"Phải!"
"Nhận thua đi!"
Nho sinh hai châu la ó: “Chịu thua đi!” "Chịu thua!"
"Chịu thua!"
"Chịu..."
Lúc này, tay Tàng Lục dừng lại, trên gương mặt lạnh như băng hiện lên nụ cười, ngẩng đầu nói: "Tìm được rồi!"
Nho sinh hai châu nuốt ngược chữ “thua” trở lại.
Tất cả đều bị nghẹn lại vào khí quản.
Sau đó, "khụ khụ khu..."
Trong đại sảnh hội thơ vang lên hàng loạt tiếng ho khan.
Tất cả nho sinh hai châu đều nghẹn họng, mặt đỏ tới mang tai, họng ồm ồm, nước miếng bắn tung tóe khắp nơi.
Ở cửa, mười tiểu thuyết gia nhìn mà cảm thấy thú vị, có chuyện khiến bọn họ hạ bút như thần.
Cuối cùng, các nho sinh ngừng ho.
Bấy giờ Tàng Lục mới không chút hoang mang nói: “Bây giờ ta muốn đọc bài thơ mỹ nhân do vương gia làm. Các ngươi nghe cho kỹ!"
Trương Sinh đã mất kiên nhẫn: "Đọc nhanh! Dù sao thì vương gia nhà ngươi cũng đã thua, đọc cho xong đi!"
Tàng Lục từ chối cho ý kiến, cao giọng ngâm: “Phương nam có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập.”
Đột nhiên, toàn bộ đại sảnh hội thơ rơi vào im lặng. Giai nhân phương nam?
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, vị giai nhân trong bài thơ hẳn phải là Đỗ Nguyệt Nhi, mỹ nhân của Giang Nam.
Tứ đại viện trưởng có nghiên cứu về thơ sâu sắc nhất.
Vì vậy, người kinh hãi nhất cũng là bọn họ.
Hai mắt Đường Thanh Trúc lấp lánh, lẩm bẩm nói: “Phương nam có một mỹ nhân, dung mạo độc nhất vô nhị, tâm tính nàng siêu phàm thoát tục, không giống những người phụ nữ bình thường. Vì vậy, không có người phụ nữ nào xứng làm tri
kỷ của nàng. Bởi thế nên nàng đẹp đến mức chỉ có một và tách biệt.”
Đường Thanh Trúc nói đến đây, tựa hồ tùy ý hỏi: “Đỗ gia chủ năm nay vừa tròn mười tám tuổi, chưa xuất giá là bởi vì không tìm được người tri kỷ sao?”
Đỗ Nguyệt Nhi nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy!" Lòng của nàng ta đã xao xuyến trước giai nhân phương Nam trong bài thơ.
Bởi vì Tư Mã Lan sinh ra ở phương bắc nên bài thơ này tuyệt đối không phải Hoang Châu Vương viết cho nàng.
Nàng ta là giai nhân phương Nam!
Nàng ta là một giai nhân có chút kiêu ngạo!
Nàng ta là một giai nhân mạnh mẽ và độc lập!
Câu thơ này suýt chút nữa đã gọi tên Đỗ Nguyệt Nhi nàng ta! Người yêu thơ Đỗ Nguyệt Nhi đã thích bài thơ này.
Chỉ có điều, Hoang Châu Vương mà nàng ta chưa từng gặp sao lại nhớ thương nàng ta?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!