Trên đường đi, dưới sự dạy dỗ của Hạ Thiên, nhóm thiếu niên Tàng Kiếm đã hiểu rõ hơn về cấu trúc cơ thể con người, các đòn tấn công của họ trở nên sắc bén và chính xác hơn.
Ra tay tất sẽ có kết quả.
“Phụt, phụt, phụt...”
Máu của tộc nhân Bích Nhãn chảy điên cuồng, nhuộm đỏ vùng đất dưới chân núi Thần Long.
Một tên tộc nhân Bích Nhãn sợ đến cứng người, quỳ rạp xuống đất: “Hán hồn, †a xin đầu hàng, đừng giết ta!”
“Ta thề sẽ không bao giờ giết người Hán các ngươi nữa, sẽ không ngủ bậy bạ với phụ nữ người Hán các ngươi nữa!”
“Đừng giết ta, được không?” Đôi mắt của Tàng Nhất lạnh như băng: “Không được!”
“Vương gia của nhà ta nói chỉ cần hai tay của dị tộc đã dính máu của người Hán ta đều phải chết!”
Thanh kiếm nhẹ nhàng lóe lên từ cổ họng của tên chiến binh Bích Nhãn.
Một vệt máu đỏ tươi xuất hiện trong cổ họng của tên chiến binh, giống như một dải ruy băng màu đỏ rất mỏng.
Sau đó, đôi mắt của tên chiến binh Bích Nhãn ngưng tụ và mất đi ánh sáng. “Phịch...”
Gã ngã ngửa ra sau, như thể toàn bộ sức lực đã bị “dải băng đỏ' lấy đi, thì thào nói: “Chúng ta thực sự sai rồi sao?”
“Tổ tiên ơi! Không thể bắt nạt người Hán được!”
“Chúng ta đã sai rồi!”
“Phụt...
Cổ họng của tên chiến binh Bích Nhãn nứt toạc, máu phun ra như một đài phun nước.
Chết!
Lúc này, sơn cốc Thần Long đã bị chặn từ ba hướng.
Những chiến binh Bích Nhãn còn lại chỉ có thể chạy về phía cửa sơn cốc.
Nơi đó chính là hy vọng sống sót duy nhất của chúng.
Nơi đó không một bóng người.
Nơi đó không có quân đội của người Hán, là lối thoát duy nhất của chúng.
Tuy nhiên, một cơn gió thổi qua.
Bất ngờ có một người đứng ở cửa của sơn cốc Thần Long!
Khuôn mặt của người đó được quấn bằng gạc trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng đỏ rực, trong tay hắn ta cầm một thanh cổ kiếm, lưng thẳng, toàn thân tản ra sát khí tĩnh mịch.
Khí thế đó chính là cấp tông sư.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!