Bài thơ này còn có ý khác.
Mọi người đều nghe ra được, vốn dĩ đã không thèm để ý đến sự tồn tại của Phương Trần nữa, sau khi nghe xong bài thơ này, mọi người ai cũng nhìn về phía Phương Trần, trong mắt có phẫn hận, ai oán còn cả bất mãn và khinh miệt.
Tiêu Thần Nữ thấy hơi kinh hãi, sau đó cũng nhìn về phía Phương Trần, sâu trong mắt hiện lên vẻ mong chờ, tiếp theo Phương Trần sẽ làm như thế nào đây?
Hôm nay Đào Vũ đọc bài thơ này ngay trước mặt Phương Trần rõ ràng là đang quở trách, đang khinh thường, đang trào phúng hắn!
Ngọc Tiên Tử nhìn Đào Vũ một cái, trong mắt có một tia quái gở.
Đào Vũ như nhận ra điều đó, cũng quay sang nhìn Ngọc Tiên Tử, nhẹ nhàng gật đầu một cái, trong lòng lại thấy mừng thầm, bài thơ của hắn ta rõ ràng là được Ngọc Tiên Tử ưu ái.
“Ngọc Tiên Tử, ngươi thấy bài thơ này của Đào huynh như thế nào?”
Thái tử cười hỏi.
“Mời Ngọc Tiên Tử cho lời bình.” Đào Vũ chắp tay nói.
“Bài thơ này...”
Ngọc Tiên Tử hơi trầm ngâm.
Ánh mắt của mọi người tỏa sáng, mong chờ Ngọc Tiên Tử bình luận về bài thơ của Đào Vũ. Kỳ thi hội hôm nay chắc chắn sẽ thành một giai thoại!
“Bài thơ này sao... Răm chó không kêu.” Ngọc Tiên Tử trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói.
Mọi người đều nhao nhao, trên mặt tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên, khó hiểu nhìn nhau.
Là bọn họ nghe lầm ư? Hay là Ngọc Tiên Tử nói nhầm rồi?
Đào Vũ vốn đang chờ Ngọc Tiên Tử khen ngợi không khỏi cứng đờ, sắc mặt Thái tử cũng thay đổi, may mà hắn ta vẫn hơi thông minh, khế nói:
“Ngọc Tiên Tử, lời này là có ý gì? Ta thấy bài thơ này của Đào Vũ đã kể hết mọi bi ai trong chiến sự, chủ đề ngày hôm nay là Chỉ Qua (ngừng chiến tranh), bài thơ này vốn nên được giải nhất”
“Thái tử điện hạ, tiểu nữ tử không hiểu thời cuộc, tiểu nữ tử chỉ biết rằng không còn chiến sự là tốt nhất, nhưng hiện nay Đại Hạ mưa gió bão bùng, một bên tình nguyện ngừng chiến tranh sợ rằng sẽ thành miếng thịt béo trong mắt kẻ địch.”
“Đối mặt với kẻ địch hung ác, con dân Đại Hạ ta nên lộ ra răng nanh, người người hóa thành đồ tể, vung đao chém đầu địch, trường kiếm phá quân địch”
Ngọc Tiên Tử cười nhạt, nói: “Chỉ có như thế, đánh đến mức kẻ địch không dám giương nanh múa vuốt, không dám tự tiện xâm nhập, mới có thể đổi lấy thái bình và phát triển.”
Mọi người rơi vào trầm mặc.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Trong mắt Tiêu Thần Nữ hiện lên vẻ kinh ngạc, không nhịn được nhìn Ngọc Tiên Tử thêm vài lần, thầm nghĩ trong lòng, nữ nhân này cũng khá thông suốt đấy.
Sắc mặt Thái tử trở nên khó coi, chủ đề hôm nay là Chỉ Qua, nhưng không ngờ Ngọc Tiên Tử mà hắn ta mời đến lại theo phe chủ chiến!
Đây giống như tát thẳng vào mặt hắn ta, nhưng vì thân phận của đối phương tại kinh thành Đại Hạ, hắn ta thân là Thái tử cũng không thể há mồm quát lớn.
“Nhưng như thế... tướng sĩ thương vong phải tìm ai để đòi lại công bằng đây?”
Đào Vũ từ tốn nói, ánh mắt ghim chặt lên người Phương Trần.
Ngọc Tiên Tử nhìn thẳng hắn ta: “Quân địch xâm nhập, bá tánh tử thương thì phải tìm ai để đòi lại công bằng cho mình, ngươi ư? Đào công tử.”
Không ít thư sinh đều lộ ra vẻ suy tư.
Thư sinh ba nước Cổ Hà, Long Độ, Di Chu vốn định hóng chuyện, tiện bề kết giao với các tài tử của kinh thành Đại Hạ, không ngờ sẽ được xem cảnh tượng này.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!