"Tạnh mưa rồi, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn. Nếu cô đồng ý thỏa thuận, thì ngồi lại trên xe. Còn nếu không đồng ý, có thể xuống xe rồi. Người tốt như tôi, cô bỏ lỡ như vậy, quả là đáng tiếc."
Nói rồi, bà ta mở cửa xe, đợi sự lựa chọn của Lục Cửu Ly.
Lục Cửu Ly hai tay bấu lấy vạt váy trên đùi, đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Đặng Phương Đình nói đúng, bố thì cũng đã chết, cô thà làm đứa con bất hiếu ngàn người phỉ nhổ còn hơn là giương mắt nhìn anh trai còn sống nhưng cứ thế vì mình mà bất lực chết đi. Anh trai chết rồi, thì trên thế giới này sẽ chẳng còn một Lục Thịnh thứ hai nào yêu thương cô được nữa. Cuối cùng, cô cầm lấy cánh cửa xe đang mở, trực tiếp đóng lại. Lục Cửu Ly đã gián tiếp nói ra sự lựa chọn của mình.
Đặng Phương Đình mỉm cười hài lòng, bà ta không hỏi tiếp, ra hiệu cho xe tiếp tục chạy. Quả nhiên Lục Cửu Ly là người nặng tình nặng nghĩa, đáp án này không đi ngược so với dự kiến của bà ta.
"Lão Trần, trở về nhà! Cô lựa chọn như vậy mới là sáng suốt đấy!"
Đặng Phương Đình lên tiếng, vỗ vỗ lên bàn tay cô. Bà ta nhìn cô, ánh mắt hiện rõ sự mưu tính thâm độc. Một con cừu non thơ ngây, đã mắc bẫy rồi.
Lục Cửu Ly ngồi yên lặng trên xe, cô ngoái mặt nhìn ra ô cửa sổ, tâm tư trùng trùng, nhưng cô không hối hận. Đặng Phương Đình nói đúng, đàn ông có rất nhiều, nhưng Lục Thịnh anh trai cô trên đời này chỉ có một. Anh đã vì cô mà ngồi tù, thì cô bằng mọi giá cũng phải giữ lấy an toàn cho anh, cho dù có đánh đổi bằng cả hạnh phúc cuộc đời mình cũng không sao cả.
.......
Hai mươi phút sau, chiếc xe dừng bánh trước cổng lớn một căn biệt thự lộng lẫy. Nhìn vào đó, sự xa hoa choáng ngợp khiến Lục Cửu Ly phải sững sờ trong tích tắc.
Quả là cách sống của người nhà giàu, hoàn hảo đến độ không chê vào đâu được.
Đặng Phương Đình đưa cô vào trong tham quan, căn nhà tuy rất lớn, nội thất cũng thuộc dạng tầm cỡ đắt đỏ vô cùng nhưng chẳng có bóng dáng ai ngoài bà ta cùng những người giúp việc trợ lý thân cận cả. Nhìn cũng biết, Đặng Phương Đình bên ngoài sống trong danh vọng bao nhiêu, thì khi trở về nhà lại cô độc đơn chiếc trong chiếc bóng của mình bấy nhiêu.
"Đây là phòng của Liên Thành. Từ hơn nửa năm trước, thằng bé đã dọn đi không còn ở đây nữa. Cô có thể dọn vào đây, xem như là phòng của chính mình."
Đặng Phương Đình đưa cô đến một căn phòng lớn nhưng có vẻ đã cũ kỹ bởi ổ khóa có bụi khá nhiều, giới thiệu qua một lượt, thái độ có vẻ như không được mấy mặn mà. Cửu Ly kinh ngạc, căn phòng như tổng thống này sẽ là nơi cô được ở sao? Tuy có vẻ hơi bụi bặm một chút nhưng thực sự dư sức ăn đứt cả căn nhà mà cô đang ở.
"Vậy còn căn phòng kia, cũng không có người ở sao?"
Lục Cửu Ly ngó quanh, chỉ vào một căn phòng lớn cạnh đó, nhìn kỹ bên ngoài cửa tuy khóa nhưng lại sạch sẽ vô cùng, trái ngược với căn phòng mà cô đang đứng.
"Căn phòng đó của em trai Liên Thành, thằng bé không có ở đây nên cô không cần biết nhiều quá đâu. Cô chỉ cần biết những thứ liên quan tới chồng mình là được."
Nghe chữ chồng, Lục Cửu Ly có chút không quen. Doãn Liên Thành kia bên ngoài là người thế nào, cô còn chưa biết được.
Sau khi nói chuyện, ăn sáng xong, Lục Cửu Ly liền về căn phòng mới của mình, tắm rửa. Dẫu ngày mai có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì hôm nay cô cũng phải cho phép mình sống tự do một lần cuối cùng.
Cô dọn đồ vào tủ, nhưng cánh tủ mở ra, bên trong bụi bay ra trắng cả mặt. Cô vào phòng tắm, vòi sen đã hỏng hóc gỉ sét từ lâu. Cô vén màn mở cửa sổ ra, màn bám đầy mạng nhện, còn có cả gián. Lục Cửu Ly có chút khó chịu, cả căn nhà sạch sẽ như vậy nhưng riêng căn phòng này lại bẩn như thế. Đặng Phương Đình tại sao lại không cho người quét dọn căn phòng này chứ, con trai đi rồi là bỏ mặc phòng ốc thành ổ chuột di động không quan tâm luôn sao?
Cuối cùng cô đành phải xắn tay áo lên dọn dẹp, dọn dẹp xong liền mệt mỏi, quên cả việc tắm rửa, ngả người xuống chiếc giường lớn ngủ một giấc dài.
