Phủ Phương tướng quân.
“Cái gì? Đại ca bị đưa tới Đại Hoa Tự ư?”
Phương Chỉ Tuyết đang đợi Phương Trần trở về, nhưng tin tức nàng ấy nghe được là Phương Trần đã bị đưa đến Đại Hoa Tự, nên nàng ấy lao ra ngoài, lại bị Phương Thương Hải ngăn lại.
“Con đi sẽ chỉ tăng thêm rắc rối thôi! Ngoan ngoãn ở trong nhà đi!”
Phương Thương Hải trầm giọng nói.
“Cha, nương, hai người không sốt ruột à?”
Phương Chỉ Tuyết giật mình, sau đó nhìn về phía hoàng hậu và Phương Thương U: “Nhị thúc, tam cô?”
Nàng ấy vốn tưởng rằng mọi người sẽ rất lo lắng, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng tất cả mọi người, bao gồm cả cha nương đều bình tĩnh như thể Phương Trần chỉ đến Đại Hoa Tự chơi đùa vậy.
“Lần này đại ca con đã khôi phục tu vi nhưng nó lại chưa nói cho chúng ta biết, chứng tỏ nó đang có âm mưu gì đó. Hiện giờ nó đang thanh trừng đám võ phu của nước Thanh Tùng ở kinh thành, bước tiếp theo nó định làm gì cũng không ai biết, không ai đoán được.”
Phương Thương Hải nói: “Cho dù ta là cha nó cũng không biết nó đang nghĩ gì, cho nên lúc này việc chúng ta cần làm là không nên gây phiền toái cho nó, nhất là con đấy.”
“Liệu đại ca ở Đại Hoa Tự có bị nghiêm hình bức cung không?”
Phương Chỉ Tuyết tỏ ra lo lắng.
Nàng ấy cũng biết Phương Thương Hải nói đúng, nhưng vẫn lo lắng cho Phương Trần.
“Ha ha, ai mà dám chứ? Đừng nói tam cô của nó chính là đương kim hoàng hậu, ngay cả ba chữ Phương Quân Thần cũng là chữ vàng rồi. Đại Hoa Tự chỉ cần phục vụ đồ ăn thức uống ngon, chờ Hoàng đế lên tiếng mà thôi.”
Phương Thương U mỉm cười: “Chỉ Tuyết, đôi khi ta tự hỏi liệu ngươi có phải là hậu duệ của Phương gia hay không. Không nói đến chuyện so với đại ca ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng phải học được cách động não đi chứ.”
Vợ chồng Phương Thương Hải khẽ liếc nhìn ông ấy.
Phương Chỉ Tuyết lập tức giãy lên: “Nhị thúc, thúc đang sỉ nhục cháu à.”
“Được rồi, được rồi.”
Hoàng hậu mỉm cười xua tay: “Trần Nhi đã khôi phục tu vi, còn quét sạch dư nghiệt của nước Thanh Tùng ở kinh thành, sau này sẽ không còn thấy đám võ phu của nước họ diễu võ dương oai ở kinh thành nữa. Đây là một chuyện vui.”
“Đúng, đây là một chuyện vui.”
Phương Thương Hải vuốt râu cười nói.
“Nhưng…”
Hoàng hậu đổi chủ đề, lại tỏ vẻ buồn bã: “Hình như Thánh thượng không muốn để Trần Nhi phục chức. Sau này… e là cũng sẽ không cho Trần Nhi tiếp cận triều đình nữa.”
Tất cả mọi người đều giật mình.
Phương Thương U kiệt ngạo cười nhạt: “Hắn dựa vào cái gì chứ?”
“Nhị đệ, đừng nói lung tung.”
Phương Thương Hải cau mày mắng, sau đó nhìn về phía hoàng hậu: “Tam muội, muội không cần lo lắng thế sự, tất cả phải xem Trần Nhi thế nào, nếu nó không muốn quay lại triều đình thì cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Kỳ phu nhân cũng khẽ gật đầu: “Ta hy vọng sau này Trần Nhi sẽ không phải dẫn binh nữa, với tuổi của nó cũng nên thành gia lập thất để kéo dài huyết mạch cho Phương gia chúng ta rồi!”
Hứa Qua đứng sau lưng Phương Thương U, thần sắc trông rất kỳ lạ, đang phân vân có nên nói chuyện này với Phương Trần hay không, dù sao thì trưởng bối trong nhà cũng đang tính toán cho hôn sự của hắn.
Đúng lúc này, một gã hạ nhân vội vàng bước vào:
“Lão gia, có người đến nhận lời mời làm tiên sinh tư thục cho chúng ta, nói là Thế tử giới thiệu.”
Hả?
Phương Trần giới thiệu?
Tất cả mọi người, kể cả Hứa Qua đều giật mình, trong mắt hoàng hậu hiện lên một tia tò mò: “Gọi người tới đây xem thử.”
Không lâu sau, Thiết Mã đi tới tiền điện, chắp tay hành lễ với Phương Thương Hải: “Thiết Mã bái kiến Phương tướng quân.”
Ngoại trừ Phương Chỉ Tuyết, vẻ mặt của mọi người đều trở nên vô cùng cổ quái.
