Theo từng hồi tuyên thệ hùng hồn của nam MC trứ danh, Cố Nam Thương cũng đẩy xe Doãn Liên Thành đi xuống tới sảnh lớn đại lễ, một người đẩy một xe nhẹ nhàng tiến vào thảm đỏ bên dưới. Người người lúc này đều ngoái nhìn anh, họ xì xào to nhỏ, những ánh mắt hỗn tạp có đủ cả, ngưỡng mộ có, kính trọng có, xót xa có, đáng tiếc cũng có.
Họ ngưỡng mộ dĩ nhiên là vì vai vế hiển hách đi kèm với một sự nghiệp lừng lẫy của anh, còn xót xa, là vì đôi chân tung hoành kia vốn dĩ hoàn hảo như vậy nhưng lại phải đột nhiên gần liền với chiếc xe lăn không nên có ấy. Một nhân tài như Doãn Liên Thành, đột ngột lại thành phế nhân, đến cả tương lai đang gây dựng trong tay cũng phải ngấm ngầm mà nhường lại.
"Nhìn kìa, đó là Doãn đại thiếu gia đã bặt vô âm tín hơn nửa năm nay đấy!"
"Thật đáng tiếc! Giá mà đôi chân cậu ấy còn nguyên vẹn thì đã trăm phần hoàn hảo rồi. Ông trời cũng thật quá bất công đối với một thiên tài như cậu ấy!"
"Còn cả cô gái kia nữa, không biết là thiên kim nhà ai mà có thể chấp nhận lấy cậu ấy, chăm sóc một người chồng như vậy thật dang dở xuân thì, Đặng phu nhân cũng thật có năng lực, có thể tìm được một người giỏi chịu đựng ủy khuất như vậy..."
Hàng loạt những tiếng xì xâm to nhỏ không mấy nể nang từng câu một vang lên, đủ để lọt vào tai Doãn Liên Thành. Anh nghe thấu từng chữ một, nhưng vẫn tỏ vẻ như không có gì. Thực chất, bên trong gương mặt điềm tĩnh ấy, trái tìm đã dấy lên một loại cảm giác chua chát từ lâu. Chỉ là, Doãn Liên Thành không hối hận, nếu được quay lại quá khứ anh vẫn lựa chọn làm như thế.
"Nói đủ chưa? Hôm nay là ngày vui của Liên Thành, nếu còn có ác ý, thì cút khỏi đây đi! Tôi nghĩ Doãn gia cũng. không cần lũ khách mời lắm lời bê bối như vậy!"
Cố Nam Thương đẩy xe phía sau, không nhịn được mà lên tiếng, anh dùng ánh mắt sắc như dao cạo quăng về phía lũ người đang xì xầm. Nhất thời tất cả đều trở nên im bặt. Có người cũng rất tức giận vì thái độ đó của Cố Nam Thương, nhưng cũng đành nuốt vào, bởi vì thế lực của Gố gia hùng mạnh thế nào, Cố Nam Thương lại có lai lịch ra sao, họ dĩ nhiên đều biết. Con trai độc nhất của Cố Lịch không phải người để họ có thể tùy ý khua tay múa chân mà động vào.
"Liên Thành, đừng để ýI" "Cậu nghĩ tôi có cần để ý không?"
Doãn Liên Thành nhẹ nhàng lên tiếng. Đối diện với những lời nói cay nghiệt đó, anh sớm đã quen như cơm bữa từ lâu, nếu không thể bỏ qua thì làm sao anh có thể ngẩng đầu mà sống tới hôm nay được kia chứ.
Dưới sự trợ giúp của Cố Nam Thương, Doãn Liên Thành cuối cùng cũng đến thềm sân khấu. Anh vẫn yên vị ngồi trên xe, cùng Cố Nam Thương và tất cả quan khách đợi chờ sự xuất hiện của cô dâu, một người chưa thấy mặt mà Doãn Liên Thành bắt buộc phải cưới.