Trong mơ, Lục Cửu Ly lại thấy mình trở về là cô bé năm mười tuổi, đã cứu một cậu bé suýt chết đuối đưa về nhà, cậu bé ấy sở hữu một đôi mắt màu nâu rất đẹp, cùng cái tên Tiểu Dạ thật mỹ miều. Cái tên ấy, đã biến thành người quan trọng bị lạc mất trong cuộc đời cô suốt mười ba năm.
......
Cùng lúc đó, trong một căn nhà cao cấp nằm chơi vơi trên một con đường xa xôi lạc lõng.
"Thiếu gia, vừa có tin, bà ta quả thực đã đưa đối tượng mới trở về nhà, hơn nữa...còn là cho phép ở trong phòng cũ của cậu."
Đại Ngũ vừa từ bên ngoài trở về, hấp tấp báo.
Doãn Liên Thành vẫn ngồi ngây ra đó, chẳng có chút ngạc nhiên gì, dáng vẻ tuấn mỹ vẫn điềm đạm như thường ngày, những ngón tay cầm lấy tách trà cũng đã nhanh nhạy hơn. Với loại tin tức này, anh còn gì xa lạ đâu kia chứ.
"Lão Ngũ, cần gì sốt sắng thế. Chẳng phải trước đây ngoài cô ta, bà ta cũng đã đưa về Doãn gia hơn sáu người rồi sao? Căn phòng bẩn thỉu như vậy, nuôi chó còn tạm được, chứ người ở thì..."
Doãn Liên Thành nói đến đó, cười khẩy mà lắc đầu, sự ngao ngán hiện rõ trong đôi mắt anh. Trước Lục Cửu Ly, Đặng Phương Đình cũng đã tìm sáu người, cũng với thủ đoạn như vậy mà đưa về nhà, nhưng tất cả sau khi thấy căn phòng của Doãn Liên Thành, đều giở thói tiểu thư chê bai không tiếc, sau đó thì liền phỉ nhổ rồi rời đi. Bọn họ có thể vì tiền đồ sáng lạn của Doãn gia mà chấp nhận lấy người tàn tật như Doãn Liên Thành, nhưng không ai chấp nhận được việc chồng mình là một người ở bẩn cả.
"Cô ta khác những người trước, Tiểu Mỹ cho biết, cô ta đã tận tay dọn sạch sẽ căn phòng, đến cả vòi sen bị hỏng, cũng là cô ta tự tay sửa chữa không cần ai giúp. Thiếu gia, có vẻ như, lần này Đặng Phương Đình chọn đúng người đối phó cậu rồi đấy."
Đại Ngũ tường thuật.
Quả nhiên vừa dứt lời, trong ánh mắt Doãn Liên Thành có một tia sáng len lỏi vụt qua, đôi mày anh trùng lại, khí sắc có chút thay đổi.
"Cô ta như vậy, chẳng lẽ khác xa với đám thiên kim kia...thực sự chịu khổ quen rồi sao?"
Doãn Liên Thành trầm tư lên tiếng.
"Lão Ngũ, có ảnh cô ta không? Tôi muốn xem mặt mũi vợ tương lai một chút, xem là giai nhân cành vàng tuyệt sắc hay hoa sen trong vũng bùn đây?"
Đại Ngũ nghe thấy, liền đưa điện thoại cho Doãn Liên Thành. Trong ảnh là tấm ảnh mà anh ta đã chụp lén được từ một góc chính diện mà Lục Cửu Ly không nhìn thấy.
Trong ảnh là một cô gái, có nụ cười bừng sáng như ban mai. Tuy chụp rất vội lúc cô gái đang băng qua đường, nhưng nhìn thế nào cũng có thể nhìn ra, gương mặt đó, đúng là niềm kiêu hãnh của tạo hóa, đẹp không góc chết.
"Đẹp thật đấy! Một nhan sắc quả là nghiêng nước nghiêng thành!"
Nhìn nụ cười của cô gái trong ảnh, trái tim Doãn Liên Thành đột nhiên có chút xuyến xao khiến anh không nhịn được mà buộc miệng nói. Nụ cười kia rất giống một người, một người nằm trong tim anh cả đời này cũng không quên đi được.
"Lão Ngũ, cô ta tên gì đấy? Nói tôi nghe những gì cậu biết được về đại mỹ nhân này xem!"
Doãn Liên Thành thú vị nói, trong cánh môi đọng lại một ý cười nhạt nhẽo.
"Thiếu gia, cô ta họ Lục, tên Cửu Ly, năm nay hai mươi ba tuổi. Theo tôi biết thì cô ta đang là sinh viên năm ba trường y, thành tích rất tốt nhưng lại gặp phải bi kịch gia đình nên đã tạm hoãn việc học được vài ngày rồi. Mẹ cô ta vì cứu cô ta mà mất, bây giờ ba và anh trai thì người bị giết người vào tù. Lai lịch thật sự rất thú vị."
Đại Ngũ ôn tồn nói. Thuật lại câu chuyện chính anh còn cảm thấy bất ngờ, bởi không tin được một cô gái đẹp lại xuất thân trong một gia đình kém may mắn tới như thế.
"Lai lịch có lỗ hỏng lớn như vậy, chả trách bị Đặng Phương Đình nhìn trúng nắm thóp thành công. Lục Cửu Ly, tên ấn tượng, người ấn tượng, gia cảnh càng ấn tượng. Đột nhiên tôi thực sự muốn gặp mặt người vợ tương lai này."
Doãn Liên Thành nói, gương mặt nhất thời bừng sáng như một đứa trẻ. Hóa ra trên đời này, còn có người bất hạnh hơn anh nhiều lần như vậy sao?
"Reng...."
Một cuộc gọi vừa đến. Doãn Liên Thành nhìn vào dãy số trên màn hình, cười nhếch mép.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!