nhân: “Bởi vì ta muốn kiểm tra tố chất thân thể của nàng ta thì phải rút ngân
châm phong bế toàn thân nàng ta ra.”
“Chức năng cơ thể của Tông sư quả là mạnh mẽ, khác hẳn người bình thường.”
“Nếu để cho nàng ta lấy lại được chân khí thì nàng ta chỉ cần thở ra một hơi thôi, đầu của hai sư đồ ta sẽ nở hoa ngay.”
Hạ Thiên nhớ tới hành vi độc ác ban nãy Tần Hồng Y định nhổ nước bọt để giết chết mình.
Nghĩ lại mà sợ.
Võ giả cảnh giới Tông sư đúng là bất phàm.
Tàng Cửu sực hiểu ra, bàn tay nhỏ vuốt nhẹ bộ ngực đầy đặn của Tân Hồng Y: “Sư phụ, nàng ta có ngực lớn, eo nhỏ, chân dài, sư phụ không nhìn một chút ư?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!