“Đại ca, có chuyện gì vậy!?”
Phương Chỉ Tuyết sửng sốt, tại sao Phương Trần lại hành lễ về hướng không có một bóng người như vậy?
Người hầu trong phủ Tướng quân cũng không hiểu, trên mặt bọn họ dần dần lộ ra biểu cảm kỳ quái.
“Trần Nhi.” Phương Thương Hải nhẹ nhàng thở dài. “Cha, sao mọi người đều đến đây?”
Phương Trần quay người lại nhìn về phía Phương Thương Hải.
Giờ phút này, mọi người dường như nhìn thấy được một tia sáng nhàn nhạt trong hai tròng mắt tĩnh mịch u ám của Phương Trần, bọn họ còn cho rằng bản thân đã nhìn nhầm, dù sao thì đôi mắt của Phương Trần cũng đã mù suốt năm năm qua.
“Con đã đứng đây một ngày một đêm, cha lo lắng, nếu trong lòng con có suy nghĩ gì thì cứ nói cho cha biết.”
Phương Thương Hải cần răng nói: “Bất luận như thế nào, cha đều sẽ giúp conl”
“Cha cảm thấy con đang lo lắng chuyện ở rể sao?” Phương Trần mỉm cười.
“Chẳng lẽ không phải vì con đang phiền lòng chuyện này, cho nên mới đứng ở đây một ngày một đêm sao?”
Phương Thương Hải có chút giật mình. Phương Trần nhẹ nhàng läc đầu: “Không phải chuyện này, con đang cẩn thận suy nghĩ một chút chuyện, những chuyện này cha không cần phải lo lắng, con sẽ xử lí thỏa đáng”
Nói xong, Phương Trần chắp tay: “Con xin cáo lui trước.”.
“Cha, cha nói xem đại ca đang cẩn thận suy nghĩ chuyện gì thế?”
Phương Chỉ Tuyết nhìn theo bóng dáng Phương Trần rời đi với vẻ mặt trầm tư.
“Đại ca của con thông tuệ từ sớm, suy nghĩ trong đầu không giống như người bình thường chúng ta, có lẽ, hắn đã biết nên làm thế nào để ứng phó với tình cảnh trước mắt.”
Trong mắt Phương Thương Hải lóe lên một tia sáng, đứa con trai này của ông ấy sẽ không bao giờ bản tên không đích, nếu hắn đã nói sẽ xử lý thỏa đáng, vậy thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.
1.Lần phạm sai lầm duy nhất chính là trận đánh trên núi Tam Giới năm năm trước.
Dân chúng bình thường không biết, nhưng ông ấy lại biết rất rõ ràng, trận chiến năm đó có cao thủ của đế quốc cấp tám gia nhập, cho nên cục diện mới vượt khỏi tầm kiểm soát!
“Rốt cuộc Trần Nhi còn có loại thủ đoạn gì? Chẳng lế hän muốn dựa vào những người đó? Nhưng tu vi của hẳn đã bị phế, cho dù thân thủ của những người đó là do hắn bồi dưỡng ra, nhưng chỉ e là không có khả năng để xoay chuyển tình thế. trong chuyện lần này...”
Phương Thương Hải lại chìm trong suy nghĩ, thậm chí Phương Chỉ Tuyết gọi mấy lần ông ấy cũng không có phản ứng, Phương Chỉ Tuyết thấy thế, đành phải giậm chân xoay người rời đi.
Phương Trần bước ra khỏi phủ Tướng quân, tuy hai tròng mắt nhắm chặt nhưng bước đi vẫn giống như người bình thường, hẳn rất nhạy cảm với môi trường xung quanh, năng lực này được hình thành sau khi hắn bị mù.
Nói cách khác, là có được vào lúc hắn nhìn thấy tiên nữ trong ánh mặt trời rực rỡ kia, ngay cả khi hồn phách không xuất khiếu thì bên trong đầu óc của hän vẫn có thể chiếu rọi tất cả cảnh tượng xung quanh.
“Phương Quân Thần lại ra ngoài đi dạo.”
“Ha ha, năm năm qua nước Đại Hạ chúng ta chịu đủ loại sỉ nhục từ nước Thanh Tùng, chỉ có mình Phương Quân Thần thỉnh thoảng lại ra ngoài uống trà, giống như chuyện này hoàn †oàn không ảnh hưởng gì đến hắn, chẳng lẽ trong lòng hắn không có chút hổ thẹn nào sao?”
“Hài cốt của sáu mươi vạn tướng sĩ vẫn còn chôn ở núi Tam Giới, hẳn vẫn còn tâm trạng đi dạo uống trà, thật không biết nên nói cái gì”
Những người qua đường xung quanh vừa nhìn thấy Phương Trần liền chỉ trỏ hẳn, lời nói tràn đầy trách móc và tức giận.
“Ồ, đây không phải là Phương Quân Thần của chúng ta sao? Không đúng không đúng, mấy ngày nữa thì võ phu nước Thanh Tùng bọn ta đều phải gọi ngươi một tiếng cô gia rồi!”
