“Thái tử điện hạ, sao thần không được vào phủ Thượng thư?"
Phương Trần cười cười, đôi mắt màu xám tro nhìn sang đương kim Thái tử.
Trong mắt Thái tử hiện lên một tia giễu cợt, hắn ta bình tĩnh nói: “Đêm qua ngươi làm ầm ĩ ở Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán, hiện tại còn mang tội trên người, một tên tù nhân thì có tư cách nào đặt chân vào phủ của Binh bộ Thượng thư đương triều của ta?"
“Tên Đại Hoa Tự kia, ngươi tới đây.”
Phương Trần vẫy vẫy tay.
Quan viên Đại Hoa Tự hơi giật mình, cười khổ đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là hành lễ với Thái tử một cái, sau đó lại nhìn sang Phương Trần.
“Ngươi khá hiểu luật pháp, bây giờ ta có phải mang tội hay không?”
Phương Trần cười nhẹ hỏi.
Thái tử dùng ánh mắt sắc bén liếc qua quan viên Đại Hoa Tự: “Ngươi tên là gì?”
“Thần là Ti Trực Viên Trang của Đại Hoa Tự.”
Vẻ mặt Viên Trang rất cung kính.
“Ừm, ngươi đàng hoàng nói cho Phương Quân Thần biết, bây giờ hắn có phải mang tội hay không?”
Thái tử khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia đe dọa.
Dù sao Phương Trần không nhìn thấy, hắn ta cũng không cần che đậy.
Viên Trang trầm ngâm suy nghĩ, mấy sai dịch bên cạnh cũng đổ mồ hôi hột, qua chừng mấy hơi thở, hắn ta chậm rãi nói: “Theo quy định, Phương Quân Thần trước tiên phải vào Đại Hoa Tự, sau khi Tự chủ thẩm định xét xử xong mới tính là trên người mang tội, hiện tại Phương Quân Thần còn chưa vào Đại Hoa Tự, theo luật pháp đương triều thì Phương Quân Thần chưa mang tội trên người.”
Sắc mặt Thái tử trở nên có chút khó coi, nhìn Viên Trang chăm chú.
Trên mặt Viên Trang lộ ra nụ cười khó xử, trong lòng biết bản thân đã đắc tội Thái tử, chỉ có thể âm thầm chửi rủa, sớm biết thế này thì hôm nay có nói thế nào hắn ta cũng sẽ không nhận củ khoai nướng bỏng tay này!
“Thái tử điện hạ, người nghe thấy rồi chứ?”
Phương Trần cười nhạt một tiếng: “Diệp Thượng thư đã đồng ý để ta lục soát phủ của ông ấy rồi, nếu không có lý do chính đáng nào khác thì Thái Tử điện hạ vẫn không nên ngăn cản ta.”
Dừng một chút, hắn nói: “Chẳng lẽ... Thái tử điện hạ biết Tiêu Ân ở trong phủ Thượng thư, tham gia vào việc giấu giếm Tiêu Ân cho nên mới nóng lòng ngăn cản ta tới điều tra?”
Những người xung quanh nghe thấy thế, sắc mặt bỗng chốc đều biến hóa.
Diệp Đông Minh lập tức hét lên: “Ngươi muốn tra thì cứ tra, đừng có vu oan cho Thái tử, sao Thái tử có thể chứa chấp võ phu của nước Thanh Tùng được chứ?”
“Vậy thì tốt.”
Phương Trần cười cười, bước vào trong phủ Thượng thư.
Thái tử cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Trần.
“Đại Hoa Tự bảo ngươi ra ngoài bắt người nhưng ngươi lại để hắn chạy loạn lung tung, thậm chí còn đột nhập vào phủ Thượng Thư, thân làm Ti Trực, ta thấy ngươi đã lơ là chức vụ của mình rồi.”
Thái tử quay người nhìn chằm chằm Viên Trang, nhàn nhạt nói.
“Thái tử điện hạ, tại hạ cũng tiến thoái lưỡng nan mà, nếu mạnh mẽ ra tay thì chỗ tại hạ đây đâu phải là đối thủ của Phương Quân Thần đâu, nghe nói Phương Quân Thần đã khôi phục thực lực, là cường giả Đan khí duy nhất ở Đại Hạ chúng ta...”
Viên Trang bất đắc dĩ nói.
Muốn bắt kiểu người như thế thì không nên bố trí sai dịch mà nên giao cho hắn ta một đội quân, chí ít cũng phải nghìn người, phải trang bị đầy đủ nếu không hắn ta cũng không dám bảo đảm là có thể bắt sống được Phương Trần.
“Bây giờ quân dân bị những phế vật như các ngươi cai quản, Đại Hạ của ta sẽ dần dần suy tàn thôi.”
Thái tử hừ lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý đến Viên Trang nữa mà dẫn người vào phủ Thượng thư.
