Edit: riri_1127Chị guộc "Cảnh Kỳ Tâm" viết truyện làm tui xấu hổ thiệt sự 🤣___________________________Chương 51: Vinh quang của anh(3) "Cái này chỉ có anh mới được xem thôi."
Chiều thứ bảy, Lệ Kiêu nhận được Wechat của bạn gái.
Đóa cục cưng: 【 huấn luyện xong chưa? Anh ở câu lạc bộ chờ em một lát, em muốn về ký túc xá thay quần áo trước. 】
Lệ Kiêu nở nụ cười.
【 em còn muốn ăn mặc thật đặc biệt sao? Người ta đều nói con dâu xấu sợ gặp bố mẹ chồng, em là con dâu xinh đẹp thì sợ cái gì 】
Đóa cục cưng: 【 ai là con dâu rồi đấy! 】
Đóa cục cưng: 【nhãn dán [ hành hung đầu chó ]. 】
Đóa cục cưng: 【 cũng không phải muốn ăn mặc đặc biệt, nhưng bây giờ em mặc bộ này đi gặp người lớn hơi không phù hợp. 】
Lệ Kiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, làm sao cũng không nhớ ra bình thường bạn gái mình có bộ quần áo nào "Không quá phù hợp". Cô gái nhỏ thích mặc váy, phần lớn đều là các loại váy vừa người với nhiều phong cách khác nhau.
Bộ nào anh cũng thấy đẹp.
Lệ Kiêu: 【 anh ở bên này đã xong rồi. Em đến câu lạc bộ đi, anh lái xe đưa em về lại trường học 】
Nửa giờ sau, Vân Đóa đến.
Lúc trông thấy cô thì Lệ Kiêu đã hiểu tại sao bạn gái nói "bộ này đi gặp người lớn hơi không phù hợp".
Cô gái nhỏ mặc một bộ váy liền áo.
Chiều dài đến gối, màu sắc thanh lịch —— trễ vai.
Lộ rất rõ ràng. Hai bờ vai trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, vai góc vuông tiêu chuẩn, đầu vai mượt mà đáng yêu, vai mịn màng nối liền xương quai xanh. Hơn phân nửa cần cổ thon dài cũng ở bên ngoài, cổ áo không thấp cũng không quá cao, điểm mấu chốt chính là cái nơi "dậy thì lần hai", làm cho người ta hồi tưởng lại trong đầu.
Làn da cô chỉ cần lộ một ít là đã đủ để gây sự chú ý rồi, hiện tại cả vai, cổ và cánh tay đều lộ ra ngoài như một mảnh dương chi ngọc tinh xảo mướt mát, ai nhìn cũng sẽ nhịn không được mà tán thưởng.
Cô gái nhỏ có làn da mềm mại trắng nõn, nổi bật trên đầu vai chính là nốt ruồi chu sa nhỏ, đẹp không thể tả.
Lệ Kiêu chưa từng thấy cái váy này, càng chưa thấy qua cảnh nốt ruồi chấp niệm của anh hiển hiện bên ngoài. Anh nhìn chằm chằm cô bạn gái đang đi tới, với vẻ mặt ái muội và đôi mắt hơi nheo lại.
Nhưng Vân Đóa không hề hay biết, cô vẫy tay chào hỏi các đội viên nam, cong mắt cười rất ngọt ngào, phối hợp mái tóc búi củ tỏi gọn gàng đáng yêu, cả một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi đẹp.
Các đội viên gần như sững sờ, một vài thanh niên có ánh mắt hơi chăm chú, thậm chí có hai người đỏ mặt.
Lệ Kiêu: "..."
Lệ Kiêu đã quan sát một cách rõ ràng và sắc bén, ngay cả Ngụy Tấn bình thường rất ít khi để ý ai cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn gái anh vài giây.
Bạn gái xinh đẹp bắt mắt của anh đi tới, tự nhiên ôm cánh tay anh, ngẩng mặt lên mỉm cười, "Chúng ta đi thôi!"
