"Năm xuống! Ngủ ở đây đi!"
Doãn Liên Thành xoay mặt qua, đập tay nhẹ nhàng xuống phần giường trống cạnh bên, ra hiệu cho Lục Cửu Ly đang đứng đó.
"Không cần đâu. Tôi ngủ trên ghế là được. Không cần chiếm không gian của anh đâu."
Lục Cửu Ly bối rối, xua xua tay. Cô làm sao dám ngủ. chung kia chứ.
"Này cô, cô nghĩ với đôi chân này, tôi có thể làm gì được cô hay sao? Mà yên tâm đi, nhìn cô như vậy, dẫu có cởi sạch quần áo tôi cũng chẳng buồn có nhã hứng đâu!"
Doãn Liên Thành thẳng thừng nói. Đêm khuya, thời tiết lại lạnh, để một cô gái ngủ trên ghế thật chẳng an tâm chút nào. Anh chỉ liệt hai chân, nhưng Doãn Liên Thành cũng không thể lấy đó làm cái cớ mà ưu tiên cho mình được. Anh tàn tật, chứ không bẩn tính.
"“Anh...anh thực sự cho tôi ngủ cùng giường sao? Anh không chê tôi bẩn ư?"
Lục Cửu Ly do dự nói.
"Cái gì mà cho với không cho? Đừng quên, chúng ta tuy cấp bậc xã hội khác nhau, nhưng xét về hoàn cảnh thì chính là chung một loại người. Tôi chẳng có chỗ nào hơn cô, cô cũng thế. Lời đã nói rồi, ngủ hay không tùy ở cô."
Lục Cửu Ly nghe thấy thế, đột nhiên cô cảm thấy Doãn Liên Thành không quá đáng sợ như tưởng tượng, lại còn nói ra những câu khiến cô cực kỳ khó hiểu. Người như anh ta, muốn gì được đó, lại còn có một người mẹ hết lòng hết dạ như vậy, tại sao lại nhận có hoàn cảnh sống như cô?
Chẳng lẽ Doãn Liên Thành cũng gặp phải bi kịch?
Lục Cửu Ly nghĩ thế, nhưng cô không dám hỏi, sau đó mới lấy can đảm mà năm xuống giường.
"Giường của người nhà giàu, quả thực ấm!"
Cô không nhịn được mà thốt lên một câu. Chính câu nói đó khiến Doãn Liên Thành phải nhíu mày. Anh nhìn cô gái với gương mặt sáng trong như thủy tinh nằm cạnh bên mà có chút dao động.
“Cô tên gì?"
Anh lên tiếng. Mặc dù biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi cô.
"Tôi...họ Lục, tên Cửu Ly."
"Vậy cô có biết, tại sao mình được gả cho tôi không?”
Lục Cửu Ly mím môi, cô phải làm sao mới trả lời thỏa đáng câu hỏi này.
"Tôi hỏi cô thì dĩ nhiên là biết rõ mọi chuyện rồi. Nhưng đối với chuyện nhà của cô, tôi cũng chẳng có hứng thú. Tôi bây giờ chỉ muốn hỏi cô một chuyện, kết hôn với người tàn tật như tôi, cô ấm ức không?"
Doãn Liên Thành nói thẳng vào vấn đề. Câu hỏi này sẽ là mấu chốt quyết định đến sự thay đổi trong kế hoạch của anh. Lục Cửu Ly có thông minh mà thoát nạn hay không, phải xem sự lựa chọn đáp án của chính cô rồi.
"Dĩ nhiên là tôi...cóI"
Cửu Ly không giấu giếm, thật thà nói.
"Cô thẳng thắn đấy! Vậy tôi hỏi cô thêm một câu nữa, nếu chẳng may ngày mai tôi chết đi, thì cô sẽ thế nào? Sẽ trở thành góa phụ và tái hôn, hay là... trung thành với một âm hồn đã chết cả đời này?”
Doãn Liên Thành đưa ra một câu hỏi khó.
Lục Cửu Ly ngớ người trước câu hỏi không lường trước kia, cô nhất thời không biết trả lời ra sao cho đúng, liền hỏi Doãn Liên Thành.
"Anh cho tôi nói thật chứ?" "Cứ theo ý côi"
Lục Cửu Ly nghe xong, mới mang những gì mình nghĩ tuôn ra hết.
"Tôi không tái hôn, nhưng cũng không ở vậy thờ anh cả đời. Bởi vì tôi với anh chỉ mới làm vợ chồng một ngày, đến bữa cơm còn chưa được ăn chung, thì làm sao có thể dành cả đời này để chôn vùi theo anh được chứ. Nếu anh chết đi, tôi sẽ thay anh ly hôn, nếu ly hôn không được thì tôi sẽ tách ra sống biệt lập với gia đình chồng, sau đó phiêu bạt kiếm tiền hoàn thành tốt khóa học của mình, trở thành một bác sĩ giỏi như nguyện vọng của mẹ tôi. Rồi sau đó..."
"Nói tiếp đi, tôi muốn nghe!"
Doãn Liên Thành dùng ánh mắt tràn ngập tâm tư nhìn cô. Những gì cô vừa nói, thực sự khiến anh bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!