Nước Đại Hạ, đế quốc cấp chín, sau khi bị nước Thanh Tùng đánh bại ở núi Tam Giới từ năm năm trước thì tổn thất nghiêm trọng, buộc phải chấp nhận rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, làm cho vua và dân chúng không ngừng chửi rủa suốt năm năm qua.
Từ quan to hiển hách cho đến dân chúng bình dân, người bọn họ chỉ trích chỉ có một - Đại Thế tử của phủ Phương Tướng quân - Phương Trần!
Năm năm trước, năm ấy Phương Trần chỉ mới mười tám tuổi, lấy thân phận là cường giả hàng đầu của nước Đại Hạ dẫn binh xuất chỉnh, hắn giỏi mưu lược, tấn công mạnh mẽ, kể từ khi xuất đạo đến nay chưa từng bị đánh bại, được nước Đại Hạ phong làm Quân Thần.
Thế nhưng trong trận chiến này, trong số tám mươi vạn đại quân do Phương Trần mang đi đã chết mất sáu mươi vạn! Ngay cả bản thân Nguyên soái là hắn cũng bị hỏng hai tròng mắt, phá vỡ khí hải, kể từ đó trở thành một kẻ phế vật.
Trong phủ tướng quân uy nghiêm, một thiếu niên đang lẳng lặng nhìn lên bầu trời, người này tướng mũi đầy đặn, lông mày như kiếm, chỉ lặng lẽ đứng như vậy cũng tản ra khí tức nhàn nhạt phóng khoáng, khiến người khác khó có thể nhìn thấu.
Nhưng thật ra hắn không nhìn thấy gì cả, đôi mắt của hắn lộ ra một màu trằng xám kỳ dị, thậm chí gần như không nhìn thấy đồng tử.
Năm năm trước, hẳn dẫn quân đi đánh Đệ Nhất Lang Soái nước Thanh Tùng, vốn dĩ là cục diện tất thắng, thế nhưng bởi vì nước Thanh Tùng bí mật mời tới một vị cường giả của đế quốc cấp tám âm thầm đánh lén mà cục diện hoàn toàn đổi chiều!
Hắn bị đánh bại, khí hải bị phá hủy, trở thành một phế nhân.
Trong lúc hắn trọng thương sắp chết, dường như hắn đã nhìn thấy một vị tiên tử đang nhìn xuống nhân gian dưới ánh mặt trời rực rỡ trên bầu trời, hắn nhìn thấy tiên tử, tiên tử cũng nhìn thấy hẳn. Ngay sau đó, thần quang rực rỡ chói mắt bao phủ lấy hẳn, không lâu sau hẳn trở thành một người mù.
Đệ Nhất Lang Soái không giết hắn, mà lựa chọn thả hắn rời đi.
Hắn mơ hồ nhớ tới lời Đệ Nhất Lang Soái đã nói khi thả hắn rời đi:
“Ngươi trở lại nước Đại Hạ sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết, cho ngươi sống, thật ra chính là sự tra tấn lớn nhất dành cho ngươi.”
Quả nhiên, trong suốt năm năm qua hẳn phải chịu đựng đủ mọi lời chửi rủa, sỉ nhục, những người từng tranh giành để kết giao với hắn bây giờ lại tránh xa hắn giống như rắn rết.
“Nhị muội, năm nay muội mười tám rồi đúng không? Đã đến tuổi xuất giá rồi, còn muốn trêu chọc đại ca của muội à?”
Phương Trần đột nhiên lên tiếng.
Ở phía sau cách đó không xa, Phương Chỉ Tuyết đang rón ra rón rén đi đến gần, chỉ còn cách Phương Trần chừng mười bước thì lập tức trở nên mất hứng: “Đại ca, tại sao lần nào huynh cũng phát hiện ra ta thế? Tu vi của ta đã đạt đến cảnh giới thứ hai Nhân Huyền là Bạo khí rồi mà!”
Nhân Huyền có bốn cảnh giới: Ngưng khí, Bạo khí, Ngự khí và Đan khí.
Cảnh giới Bạo khí ở nước Đại Hạ đã có thể coi là hiếm gặp, có thể xưng là cao thủ hàng đầu, về phần Ngự khí thì càng là sự tồn tại tương đương với khai sơn lập phái.
Phương Trần đã từng được coi là có thiên phú hơn người, năm ấy hắn mười tám tuổi đã đột phá bình cảnh của cảnh giới Ngự khí, thăng lên Đan khí, cũng là cường giả Đan khí duy nhất của nước Đại Hạt
“Tìm ta có chuyện gì?”
Phương Trần bình tĩnh nói.
“Ca, hoàng đế ban hôn cho huynh...”
Ánh mắt của Phương Chỉ Tuyết đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Ban hôn? Sao hoàng đế lại có thể ban hôn cho một kẻ phế nhân như ta? Hơn nữa, có cô nương nhà ai lại nhìn trúng †a chứ?”
