Lúc này.
Ở lối vào của đại sảnh hội thơ, đôi mắt của mười tiểu thuyết gia mở to như mắt bò và không hề chớp lấy dù chỉ một cái.
Chuyện xảy ra ở hội trường không cần phải cải biên, đây chính là câu chuyện hấp dẫn nhất và thú vị nhất!
Họ cũng đã nghĩ ra tựa đề của câu chuyện rồi!
Đó là “Chuyện không thể không kể về Hoang Châu và các danh sĩ Giang Nam tranh giành mỹ nhân”.
Cái tên thật là kêu!
Lúc này.
Cuối cùng bàn tay của Tàng Lục cũng dừng lại ở một trang nào đó.
Đôi mắt của mọi người trong phòng thơ sáng lên.
Có!
Quả nhiên!
Đôi mắt trong veo của Tàng Lục quét qua đại sảnh, ghi nhớ thật kỹ dáng vẻ của mọi người, sau đó cất cao giọng nói: “Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng hoa sen tịnh ít tình.”
Vừa đọc hai câu này xong, trên mặt Trương Sinh nở nụ cười đắc thắng.
Tất cả nho sinh hai châu đều nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Chúng ta thắng rồi!"
“Quả thực không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn trong tập thơ của Hoang Châu Vương!”
Bởi vì hai câu thơ trên không hề nhắc đến hoa mẫu đơn, ý nghĩa là: hoa thược. dược trước sân tuy đẹp đế nhưng không cao sang, hoa sen trong ao thanh nhã, sạch sẽ nhưng thiếu ý vị.
Mấy cái này có liên quan gì đến mẫu đơn đâu cơ chứ?
Lúc này.
Tứ đại viện trưởng thở phào nhẹ nhõm!
Trong ván đấu này, Trương Sinh miễn cưỡng có thể được cứu rồi!
Tàng Lục tiếp tục ngâm nga, giọng rất hùng hồn: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình.”
Kinh hoàng!
Hai câu này vừa nói ra, long trời lở đất! “Âm.”
'Tâm hồn các nho sĩ hai châu rúng động.
Một đám hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động thiên đình!”
Đôi mắt của Đường Thanh Trúc sáng lên.
Ngay sau đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!