"Thần không phản đối và sẽ tuân theo chiếu chỉ của hoàng thượng."
Phương Trần chắp tay cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh, tâm tình không hề dao động.
Hoàng đế nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt không khỏi hiện lên một tia chán ghét, sau đó xua tay: "Các ngươi đi xuống đi."
"Vâng”"
Phương Trần cáo lui rời đi.
Du Long Xương có chút bối rối, chuyện này đã xong rồi sao? Hoàng đế không xử lý hắn ta à? Nhìn thấy Hoàng đế lại bắt đầu đọc tấu chương, hắn ta không dám nói gì, nhanh chóng đi theo Phương Trần ra khỏi Ngự thư phòng.
"Phương, Phương Quân Thần..."
Nhìn thấy Phương Trần không nói gì, Du Long Xương không khỏi mở miệng nói.
"Có chuyện gì à?” Phương Trần liếc hắn ta một cái, mỉm cười nói. Còn cười được hả?
Du Long Xương thần chửi rủa, thấp giọng nói: “Phương Quân Thần, Thánh thượng đã trừng phạt ngài cả đời không được đặt chân vào triều đình, không được cầm quân, ngài không có chút oán giận nào sao?”
"Tại sao phải oán giận? Loại hình phạt này chính là điều hiện tại ta muốn, sự việc trong triều quá tốn thời gian và sức lực, thà ở nhà làm một Thế tử vui vẻ còn hơn."
Phương Trần mỉm cười.
Du Long Xương có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Phương Trần, càng làm cho hắn ta không thể tin được, phải biết rằng, Phương Trần hoàn toàn không phải loại người này!
Khi đó Phương Trần khí phách rất cao, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đứng đối diện với Tể tướng Lý Quốc Trụ lúc lâm triều, là nhân vật rất quan trọng trong triều đình Đại Hại!
Vô số quan chức được hắn đề bạt thăng chức, hắn có vô số môn đệ, có người còn tự gọi hắn là Phương Đảng!
Tuy nhiên, sau thất bại của Phương Trần trong trận chiến ở núi Tam Giới năm năm trước, Phương Đảng tưởng như thịnh vượng đã sụp đổ gần như chỉ sau một đêm, vô số người bắt đầu xa lánh Phương Trần, thậm chí còn viết văn khiển trách Phương Trần, kể mười tội ác hàng đầu của hắn!
Bởi vì điều này, Du Long Xương mới cho rằng Phương Trần sau khi khôi phục tu vi sẽ nỗ lực lấy lại vinh quang trước kia, nếu là hắn ta thì nhất định sẽ làm như thế
"Đi đi."
Sau khi rời khỏi cung, Phương Trần vẫy tay với Du Long Xương rồi đi về phía Phương gia.
Làm sao hăn có thể không biết Du Long Xương đang suy nghĩ cái gì? Chỉ là có một số việc không cần phải giải thích, cho dù có giải thích thì đối phương nếu có tâm trạng khác cũng sẽ không hiểu.
Trước kia hắn quả thực gần như bị quyền lực mê hoặc, cho dù dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ người dân Đại Hạ khỏi kẻ thù ngoại bang, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để leo lên.
Trong trận chiến ở núi Tam Giới, quả thực là nước Thanh Tùng đã mời một cao thủ từ đế quốc cấp tám đến nên mới khiến hắn thất bại thảm hại như vậy.
Nhưng không phải vì kiêu ngạo mà hắn đã tập hợp quân đội của mình lại một chỗ, ý đồ đánh bại nước Thanh Tùng trong một đòn, khiến cuối cùng hàng trăm ngàn binh lính thiệt mạng đó sao?
Hàng trăm ngàn linh hồn trung thành được chôn trong núi Tam Giới, cũng đã được chôn trong trái tim của Phương Trần.
Năm năm trôi qua, Phương Trần đã tự trách mình và đã hối hận, nhưng tất cả đã không thể nào quay lại được.
"Việc ta có thể làm bây giờ chính là chăm sóc thật tốt những người xung quanh, bảo vệ người dân Đại Hạ, có lẽ còn có thể thử cảm giác trở thành tiên."
Trên mặt Phương Trần lộ ra nụ cười. Vân Hạc có thể đi ngao du ngàn dặm, một ngày nào đó đạt đến cảnh giới đó, hắn cũng có thể làm được, đó mới là tự do và hạnh phúc thực sự.
Không biết từ lúc nào, Phương Trần đã đi ngang qua Đại Hoa Tự.
Lý Hoa Phong đứng ở trước cửa Đại Hoa Tự, nhìn chằm chăm Phương Trần: "Thánh thượng xử lý ngươi như thế nào?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!