Buổi tối trên thành phố Các Bân, dòng người tấp nập, phố xá hoa lệ mỹ miều, đâu đó giăng đầy những khung cảnh huyền mỹ mộng mơ.
Bên kia những con đường náo nhiệt của thành phố về đêm, đèn đường choáng ngợp, cuộc sống trong khuôn khổ ánh đèn lại tất bật hối hả vẫn như cái cách mà nó bắt đầu, xa xỉ, hào nhoáng, thượng lưu, đâu đâu cũng rộ lên hàng loạt những âm thanh căng tràn sinh sôi của một sự sống phát triển phồn thịnh. Mỗi ngày đi qua, thành phố Các Bân vẫn như cái cách mà nó bắt đầu, hai mươi tư giờ đều đắm mình uyển chuyển trong vòng xoay của sự hưng thịnh, nơi chốn thị thành diễm lệ tấp nập đèn, người, sắc và hoa.
Nhịp sống xa hoa nơi thị thành sầm uất tấp nập rộn rã là thế, nhưng ở những vùng quê hẻo lánh nhỏ bé thì lại chậm chạp, cô tịch vô cùng.
Trong một thị trấn nhỏ nằm phía ngoài vùng nội ô thành phố, nơi chỉ có những dòng suối bốn mùa khô cạn, những cánh rừng rậm rạp già cỗi, những con đường hiu hắt cô liêu, trái ngược hoàn toàn với thành phố thượng lưu tráng lệ. Ở cái trấn hiu quạnh này, chỉ có những con người ngày đêm quần quật trong công việc, họ sống và tận hưởng cuộc sống thanh bình trong sự yên lặng, an nhàn, vật vờ như những bóng ma.
Thế nhưng, sự thanh bình ấy của cả thôn trong giây phút này đã chính thức khép lại, bởi trong căn nhà nhỏ nằm ở cuối đường, vừa mới xảy ra một tấn bi kịch làm chấn động lẽ trời, đi ngược với thiên lý.
“Xoảng!”
Trong ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm bên ngoài hướng tây bắc của nội ô thành phố, hàng loạt những âm thanh hỗn tạp vừa mới liên tiếp phát ra thì đã im bặt. Một chai rượu mang theo nỗi kinh hãi vừa rơi xuống đất, mảnh vỡ tứ tung.
Cùng lúc đó, một thân người đàn ông cao to ngã xuống, từ sau đỉnh đầu máu đỏ trào ra, trong thoáng chốc đã lênh láng cả sàn nhà. Đôi mắt người đàn ông nhắm lại, phải, ông ta đã chết!
Cô gái trong căn nhà gỗ đó kinh sợ, mặt cắt không còn một giọt máu, ngồi bệt xuống sàn, cách cái xác máu me kia không xa, tay chân run rẩy không kiểm soát được, cả gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại thành ra bộ dạng trắng bệch không còn khí sắc mà lắp bắp.
“Bố..Trời ơi... Bố chết rồi sao?”
Người thanh niên đứng cạnh đó, thần sắc đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm cho tiêu tan, anh ta đứng bần thần rất lâu, trán túa cả mồ hôi hột, kinh hãi mà lẩm bẩm một câu không chút rõ ràng.
“Em...ông ta đã chết...Ly, em, em đã giết người rồi?“
Anh ta bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, đứng cạnh cô gái cũng run sợ không kém, sợ đến độ thời tiết dẫu đang rất lạnh nhưng cũng khiến cho trán anh ta phải toát mồ hôi.
“Em... Chính em... đã giết bố ...rồi sao?”
Cô gái run rẩy, nhìn cái xác lênh láng máu đỏ kia, đôi mắt mỹ lệ cũng không giấu nổi sự sợ hãi bàng hoàng. Cô vừa làm ra hành vi đại nghịch bất đạo gì thế này? Chính đôi tay này đã trực tiếp giết chết bố ruột của cô ư?
