Cố Nam Thương lúc đầu còn mỉm cười hời hợt không để ý, nhưng bất ngờ, một hương thơm phả vào mũi anh, khiến anh ngẩn người.
[Hương thơm này...chẳng phải của hoa ly đỏ sao?]
Cố Nam Thương mau chóng đi theo sau Lục Cửu Ly, xác định lại lần nữa.
[Quả nhiên mùi hương này đến từ sau gáy của cô ấy. Thật trùng hợp làm sao, lại có người thích hoa ly đỏ như: mình!]
Lục Cửu Ly sau đó đã nhanh chóng tiến lên khu vực sảnh lớn, dưới lời dẫn dät của nam MC chương trình, đã cùng Doãn Liên Thành thực hiện các nghi thức kết hôn. Còn mọi thứ Doãn Liên Thành dành cho cô, chỉ là sự gượng gạo. không có cảm xúc.
Hai người cũng chỉ là mới gặp lần đầu, không quen biết, không giao lưu, thì không tránh được sự bố ngỡ vô tri vô giác.
"Bây giờ xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới."
Nam MC tiếp tục nói, Doãn Liên Thành không gấp, anh nhận lấy chiếc nhẫn cưới nạm kim cương đắt đỏ, miễn cưỡng cầm lấy tay cô, dùng ánh mắt lạnh như băng mà hỏi cô.
"Vợ, cô chắc chứ?”
Câu hỏi đó khiến tất cả đờ người. Đặng Phương Đình lẫn Lục Cửu Ly cũng phải nghệch mặt. Cố Nam Thương bật cười trước cách xưng hô kì lạ của anh. Gọi vợ xưng cô, chắc có lẽ chỉ một mình Doãn Liên Thành là gọi ngớ ngẩn như vậy.
"Thành, con..."
Doãn Liên Thành nhìn thấy biểu cảm khó nói của Lục Cửu Ly, liền buồn cười lên tiếng.
"Con đùa chút thôi mà. Cô ấy dĩ nhiên là đồng ý!"
Doãn Liên Thành cắt ngang lời Đặng Phương Đình, sau đó cười ý vị, mang chiếc nhẫn cưới vào tay cô. Lục Cửu Ly cũng lấy một chiếc nhãn, run run mang vào tay Doãn Liên Thành. Nhưng cô không để ý, sau đó anh đã gỡ bỏ chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út, mang vào ngón tay giữa của mình. Anh vốn không xem cuộc hôn nhân này mua bán này ra gì, thì chẳng có lý do gì để mang nhãn cưới một cách tình nguyện cải!
Mọi thứ vẫn diễn ra hết sức êm đẹp, mọi người trong buổi tiệc cũng chẳng ai nghỉ ngờ điều gì, vui vẻ ca hát ăn mừng uống rượu. Tất cả đều khen cô dâu chú rể rất xứng đôi vừa lứa, trai tài gái sắc duyên phận trời ban.
Cố Nam Thương nghe những lời nịnh nọt ấy, hận không thể nôn ra một bãi. Hương thơm thoang thoảng ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh, khiến Cố Nam Thương thỉnh thoảng lại phải nhìn lấy Lục Cửu Ly một chút, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác lạ cực kỳ.
Tiệc cưới diễn ra đến chín giờ rưỡi tối thì kết thúc, tất cả quan khách đều lần lượt kéo về, Đặng Phương Đình nhìn thời gian, đã đến lúc nên chuẩn bị tiến hành kế hoạch lớn.
"Trễ rồi, ở đây để gia nhân dọn dẹp. Các con về phòng. nghỉ đi!"
Đặng Phương Đình tỏ vẻ quan tâm, dịu dàng nói. Doãn Liên Thành nghe xong, trong lòng không nhịn được mà cười cợt. Con cáo già này, chưa gì đã vội như vậy rồi sao? Nhưng tránh bứt dây động rừng, anh đối với cô vợ mới toanh này, vẫn phải diễn thật hay mới được.
"Mẹ nói đúng đấy. Trễ rồi, chúng ta..."
Doãn Liên Thành hướng ánh mắt về phía Lục Cửu Ly đang ngồi ăn uống nhồm nhoàm ở đẳng xa, nói được nửa chừng thì dừng lại. Anh bät gặp được, ở phía xa, cô dâu của mình đang trong bộ váy cưới trắng muốt, không màng lễ tiết mà ăn uống như hổ đói. Dáng vẻ sợ sệt ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự tự nhiên tới mức không ngờ.
Lục Cửu Ly ăn uống tùy ý, cô tháo cả chiếc khăn voan cài tóc xuống, vội vã ăn lấy ăn để, cả ngày nay cô thực sự
đói lắm rồi. Bây giờ chỉ cần ăn thôi, không cần hình tượng gì cả. Mái tóc vàng hoe khế rũ xuống một vài sợi, khuôn miệng chúm chim đáng yêu đang nhai thức ăn, đôi mắt rạng rỡ như sao trong ngân hà, cảnh tượng ấy khiến Doãn Liên Thành nhất thời có phần sửng sốt.
Anh mỉm cười, gọi lớn một tiếng.
"vợ!"
Lục Cửu Ly giật mình, cô lau miệng vội vã, làm rơi cả đĩa thức ăn trên tay lên váy mình, khiến chiếc váy cưới đắt đỏ mau chóng vấy bẩn.
"Anh...anh gọi tôi sao?"
Cô lắp bắp, hai tay vô thức mà bấu lấy chiếc váy trắng tinh, bối rối.
"Phải, gọi em đấy. Chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi!" Doãn Liên Thành nhẹ giọng.
Lục Cửu Ly khẽ mím môi, cô có chút gì đó còn lưu luyến, chỉ vào một chùm nho lớn thượng hạng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!