Bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc trước bản lĩnh của thiếu niên tàng kiếm.
“Chạy thôi!”
Bọn họ bỏ chạy đến bờ sông, rồi hít sâu một hơi. Chân trần giẫm lên đá cuội, người bay vút lên như cá bay, định trốn xuống nước.
Thế nhưng mặt sông lại nổi sóng lớn.
Từng tấm lưới đánh cá gắn móc câu được kéo ra từ dưới nước một cách quỷ dị, nhắm thẳng vào võ sĩ Bích Nhãn đang nhảy xuống nước.
Lưới đánh cá trong nước còn nhiều hơn cả tường gỗ quân trại.
Thiên la địa võng.
“Không...”
Các võ giả Bích Nhãn phát ra tiếng hét không cam lòng, giống như con chó trước khi chết: “Tộc trưởng cứu mạng.”
“Ào ào ào...” Từng cung nỏ vọt ra khỏi mặt nước, ngón tay trắng bệch kéo cò. “Vèo vèo vèo...”
Cung tên nhắm vào lồng ngực của các võ sĩ Bích Nhãn, bắn xuyên qua tim bọn họ.
Lần này, võ sĩ Bích Nhãn đã nhìn thấy rõ người cầm cung nỏ. Ai cũng mặc y phục màu xanh, trôi nổi trên mặt nước như bèo và lục bình, ngụy trang cực kỳ hoàn hảo.
Hơn nữa gương mặt ai cũng rất non nớt.
“Phụt phụt phụt...”
Máu tinh chất đầu tim của võ sĩ Bích Nhãn bắn ra theo lỗ mũi tên, nhuốm đỏ nước sông, thu hút đàn tôm cá.
Các võ sĩ Bích Nhãn ngã xuống tấm lưới đánh cá gắn móc câu, cả người co giật khiến mặt nước gợn sóng, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra không phải là quỷ thần, mà là võ giả có thể ẩn hình.”
“Tộc trưởng, lần này chúng ta đã gặp phải cường giả rồi.”
“Đám người Hán này không dễ bắt nạt.”
“Bọn họ không giống.”
Dứt lời, các chiến sĩ Bích Nhãn tắt thở.
Lúc này, trên tường gỗ quân trại Hoang Châu, Hạ Thiên dẫn mọi người xem xong cuộc chiến ở trên nước, bình thản ung dung xoay người lại: “Giết thập đại trại chủ và trăm tên võ giả tộc Bích Nhãn đủ khiến tộc trưởng Bích Nhãn đau đầu rồi.”
“Tiếp theo, chắc hẳn gã sẽ từ bỏ chúng ta để giành lấy kho báu trước.”
Tô Kỳ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sâu xa: “Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Vương gia. Đúng là thánh nhân tính toán không có chỗ sai sót.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Thật ra ta không phải là thánh nhân, mà chỉ là một người bình thường phân tích một cách kỹ càng trước trận chiến mà thôi.”
Tô Kỳ cười nói: “Sau trận chiến này, ta quay về sẽ nói với sơn trại người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn biết rằng, nếu Vương gia dẫn quân đánh dẹp thì không cần phải cố gắng phản kháng.”
Tư Mã Lan tò mò: “Tại sao?”
Tô Kỳ nghiêm túc nói: “Bởi vì dù phản kháng cũng phí công mà thôi. Người phàm sẽ không bao giờ phản kháng lại được thánh nhân.”
Mọi người đều rất tán thành.
Bên này, sắc mặt tên đầu trọc bỗng thay đổi: “Không thể nào. Chuyện này không thể nào. Binh lực của bọn họ đều dồn ở phía trước, bên bờ sông cũng không có cao thủ, làm sao võ sĩ Bích Nhãn ta có thể toàn quân bị diệt?”
Thám tử tộc Bích Nhãn sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Là thật đó. Tộc trưởng, võ giả tỉnh nhuệ của chúng ta đều chết quá thảm thương. Mặc dù tiểu nhân không nhìn thấy quá rõ, nhưng đã nhìn thấy người Hán dùng lưới đánh cá gắn rất nhiều móc câu, kéo bọn họ vào trong lưới y như bắt cá để giết.”
Tộc trưởng Bích Nhãn phát ra tiếng gào thét bi thương: “Người Hán gian xảo, các ngươi chỉ có thể dùng bây để đánh trận à? Nếu có giỏi thì ra đây quyết chiến đi”
Chiến sĩ tộc Bích Nhãn cũng gào thét phụ họa: “Nếu người Hán có gan đã bước ra quyết chiến rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!