Người thanh niên khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, giang tay ôm chặt lấy cô gái trẻ vào lòng, nhìn lại cái xác, cảm nhận được sự sợ hãi đến cùng cực của cô gái trong vòng tay, rất mau sau đó, nỗi sợ trong đôi mắt màu đen đã biến mất, thay vào đó nó hằn rõ sự oán hận và bình tĩnh một cách triệt để. Anh vỗ về.
“Đừng sợ, đừng sợ, em còn có anh...Đây cũng chỉ là một sự cố, không thể trách em được!”
Người thanh niên nói, anh ta cố gắng điềm tĩnh hết mức có thể để trấn an chính cô gái đang run lẩy bẩy trong vòng tay mình. Không cần nói đâu xa, chính anh ta cũng đang khống chế nỗi sợ hãi đang giăng đầy trong tâm trí, dẫu sao chứng kiến cảnh tượng này, anh ta không bị dọa cho hét ầm lên đã là quá may mắn rồi. Lục Thịnh là tên của anh ta, năm nay anh vừa tròn hai mươi sáu tuổi, còn cô gái mặt mũi tái mét đang ôm chầm lấy Lục Thịnh chính là Lục Cửu Ly, em gái kém ba tuổi của anh.
Trong căn nhà này, hai mươi phút trước còn êm xuôi, thì hai mươi phút sau đã xảy ra một tấn bi kịch.
Ba ruột của hai anh em Lục Cửu Ly là Lục Ngạn, như mọi ngày say xỉn trở về nhà, nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của người vợ quá cố càng khiến tâm trạng ông ta trở nên tồi tệ, sau một hồi say xỉn thì liên tục dùng những lời lẽ khó nghe mà mắng chửi cô là sao chổi đã gây ra cái chết cho bà. Những câu mắng nhiếc thậm tệ đó, Lục Cửu Ly sớm đã nghe như cơm bữa từ lâu.
“Con khốn, mày đâu rồi? Mau trả lại vợ cho tao!“
“Nếu được quay lại ngày xưa, Lục Ngạn tao sẽ tống một cước vào bụng bà ấy, để bà ấy không sinh ra thứ con gái khắc mẹ như mày... Mày là thứ sao chổi ruồi nhặng.“
“Nhà họ Lục đã gây ra tội nghiệt gì mà lại có đứa con như mày chứ? Nếu ngày ấy bà ấy nghe lời tao thì bà ấy đã không chết, đã không bỏ lại một mình tao... Đều là do con nghiệt súc vất vưởng như mày“
“Lục Cửu Ly, mày khắc chết mẹ mày như vậy, mà vẫn có thể sống tốt như vậy sao? Tại sao mày không lao ra đường cho xe tông chết mày đi chứ.“
Đó là những câu nói dành cho Lục Cửu Ly mỗi khi ba cô là Lục Ngạn say, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh lùng cay nghiệt đến mức tàn nhẫn. Nói thế đã còn nhẹ, có rất nhiều lần Lục Ngạn trong lúc say xỉn còn dùng xích sắt mà đánh tới tấp vào người cô, cả người cô không có chỗ nào là không có vết bầm tím. Thậm chí là dùng cả dao để chém, Lục Cửu Ly khi ấy không biết ba mình có bị mất trí không, nhưng từng nhát dao chém xuống đều dứt khoát tới tàn nhẫn, cô may mắn tránh được nhưng vẫn còn xượt lên tay một vết rất dài. Anh trai cô là Lục Thịnh khi ấy vì bảo vệ cho em, mà để lại trên lưng một vết dao oan nghiệt do chính người bố kia gieo xuống.
