Một sợi tơ máu không biết từ đâu ra, chạy nhỏ giọt dọc theo khóe miệng hắn.
Tàng Cửu kinh hoàng: “Sư phụ!"
Mọi người đều phát hiện Hạ Thiên bất thường, chuẩn bị tiến lên.
Hạ Thiên xua tay, mọi người cứng đờ tại chỗ.
Thân nhân của các chiến sĩ đau xót: “Vương gia, nếu không có ngài, bọn ta sớm đã chôn vùi trong băng tuyết rồi!”
“Bọn họ vì bảo vệ vương phủ Hoang Châu ta mà chết, rất đáng giá!”
“Nhưng ngài đau lòng vì họ như vậy, nếu họ dưới suối vàng mà biết, nhất định sẽ bất an!”
“Bọn họ nói không sai... Vương gia khỏe mạnh, vương phủ Hoang Châu cũng mới khỏe mạnh, tất cả chúng ta mới được an lành!”
Nói tới đây, tất cả thân nhân của chiến sĩ đều quỳ lạy sát đấy: “Xin vương gia bảo trọng thân thể!”
Hạ Thiên đau lòng mỉm cười: “Được, bổn vương biết rồi!”
Hắn bê chén rượu thứ hai, rải xuống đất: “Công lao của các ngươi, ta sẽ trao thưởng cho người nhà các ngươi. Nếu các ngươi ở trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ cho bổn vương thuận lợi làm chủ Hoang Châu. Đến lúc đó, ta sẽ di dời các ngươi qua đó hưởng thụ hương khói!”
“Bây giờ, để các ngươi chịu thiệt rồi!”
“Tên của các ngươi sẽ vĩnh viễn được ghi vào sổ công lao. của vương phủ Hoang Châu!”
Hạ Thiên cầm chén rượu thứ ba lên, đổ xuống đất: “Các ngươi ở trên trời nhìn cho kỹ, cho bổn vương ba năm, xem bổn vương làm như thế nào xây cho mọi người có nhà để ở, ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng có thể cưới vợi”
“Là nhờ sự hy sinh anh dũng của các ngươi đã đổi lấy cuộc đời mới cho chúng tai”
“Là nhờ sự hy sinh anh dũng của các ngươi đã trải ra con đường phía trước cho chúng tai”
“Các ngươi, vinh quang vô thượng!”
Lúc này, tất cả các chiến sĩ đồng thanh hô to: “Vinh quang vô thượng!”
Âm thanh lan rộng khắp trời, xua tan những đám mây đen trên bầu trời.
Âm thanh chấn động trời đất, thể hiện khí chất sắt đá của nam nhi vương phủ Hoang Châu.
Hạ Thiên chỉ vào Hoang Châu: “Đằng trước chính là Hoang Châu, chúng ta sắp phải đi rồi! Các ngươi ở trên trời dõi theo bọn ta thẳng tiến không lùi! Các ngươi ở trên trời nhìn bọn ta một đường vô địch! Các ngươi, thượng lộ bình an!”
“Ầm..”
Tất cả chiến sĩ cùng quỳ một gối xuống đất: “Thượng lộ bình anI”
“Hu hu hu...” Thân nhân của chiến sĩ vừa khóc vừa nói: “Các con, các
con có thể đi theo vương gia là phúc phận tu được từ kiếp trước!
p Hạ Thiên nâng họ dậy, xoay người quát:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!