“Ngươi là… Thiết Mã, một trong hai tên võ phu Ngự khí của Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán ư?”
Phương Thương Hải nheo mắt lại nói.
Hoàng hậu đánh giá Thiết Mã từ trên xuống dưới.
Phương Thương U rơi vào trầm tư.
Hứa Qua thì sửng sốt.
Phương Chỉ Tuyết tỏ ra bối rối, chờ đã, Thanh Tùng Thượng Đẳng Quán? Vậy chẳng phải là võ phu của nước Thanh Tùng ư?
Nàng ấy vô thức hét lớn và chuẩn bị ra tay.
Phương Thương Hải kéo nàng ấy lại, nghiêm túc nói: “Con nên suy nghĩ kỹ về những gì nhị thúc vừa nói đi.”
“Cha, hắn…”
Phương Chỉ Tuyết chỉ vào Thiết Mã, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
“Nếu đã là người do đại ca con giới thiệu, hắn chính là người của Phương gia chúng ta, đừng có mà vừa nghe thấy hai chữ Thanh Tùng là nổi khùng lên như thế.”
Phương Thương Hải nói.
Cuối cùng Phương Chỉ Tuyết cũng định thần lại, đúng là nàng ấy có suy nghĩ như thế.
“Thiết Mã tiên sinh, theo ta được biết, ngươi hẳn là thần dân của nước Thanh Tùng đúng không?”
Phương Thương Hải thăm dò hỏi.
“Phương tướng quân có điều không biết, tại hạ là con dân Đại Hạ, trước kia phụng mệnh đến ẩn náu trong Lang quân của nước Thanh Tùng, làm gián điệp truyền tin cho Phương Quân Thần.”
Thiết Mã không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói.
Vẻ mặt của Phương Thương Hải và Phương Thương U lập tức thay đổi, họ nhìn nhau và nhìn Thiết Mã với vẻ mặt vô cùng trang trọng:
“Ngươi là... Tiềm Long?”
“Đúng vậy.”
Thiết Mã khẽ gật đầu.
Tiềm Long là một xưng hô mà Đại Hạ dùng để chỉ những người chuyên ẩn náu trong quân địch, để truyền tin cho Đại Hạ.
Loại người này phải hy sinh rất nhiều, gặp nguy hiểm lớn, chín trong mười Tiềm Long đều chết rất thảm, cho nên để tuyển được Tiềm Long, người đó phải cực kỳ xuất chúng và cực kỳ trung thành với Đại Hạ.
Một khi bị quân địch phát hiện, kết quả sẽ là tự sát, một số Tiềm Long không kịp tự sát sẽ phải chịu sự tra tấn vô cùng khủng khiếp trước khi chết dần chết mòn...
Phương Thương Hải nhẹ nhàng giơ cánh tay phải lên, nắm tay rồi đánh vào ngực.
Phương Thương U cũng làm như thế.
Hai huynh đệ làm một động tác giống như nhau, đây là nghi thức chào quân đội của Đại Hạ.
Thiết Mã đáp lễ.
Vào lúc này, không có người phụ nữ nào lên tiếng cả, họ đều kinh ngạc im lặng.
“Thiết Mã tiên sinh, sau này ngài chính là tiên sinh tư thục của Phương gia ta, đệ tử Phương gia phải nhờ ngài chiếu cố rồi.”
Phương Thương Hải mỉm cười nói.
Trong phủ tướng quân có hàng trăm đứa trẻ, trong số những đứa trẻ này có một số là con cháu Phương gia, một số là trẻ mồ côi của những người lính thiệt mạng trong quân đội.
“Ngài khách sáo rồi, đây là điều mà ta nên làm.”
Thiết Mã nói.
“Trần Nhi có nói đổi tên khác cho ngươi không?”
Phương Thương Hải hỏi.
Thiết Mã khẽ lắc đầu: “Thế tử nói, cứ dùng cái tên này đi. Nếu có người đoán được thì cứ để họ đoán.”
“Ha ha ha, được!”
Phương Thương Hải cười lớn.
Sau đó, ông ấy gọi một gã hạ nhân đến sắp xếp cho Thiết Mã, chờ sau khi Thiết Mã đi khỏi, Phương Thương U mới nói:
“Đầu tiên là Phong Vân Kiếm, sau đó là Thiết Mã, một gã Ngự khí sơ kỳ. Mặc dù Phong Vân Kiếm không bằng Thiết Mã, nhưng Trần Nhi thật sự là thâm tàng bất lộ, nội tình này còn hùng hậu hơn so với Phương gia chúng ta…
Ngự khí sơ kỳ, từ nay về sau, Phương gia chúng ta sẽ có thêm một Ngự khí sơ kỳ nữa!”
“Nhị gia, ta ở ngay phía sau ngươi.”
Hứa Qua nói.
“Ta không nói ngươi được à?”
Phương Thương U tức giận nói.
Rõ ràng ông ấy vẫn còn tức giận chuyện sáng nay Hứa Qua không nghe theo lời căn dặn của mình.
“Không có, nhị gia có gì cứ nói, ta không ngại.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!