Tại Thẩm Lý Đường tối cao của Đại Hoa Tự, một nhóm quan chức cấp cao của Đại Hoa Tự, trong đó có Lý Hoa Phong - Thiếu Khanh của Đại Hoa Tự, đã tập trung tại đây và truyền tay đọc một phần công văn.
Công văn này ghi lại tất cả các võ phu đã chết của nước Thanh Tùng.
"Chết là tốt rồi." Một ông lão bỗng nhiên cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Mọi người đều bày ra vẻ mặt kỳ quái, Lý Hoa Phong nhìn ông lão, lạnh lùng nói: "Chết là tốt? Ngươi có biết Phương Trần gây loạn như thế này sẽ mang đến cho Đại Hạ chúng ta bao nhiêu tổn hại không? Nếu nước Thanh Tùng trực tiếp phái quân tấn công vì sự việc này, Đại Hạ chúng ta có thể cầm cự được bao lâu?”
"Thiếu Khanh đại nhân."
Ông lão mỉm cười nói: “Trong năm năm qua, các võ phu của nước Thanh Tùng đã tích lũy hàng trăm hồ sơ vụ án ở Đại Hoa Tự của chúng ta, họ đã phạm phải vô số chuyện. Bây giờ Phương Quân Thần đã giải quyết chúng cho chúng ta, có thể coi là giảm bớt gánh nặng cho Đại Hoa Tự, đây không phải là một chuyện đáng mừng sao?”
"Về phần nước Thanh Tùng... Đây không phải là chuyện chúng ta phải cân nhắc, Phương Quân Thần hành động như thế nhất định có mục đích, ta nghe nói tu vi của hắn đã khôi phục, như vậy thì Đại Hạ của chúng ta đã không còn dễ bị tấn công nữa."
Rất nhiều người âm thầm gật đầu, cảm thấy có lý.
Lý Hoa Phong nghiêm nghị nói: “Ngươi nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng trên thực tế, Phương Trần lúc ở thời kỳ đỉnh cao cũng thua ở núi Tam Giới, Đại Hạ hoàn toàn không thể so sánh với nước Thanh Tùng. Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây là vì muốn thương lượng với các ngươi về việc xử lý Phương Trần. Ta đề nghị nên sớm tuyên án tống vào thiên lao, vài ngày nữa đưa đến Thanh Tùng, để bên họ tự mình giải quyết sự việc, điều này cũng có thể loại bỏ sự oán giận trong lòng họ. "
Mọi người hơi kinh ngạc, đưa Phương Trần tới Thanh Tùng? Chuyện này sao mà được chứ?
Lúc này, có người vội vàng đi vào, nhỏ giọng nói: "Các vị, ngoài cổng Đại Hoa Tự đã tụ tập rất nhiều người."
"Họ đến yêu cầu thả Phương Trần à?" Ông lão vội hỏi. "Không phải...
Người tới trông có vẻ kỳ lạ, nhỏ giọng nói: “Bọn họ đến từ Cổ Hà, Long Độ và Di Chu. Họ nói rằng Phương Trần đã giết hại các võ phu của nước Thanh Tùng và phải bị trừng phạt nghiêm khắc. Nếu không, những người ngoài như họ đang ở kinh thành Đại Hạ sẽ không có sự an toàn.”
Tam đại đế quốc Cổ Hà, Long Độ và Di Chu cũng là cấp chín, tuy nhiên họ không có xung đột quân sự với Đại Hạ, tập trung vào việc kinh doanh, nhiều thần dân của ba đế quốc cũng ở lại kinh thành Đại Hạ quanh năm.
"Nói nhảm, chuyện này có liên quan gì đến bọn họ chứ?" Ông già cười khẩy. "Tại sao lại không liên quan?"
Lý Hoa Phong liếc nhìn ông già: "Triệu Ti Hình, đừng quên mối quan hệ giữa Cổ Hà, Long Độ, Di Chu và nước Thanh Tùng. Họ có giao dịch lớn hàng năm với Thanh Tùng, bù đắp bổ sung cho nhau. Hành động lần này của Phương Trần có thể đã chọc giận bọn họ, nếu bọn họ bắt đầu gây áp lực với Đại Hạ, chúng ta nên xử lý như thế nào? Đại Hạ có một Thanh Tùng làm địch là đủ rồi, nếu chúng ta tiếp tục làm địch với ba nước này, chỉ sợ vận mệnh quốc gia sẽ bị diệt vongl"
Vẻ mặt của mọi người dần dần trở nên nghiêm túc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!