Sự tình phải bắt nguồn từ ba năm về trước. Hóa ra thời gian trước, Lục Cửu Ly bị suy thận cấp, mẹ của cô là Vương Diễm vì để cứu cô mà mặc kệ lời khuyên của Lục Ngạn, không quan tâm mình đang có bệnh trong người, đã hiến đi một quả thận cứu lấy con gái. Cuối cùng vì thể trạng suy nhược lại phải lao động vất vả không tịnh dưỡng nên đã mất trong một đêm mưa gió không ai hay. Lục Ngạn nổi tiếng trong thị trấn là một người đàn ông rất yêu vợ, nên từ sau cái chết đột ngột của Vương Diễm, vì quá đau lòng mà như biến thành một người khác, từ một người cha tốt biết chăm sóc gia đình nâng niu Lục Cửu Ly như hòn ngọc, đã biến thành một gã say rượu không màng trời đất, từ đó xem con gái như một thứ sâu bọ, mắng chửi, ghét bỏ đay nghiến liên tục suốt ba năm, hễ xỉn say là sẽ đấm đá cô túi bụi.
Nếu không phải còn có Lục Thịnh che chắn bảo vệ, thì có lẽ Lục Cửu Ly đã sớm bị ba ruột của mình bạo hành mà chết từ lâu rồi.
Lục Cửu Ly nhớ có một lần vào hai năm trước, hôm ấy trời rất trong, đó cũng là ngày giỗ người mẹ quá cố của cô, Lục Ngạn đột nhiên tháo vát vào bếp nấu nướng, xong xuôi còn gọi tên cô rất dịu dàng.
“Cửu Ly, lâu lắm rồi bố không tận tay nấu cho con ăn, hôm nay là ngày giỗ bà ấy, con phải ăn cho bố vui đấy nhé.”
Nói xong liền đẩy một đĩa thức ăn thịnh soạn qua trước mặt cô, Cửu Ly theo thói quen thường ngày chia nhỏ ra một phần cho chú mèo nuôi lâu năm, nào ngờ vừa đặt đĩa thức ăn xuống thì Lục Ngạn đã tát vào mặt cô, điên tiết quát lên.
“Con khốn này, mày không được cho mèo ăn!”
Nói xong liền đá văng đĩa thức ăn đi nhưng đã muộn, con mèo ăn phải, rất nhanh sau đó liền giẫy giụa sùi bọt mép rồi máu đỏ trào ra từ miệng mà chết tươi. Đến lúc ấy, Lục Cửu Ly mới biết trong thức ăn có độc. Hóa ra Lục Ngạn không phải đột nhiên mà tốt như thế, mà là vì ông ta muốn lợi dụng sự dịu dàng này để giết chết cô.
“Bố... Thức ăn...”
Lục Cửu Ly sợ đến độ tái mét cả mặt mũi, run rẩy chỉ vào cả bàn thức ăn thịnh soạn đẹp mắt.
“Phải, từng món từng món một đều là những thứ bà ấy thích ăn, hơn nữa còn được tao cẩn thận hạ độc vào...Cửu Ly, nếu con thương mẹ, thì hãy ăn đi, ăn và đến gặp mẹ con chuộc tội“
Lục Ngạn đột nhiên thay đổi cách xưng hô, khiến Lục Cửu Ly rùng mình. Bố của cô vì quá yêu vợ nên đứng trước cái chết của bà tinh thần dường như cũng muốn hóa điên, đem mọi tội lỗi và tất cả sự áy náy dằn vặt của mình đổ toàn bộ lên đầu con gái, không tiếc tình thân muốn bức Lục Cửu Ly phải chết theo bà.
“Bố... Bố điên rồi!“
Sau đó, cô sợ hãi lao ra khỏi bàn ăn, nhưng Lục Ngạn đã túm tóc cô lại, điên tiết mà đập đầu cô xuống nền đất lạnh lẽo, sau đó vốc lấy thức ăn trên bàn một cách thô bạo, gằn lên từng chữ một.
“Mày phải ăn! Hôm nay mày phải chết, chính tay tao sẽ giết chết đứa con nghịch tử bức mẹ như mày“
Nói rồi, ông ta nhét thức ăn vào miệng cô, nhưng Lục Cửu Ly đã điên cuồng phản kháng, cô xô ngã ông, hoảng loạn gào lên mà chạy đi. Lục Ngạn đã gần như hóa điên mất rồi, ông ta vớ lấy một chiếc ghế, giữ cô lại đẩy ngã xuống sàn, sau đó đập chiếc ghế hung hãn vào chân cô, khiến cô thét lên đầy đau đớn.