Đột nhiên trên đường xuất hiện mấy gã cường tráng mặc. áo choàng da thú chặn đường đi của Phương Trần.
Tên cầm đầu mang vẻ mặt đầy khinh thường, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn Phương Trần.
Cũng chỉ có võ phu của nước Thanh Tùng mới thích mặc loại áo choàng da thú thế này, dân chúng Đại Hạ xung quanh thấy thế, theo bản năng lùi sang một bên, ánh mắt nhìn đám người này ẩn chứa hận thù, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.
“Này, đám võ phu nước Thanh Tùng này đang nói cái gì vậy?"
“Gọi Phương Quân Thần một tiếng cô gia? Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Xung quanh vang lên tiếng thì thầm khe khẽ.
Đám võ phu nước Thanh Tùng thấy thế thì cực kỳ đắc ý lớn tiếng gào lên: “Các người vẫn chưa biết tin tức này sao? Tiêu Lang Soái đã cầu hôn với hoàng đế của các ngươi, chẳng bao. lâu nữa, vị Phương Quân Thần này của các ngươi sẽ phải ở rể Tiêu gia, gả cho hòn ngọc quý trên tay Đệ Nhất Lang Soái Tiêu Thần Nữ!”
Gả cho... Tiêu Thần Nữ?
Ầm..
Những người xung quanh đều giật mình sửng sốt, không dám tin nhìn về phía Phương Trần.
“Ngươi ăn nói xằng bậy! Sao Phương Quân Thần có thể ở rể Tiêu gia chứ!”
Một gã thư sinh đột nhiên đỏ bừng mặt, tức giận không nhịn được hét lên.
“Một tên hủ nho như ngươi mà dám nói ta ăn nói xăng bậy à? Đúng là ăn gan hùm mật gấu mài”
Tên võ phu nước Thanh Tùng kia lập tức đi thẳng đến chỗ thư sinh, túm lấy gã thư sinh tát hắn ta hơn chục cái, đến mức. đầu óc hẳn ta ong ong.
Vẻ mặt Phương Trần hơi nhúc nhích.
Những người xung quanh tức giận nhưng không dám nói ra.
Sau khi đánh gã thư sinh, tên võ phu nước Thanh Tùng kia lại chỉ vào Phương Trần: “Nếu các ngươi không tin thì thử hỏi vị Quân Thần này của các ngươi đi, xem thử lời lão tử nói là thật hay giải”
“Phương, Phương Quân Thần, hãy nói cho bọn ta biết bọn họ chỉ đang nói bậy đi! Tiêu gia dựa vào cái gì mà bắt ngươi ở rể chứ?”
Gã thư sinh kia bị đánh đến mức hai má sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, giờ phút này hẳn ta nhìn chăm chăm vào. Phương Trần, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
“Quả thật Tiêu gia đã cầu hôn.”
Phương Trần nhẹ giọng nói.
Ùù..
Gã thư sinh vừa rồi bị tát mười mấy cái nhưng vẫn cố gắng đứng vững, thế nhưng sau khi nghe thấy lời Phương Trần nói xong thì giống như mất hết sức lực, ngã xuống đất.
Vẻ mặt của dân chúng nước Đại Hạ xung quanh cũng trở nên mờ mịt.
Nếu ngay cả người đã từng là Quân Thần cũng phải ở rể Tiêu gia, vậy Đại Hạ còn hy vọng gì nữa?
“Ha ha ha, ông trời muốn diệt Đại Hạ ta, Đại Hạ ta không thể không diệt vong!”
Gã thư sinh kia bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, nói ra những lời đại nghịch bất đạo, nhưng những người xung quanh đều im lặng, không ai ngăn cản.
“Ai nói Đại Hạ phải diệt vong? Cho dù ông trời muốn Đại Hạ diệt vong, cũng phải hỏi ý ta trước!”
Phương Trần nhẹ nhàng mỉm cười.
Giọng nói của gã thư sinh kia đột nhiên dừng lại, hắn ta kinh ngạc không dám tin nhìn Phương Trần.
Phương Trần cũng không nhiều lời mà nhìn về phía tên võ phu của nước Thanh Tùng: “Ngươi tên là gì?”
“Ông trời cũng phải hỏi ngươi trước ư? Thật đúng là quá mức càn rỡ, ha ha. Lão tử tên là Long Sinh, cô gia có gì dặn dò không?”
Tên võ phu của nước Thanh Tùng nở nụ cười quái dị.
“Chờ đến lúc ta rút kiếm một lần nữa, người đầu tiên ta chém sẽ là ngươi.”
Phương Trần cười khẽ một tiếng, lập tức lướt qua mấy người bọn họ mà rời đi.
Mấy người này nghe được những lời này của hẳn, liền muốn ra tay theo bản năng, nhưng Phương Trần đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn bọn họ, đôi mắt xám trăng tĩnh mịch của hắn giống như đang ẩn chứa một loại uy nghiêm đến nghẹt thở nào đó, động tác của mấy người bọn họ đều trở nên cứng đờ.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Phương Trần đã đi xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!