Nghe những lời này, sắc mặt Viên Trang trở nên có chút khó coi, một lúc sau hắn ta tự cười nhạo mình một tiếng, theo sau nói: “Chúng ta cũng vào thôi, nếu Phương Quân Thần đã đến đây rồi thì chắc chắn không phải là không có mục đích, ta muốn xem xem trong phủ Binh bộ Thượng thư này có phải có tàn dư của Thanh Tùng hay không.”
Nói xong hắn ta mang mấy sai dịch cùng tiến vào phủ Thượng thư.
Mọi người thấy Phương Trần vào phủ Thượng thư rồi nhưng vẫn đứng tại chỗ không động đậy, sắc mặt Diệp Thanh Hà bỗng chốc lộ vẻ mỉa mai, trong lòng cũng thở phào một hơi.
“Thủ đoạn của ngươi có ghê gớm đến đâu cũng không phải là thần tiên, chỉ cần Tiêu Ân trốn kĩ thì sao ngươi có thể tìm thấy được chứ?”
Trước đó hắn ta còn chột dạ, cho nên ruột gan rối bời nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại những sắp đặt của mình thì lại cảm thấy cực kỳ yên tâm, đối phương không thể tìm được Tiêu Ân!
Chí ít, trong thời gian ngắn không thể tìm được.
“Phương Quân Thần, ngươi tính lúc nào thì bắt đầu tìm? Nhà lão phu cũng chỉ có tứ hợp viện, không lớn, không dấu nổi mấy người đâu.”
Diệp Đông Minh thấy Phương Trần vẫn không động đậy, vuốt râu cười nhẹ.
Phương Trần vẫn không trả lời.
Sắc mặt Diệp Đông Minh có chút không nhịn nổi.
Thái tử thấy thế cũng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Phương Quân Thần, không phải ngươi muốn tìm người sao, đứng ở đây thì làm sao mà tìm người được, phải đi xung quanh chứ.”
Phương Trần vẫn không trả lời.
Một Binh bộ Thượng thư, một Thái tử, hai người đều là nhân vật quan trọng ở Đại Hạ nhưng kết quả Phương Trần lại ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của hai người này, làm trái tim những người xung quanh chấn động.
“Đây là Phương Quân Thần đấy, ôi thật sự là theo không kịp mà.”
Trong lòng Viên Trang âm thầm cảm thán.
Mọi người không thể nhìn thấy thần hồn của Phương Trần đã xuất khiếu từ sớm, đang lặng lẽ đứng trên bầu trời phủ Binh bộ Thượng thư, ánh mắt tìm kiếm từng ngóc ngách.
Sự khác biệt giữa thần hồn và thể xác đó chính là hắn có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn, hoặc có thể nói không phải là nhìn thấy mà là một loại cảm giác.
Trong phủ Binh bộ Thượng thư tổng cộng có hơn ba mươi phòng, giờ phút này không thấy có dấu vết của Tiêu Ân, nhưng Phương Trần không vội, hắn chắc chắn Tiêu Ân ở trong phủ này, nếu như chạy ra khỏi phủ thì đương nhiên sẽ có người báo cho hắn rồi.
Sau mấy hơi thở, Phương Trần phát hiện chỗ hòn non bộ cách đó không xa có chút kỳ lạ, giây tiếp theo, thần hồn hắn khẽ động đã lập tức lao vào trong hòn non bộ, đi tới một căn hầm dưới hòn non bộ.
Tiêu Ân đang ngồi xếp bằng trong căn hầm, tai không ngừng run lên, rõ ràng là đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Phương Trần, thù giết cha không đội trời chung, Tiêu Ân ta chắc chắn sẽ có một ngày tự tay giết chết ngươi! Còn có Diệp Thanh Hà, một tiện dân ở Đại Hạ cũng dám dùng mạng sống của ta làm con bài đi mặc cả tìm kiếm tương lai cho bản thân, nực cười thật chứ.”
Tiêu Ân lẩm bẩm, thỉnh thoảng trong mắt lại lộ ra vẻ nham hiểm.
Phương Trần thấy cảnh này, cười cười hồi thần hồn về cơ thể.
“Diệp Thượng thư, hòn non bộ của ngươi có chút kỳ lạ, là mời vị thợ thủ công nào tới làm thế? Ta thấy trong Phương gia cũng nên có một hòn non bộ như thế.”
Phương Trần tiến lên trước mấy bước chỉ vào hòn non bộ cách đó không xa, mỉm cười nhìn Diệp Đông Minh.
Diệp Đông Minh khẽ cau mày.
Diệp Thanh Hà bị dọa đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt Thái tử không có biểu cảm gì, dường như không biết trong hòn non bộ có gì khác thường, những những điều này cũng không ngăn sự nghi ngờ của Phương Trần đối với hắn ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!