Phương Trần khẽ cười nói: “Trong chuyện này có uẩn khúc gì?”
“Hoàng đế muốn để huynh đến ở rể Tiêu gia, nhằm xoa dịu mối quan hệ của nước Đại Hạ và nước Thanh Tùng, gần đây nước Thanh Tùng lại bắt đầu rục rịch, hoàng đế lo sợ.”
Phương Chỉ Tuyết siết chặt nằm đấm, hốc mắt đỏ bừng: “Cha... đã đồng ý rồi....
“Đệ nhất thế gia của nước Thanh Tùng - Tiêu Gia? Chính là Tiêu gia của Tiêu Lang Soái?”
Phương Trần sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt trở nên bình tĩnh: “Tại sao? Ta là một phế nhân, Tiêu gia cũng chướng mắt †a mà? Huống chỉ ta còn là kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Lang Soái.”
“Là đại tiểu thư của Tiêu gia đề nghị, nàng ta nói bản thân đã từng gặp vô số nam nhân, cũng rất muốn nếm thử xem rốt cuộc người từng là đệ nhất Quân Thần của nước Đại Hạ sẽ có mùi vị như thế nào, dùng chuyện này uy hiếp buộc hoàng đế phải tuân theo, nếu như hoàng đế không ban hôn, chỉ sợ nước Thanh Tùng sẽ lại cuốn đất quay trở lại, lần này không đánh đến kinh thành sẽ không dừng”
Phương Chỉ Tuyết nhỏ giọng nói.
“Con gái của kẻ thù, muốn ta ở rể ư? Ha ha...”
Phương Trần cười nhạt một tiếng.
Giọng nói của Phương Chỉ Tuyết đột nhiên trở nên khẩn cấp: “Đại ca, để ta đưa huynh rời khỏi kinh thành, chúng ta chạy đến một ngọn núi hoang vu không người để trốn, chắc chắn bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta đâu.”
“Nhị muội, nếu như ta rời đi, muội cho rằng Phương gia sẽ bị đối xử như thế nào? Hoàng đế sẽ bỏ qua cho những người còn lại của Phương gia sao?”
Phương Trần bình tĩnh lắc đầu: “Ta chỉ là một kẻ phế vật, nếu như có thể dùng thân thể phế vật này đổi lại cho nước Đại Hạ kéo dài thêm mấy năm nữa, có lẽ sau này sẽ gặp bước ngoặt, quốc gia sẽ không đến mức diệt vong.”
“Đại ca, đám quan viên này, những dân chúng này mắng chửi huynh như thế nào huynh không biết sao? Tại sao đến giờ phút này huynh vẫn còn nghĩ cho bọn họ? Năm năm qua, ngay cả bọn người buôn bán nhỏ còn dám mắng chửi ở sau lưng của huynh, vì bọn họ như vậy có đáng không?”
Mỗi khi Phương Chỉ Tuyết nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng ấy đều tức giận.
“Vậy không phải còn có muội, còn có cha, còn có mẫu thân sao? Cho dù là vì mọi người thì đều xứng đáng, huống chỉ còn có những đứa trẻ đang chờ được cho ăn kia, bọn nó đều không hiểu cái gì, bọn nó có từng nhục mạ ta sao?”
Phương Trần xua tay: “Muội đi xuống đi, ta muốn ở một mình một lúc.”
Phương Chỉ Tuyết sửng sốt, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, xoay người rời đi.
Nàng ấy biết tính tình của đại ca nhà mình, nếu đã ra quyết định rồi thì không thể thuyết phục được, cũng không khuyên được.
Phương Trần tiếp tục nhìn về phía chân trời, con ngươi màu xám trắng trầm lặng vô hồn, đáng tiếc, ngoại trừ một thoáng bất ngờ đó ra, hắn mãi mãi không thể gặp lại tiên tử kia nữa.
Hản rất muốn biết rõ tất cả những chuyện này, cũng rất muốn biết tại sao từ sau ngày hôm đó trở đi, hắn lại có được. năng lực hồn phách xuất khiếu.
Không biết từ khi nào, hồn phách của Phương Trần lại có thể xuất ra khỏi cơ thể, bay trên bầu trời của kinh thành để quan sát hết mọi thứ.
Tiếng hoan hô cười nói trong hoàng cung, tiếng rao hàng hò hét ở ngã tư đường, tất cả mọi thứ được thu hết vào mắt hắn một cách toàn diện.
Hắn thấy bọn võ phu của nước Thanh Tùng đang hoành hành ngang ngược ở kinh thành nước Đại Hạ, tùy ý đánh đập người qua đường và dân chúng, thậm chí cả một số quan viên va chạm với bọn họ cũng bị đánh đập nặng nề.
Hắn nhìn thấy sự giận dữ trong mắt của dân chúng xung. quanh, nhìn thấy sự đau buồn trong mät quân sĩ, cũng nhìn thấy sự khuất nhục ở nơi sâu nhất trong đáy mắt của những quan viên bị đánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!