“Muốn chạy sao? Hôm nay Lục Ngạn tao sẽ đập gãy chân mày“
Cũng may đó chỉ là chiếc ghế bằng nhựa dỏm, dùng lực quá mạnh nên chưa tới năm lần đã vỡ toát ra. Cô bò lết trên sàn, tóc tai rối bời van xin ông ta, nhưng Lục Ngạn từ sau cái chết của vợ thì đã không còn tình thân máu mủ gì nữa, ông ta nắm tóc cô, vốc lấy thức ăn mà nhét vào miệng.
Vừa hay Lục Thịnh kịp lúc trở về, trông thấy em gái nằm bê bết trên sàn, một chân bị rách cả da đỏ cả máu thì đã kinh hãi lao tới mà đẩy bố ra, nhìn xác con mèo chết cạnh đĩa thức ăn văng tứ tung thì liền hiểu ra mọi chuyện, anh móc vào họng cho cô nôn ra, sau đó đưa cô đi bệnh viện trong đêm để kiểm tra vết thương trên chân, đồng thời rửa ruột. Nếu không may Lục Thịnh về trễ hơn chút nữa, thì Lục Cửu Ly đã chết từ cái đêm bị bạo hành hôm ấy rồi.
Sau chuyện kinh khủng xảy ra ngày hôm đó, Lục Thịnh bỏ hẳn công việc bên ngoài để ở nhà chăm nom em gái, đến khi cô mạnh khỏe trở lại anh mới tiếp tục công việc của mình, Lục Cửu Ly thương anh trai bao nhiêu thì càng oán trách bố mình bấy nhiêu, trong lòng hình thành một nỗi sợ hãi lẫn ác cảm không tên đối với chính bố ruột của mình, mỗi lần nhìn thấy ông cô đều sẽ tránh né, thậm chí là không hề nói chuyện. Cô hiểu tại sao bố mình lại cay nghiệt tàn nhẫn như vậy, nhưng cô không hiểu được, tại sao ông không thể bỏ qua chuyện cũ được một lần mà đón nhận lấy hai anh em cô.
Lục Cửu Ly cũng rất dằn vặt bản thân trước sự ra đi của mẹ, nhưng Lục Ngạn không thể lấy đó làm lý do đê biện hộ cho những hành vi ngược đãi bất nhân của mình, thậm chí là năm lần bảy lượt muốn tước đi mạng sống của con gái.
Cô vì cái chết của mẹ, nhẫn nhịn bố suốt ba năm, ba năm sống trong sự ngược đãi, dày vò cay nghiệt của ông, bản thân Lục Cửu Ly cũng rất khổ tâm nhưng đó là bố của cô, cô ngoài chịu đựng ra thì không thể làm gì được. Cô định thêm một năm nữa, khi khóa sinh viên của cô được tốt nghiệp, thì cô có thể ra ngoài mà tự lập thoát được khỏi cái bóng đầy ám ánh của bố cô.
Nhưng mãi đến ngày định mệnh hôm nay, bi kịch xảy ra khi Lục Ngạn lại say xỉn về nhà, mắng nhiếc con gái chưa đủ, ông bố tát tệ ấy còn đem cả giáo án nghiên cứu tốt nghiệp suốt ba tháng của cô, xé nát vứt vào đống lửa.
“Này thì học này, này thì sách vở, tao đốt tao xé hết! Loại cặn bã như mày mà còn mơ tưởng tới ngành y sao? Nếu mày giỏi như vậy thì tại sao không cứu mẹ mày hả?“
Lục Ngạn vứt tất cả vào đống lửa, buông lời mắng nhiếc lăng mạ cô.
“Bố... bố không được như thế, đó là công sức thành quả học tập của con.“
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!