Âm nhạc rình rang lại lần nữa vang lên, từ bên trên nấc. thang, Đặng Phương Đình trong bộ váy đỏ sãm quyền lực chói chang xuất hiện, âm thanh giày cao gót vọng cộp cộp trên nền gạch bóng loáng, khiến người khác nghe thấy tiếng bước chân thôi cũng phải cảm thấy tâm lí thật sự nặng nề.
"Cô dâu, cô dâu xuất hiện rồi!"
Khách mời không nhịn được mà hò hét. Họ cực kì muốn biết người chấp nhận gả cho Doãn Liên Thành rốt cuộc sở hữu một gương mặt ra sao.
Từ phía sau vách phòng, Lục Cửu Ly xuất hiện, cô mặc. một bộ váy cưới tinh khôi trắng muốt ôm sát lấy thân người tuyệt mỹ, gương mặt xinh đẹp động lòng người, chiếc khăn voan cài sau mái tóc ngăn hững hờ càng khiến nhan sắc mỹ miều kia được dịp tôn lên gấp bội. Cô thấp thỏm bước đi, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển trong đôi gót nạm ngọc trai xanh như một tiên nữ hạ phàm, bàn tay nhỏ bé nằm lấy tay Đặng Phương Đình, run rẩy bước xuống, trái tim không giấu nổi sự run rẩy mà đập vội liên hồi. Cô đột nhiên sợ, sợ đến nỗi bàn tay nảm lấy Đặng Phương Đình cũng đã toát cả mồ hôi.
Đặng Phương Đình bước xuống đi trước, nằm lấy tay cô dâu dịu dàng dắt đi tiến về phía thảm đỏ sảnh lớn. Trông thấy cô dâu xuất hiện, cánh phóng viên lập tức chụp ảnh liên tục, tương tác với cả đám đông bên ngoài cổng khiến hàng trăm ánh đèn nhấp nháy như sao sa. Còn bên trong, khác mời liên tục hét ầm lên.
"Cô dâu đó sao? Đẹp quái"
"Doãn gia thật có phúc, kiếm được một đại mỹ nhân sắc nước hương trời như vậy."
"Cũng thật không biết là thiên kim nhà nào, đường nét quá đỗi là kiều diễm, thật khéo sinh!"
Lục Cửu Ly lo âu đến độ không dám ngẩng mặt nhìn, cô cứ thế cúi đầu, Đặng Phương Đình dắt cô đi đâu thì cô đi đó. Cô đi giữa thảm đỏ, rực rỡ như một đóa hoa kiều diễm trong sự mê đắm ngẩn ngơ của mọi người xung quanh.
"Cửu Ly, gần tới khu vực làm lễ rồi. Mau ngẩng mặt lên nhìn đi. Đám cưới mà cứ gắm mặt như thế cho ai xem hả?"
Đặng Phương Đình khẽ lâm bầm đủ để cô nghe thấy, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi nào. Lục Cửu Ly lúc này mới hít một hơi dài, cô ngẩng mặt lên, nhìn về chính diện. Nhất thời, đôi mắt cô mở to.
Trên bậc sân khấu, có một người đàn ông quốc sắc khuynh thành cũng đang lạnh nhạt mà nhìn cô chăm chăm, đứng cạnh anh ta còn có một đại mỹ nam mắt xanh khác. Lục Cửu Ly bấy giờ mới chú ý, người đàn ông kia đang ngồi trên xe lăn, nhất thời cô ngẩn người ra, hóa ra người ấy là Doãn Liên Thành, người trong ảnh mà Đặng Phương Đình đã đưa cho cô xem trước đây. Chỉ là gặp mặt rồi, người bên ngoài thậm chí còn ăn đứt so với người trong ảnh.
[Gã đó....là Doãn Liên Thành? Người mà mình phải gọi bằng chồng sao?]
Nội tâm cô run lên.
“Thành, vợ của cậu... thật sự khiến người ta phải động. lòng đấy. Không biết bà ta tìm ở đâu ra một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!