Trong lòng cả hai lúc này, đều dấy lên vô số nỗi lo âu không tên. Chỉ có Đặng Phương Đình ở dưới sảnh kia, nhìn theo bóng dáng đôi vợ chồng mới cưới mà nhẹ nhàng cười thầm. Dấu sao thì chỉ tận hưởng hạnh phúc đêm nay nữa thôi, đến sáng mai, cái tên Doãn Liên Thành cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.
Sau khi đưa Doãn Liên Thành trở về phòng cũ tân hôn, Lục Cửu Ly liền ngồi đơ ra đó không biết phải làm gì. Đối diện với khoảnh khắc khó xử này, cô ước gì mình có thể ngồi yên như thế này đến sáng mai thì tốt biết mấy.
"Sao còn ngồi đần ra đó? Cô định mang chiếc váy bẩn như vậy mà ngủ luôn sao?"
Doãn Liên Thành lên tiếng, rút lại những lời nói ngon ngọt vừa rồi. Anh nhìn cô vợ nhếch nhác ngây ngốc đó của mình, trái tim đột nhiên có chút khó xử.
"Phòng tắm ở đăng kia. Mau đi tăm đi. Người ngợm nhìn buồn nôn chết được!"
Doãn Liên Thành tiếp tục nói, sau đó anh chỉ tay về phía cuối phòng.
Lục Cửu Ly ở đây cũng đã lâu như vậy, dĩ nhiên cô biết phòng tắm năm ở đâu. Cô chỉ là đối diện với người đàn ông xa lạ này, chân tay nhất thời mềm nhữn, đến cả lý trí cũng. căng như dây đàn. Nghe anh mở lời, cô mới sực tỉnh, vội vàng đứng dậy.
"Đúng...à được...tôi đi tằm ngay đây. Anh...anh ngủ trước. đi nhé, không cần chờ. Tôi...tôi tắm lâu lắm!"
Nói rồi cô nhanh như chớp mà läp bắp lao đi. Tâm lí cứ nghĩ phải làm chuyện nên làm trong đêm tân hôn khiến Lục Cửu Ly từ đầu đã nảy sinh tâm lý lo sợ không ngớt. Vì vậy, có cớ lánh mặt đi khỏi Doãn Liên Thành càng lâu càng tốt mới là điều mà cô trông chờ nhất ngay lúc này.
"Không lấy trang phục, chẳng lẽ định khỏa thân mà ngủ sao?"
Doãn Liên Thành vặn lại một câu khiến Lục Cửu Ly đỏ mặt. Cô hấp tấp đến nỗi, quên luôn việc phải lấy cả đồ ngủ mang vào.
"Không có. Tôi lấy liền đây."
Cô vội vã, che giấu đi sự ngượng ngùng ra mặt của mình, rút ngay vào phòng tắm, đóng chặt cửa lại.
“Cô ta sao thế nhỉ?"
Doãn Liên Thành ngồi trên xe, lắc đầu khó hiểu. Bỗng dưng nhớ ra chuyện gì đó, anh liền bật cười. Hóa ra là như. Vậy.
Doãn Liên Thành dùng hai tay đẩy xe đi vào cạnh giường ngủ, anh nhấc người, cố găng đứng dậy, nhưng hai chân bị liệt từ lâu đã không có vận động, muốn di chuyển là chuyện khó có thể làm.
Trước đây anh cũng đã rất cố gắng để đứng dậy, nhưng hễ vừa đứng dậy hai chân đều sẽ không kiểm soát được mà ngã khuyu xuống đất. Dẫu rất cố gảng, nhưng Doãn Liên Thành không thể phủ nhận hiện thực răng hai chân anh thực. chất đã khó có thể đi lại được nữa. Nếu không mau chóng. tìm cách rời khỏi Các Bân, rút khỏi tầm ngắm của Đặng Phương Đình mà sang Mỹ trị liệu, thì có lẽ đôi chân này, vĩnh viễn sẽ thực sự tàn phế.
Doãn Liên Thành tuyệt nhiên không chấp nhận như vậy. *Cạch*
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, khiến Doãn Liên Thành không kịp phản ứng.
"Xem cậu kìa, khó khăn như vậy sao không gọi tôi một tiếng."
Cố Nam Thương từ bên ngoài bước vào, cả người xộc. xệch, gương mặt đỏ gay sực nức mùi rượu, mau chóng dìu Doãn Liên Thành lên giường ngủ, gác chiếc xe lăn qua một góc cạnh giường.
"Việc cỏn con này cũng phải nhờ tới người khác, thì đôi chân này của tôi chẳng lẽ phải vô dụng như thế cả đời sao?"
Doãn Liên Thành ngồi tựa lưng vào thành giường, mỉa mai nói chính bản thân.
Cố Nam Thương bất giác nhìn xung quanh một lượt, thấy cửa phòng tắm đóng kín thì hiểu ra vấn đề. Anh cười giảo hoạt, dùng giọng điệu hồ ly thỏ thẻ vào tai Doãn Liên Thành.
*Này, có nghe câu đêm xuân đáng giá ngàn vàng không? Muốn làm gì, đêm nay cứ tận hưởng sắc xuân trước. đã. Dẫu sao đó cũng là một đại mỹ nhân đấy Thành."
Doãn Liên Thành không bưồn phản ứng, anh đẩy Cố Nam Thương ra, trừng mắt.
"Nếu mọi thứ bên cậu ổn thỏa cả rồi thì về mà ngủ đi, đừng hại ông già của cậu phải thức trằng đêm trông thăng con quý tử trở về đấy. Ở đây tôi tự biết sắp xếp, còn về phần cô ta, tôi sẽ suy tính lại. Một con thỏ non như vậy, thực sự cũng có chút không đành lòng."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!