Lệ Kiêu mím môi, muốn nói lại thôi, yết hầu nhô lên thoáng trượt một phát. Anh vòng ra sau lưng, đưa một tay qua bờ vai trần của cô gái và cố gắng che vùng da thịt lộ ra ngoài bằng cánh tay to lớn mạnh mẽ của mình.
Khi đi ngang qua Ngụy Tấn và mấy đội viên, Lệ Kiêu còn cố ý đi ra phía ngoài để chặn tầm nhìn của các chàng trai.
Lúc đi xuống hành lang tầng 1, đột nhiên Lệ Kiêu nắm cổ tay lôi cô gái vào một căn phòng trống. Sau khi bước vào, người đàn ông dùng tay đóng cửa, khóa trái lại, lồng ngực rắn chắc tiến tới, động tác lưu loát ép bạn gái vào vách tường.
Vân Đóa ngây ngẩn cả người.
Cô bị nhốt giữa vòng tay mạnh mẽ, đôi mắt màu hổ phách trừng lớn, không hiểu gì nhìn bạn trai.
Lệ Kiêu nhìn cô thật sâu vài giây, nặng nề cất lời: "Hôm nay em sẽ mặc cái này đi ra ngoài sao?"
Vân Đóa gật đầu, cứ thế mà "A" một tiếng, "Cái váy này em mua cùng với một người bạn tốt trong lớp, hai cái giống nhau, hôm nay bọn em ra ngoài thì cùng mặc."
Cô gái nhỏ chu môi phàn nàn với bạn trai: "Bọn em đến một quán trà sữa nổi tiếng trên mạng, xếp hàng dài thế này này, đợi lâu lắm..."
Trà sữa nổi tiếng trên Internet, đã xếp hàng rất lâu——
Trọng điểm mà Lệ Kiêu chú ý là: bạn gái cứ để lộ vai trần như vậy mà đứng đợi trong đám người rất lâu...
Anh kéo áo cô lên một chút nhưng vẫn không giấu được nốt ruồi chu sa nhỏ.
Lệ Kiêu nhíu mày, "Về sau đừng mặc áo hở vai nữa được không em?"
Vân Đóa: "..."
Làm rần rần cả buổi chỉ vì cái này.
"Lệ Kiêu." Vân Đóa nhẹ giọng gọi anh, "Thời nhà Thanh đã sớm qua rồi mà, anh đừng như vậy được không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái xị xuống, nét mặt bất mãn rất nghiêm túc. Cô thật sự hơi mất hứng —— đã là năm 2019 rồi vậy mà còn không cho bạn gái mặc váy ngắn, quần đùi, áo lộ vai, còn ghen nữa...
"Anh đây là thẳng nam ung thư!"
Lệ Kiêu: "..."
Anh là thẳng nam, nhưng có chỗ nào ung thư đâu chứ. Trước kia anh chưa từng nói là không cho cô mặc cái gì và bắt cô mặc cái gì, cô gái nhỏ cũng đã mặc những bộ váy ngắn quần đùi rồi cơ mà.
Sau khi hai người bọn họ bên nhau, những bộ Vân Đóa quay video đều là Lệ Kiêu quay cho, những cái váy kia cũng không dài.
Thứ Lệ Kiêu quan tâm là cái khác.
Anh nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ trên vai cô, cảm giác khó chịu buồn bực trong lòng lại càng dâng lên —— hệt như bảo vật mình một mực che giấu, không hề báo hiệu đã bị lộ ra ngoài, để người ta trừng mắt nhìn sạch sẽ.
Đầu ngón tay anh mơn trớn nốt ruồi nhỏ, từ tính trầm giọng nói: "Em nhất định phải mặc cái này đúng không?"
Vân Đóa nhìn bạn trai giây lát, bất mãn bĩu môi, "Không thể sao? Em muốn mặc cái gì thì mặc cái đó—— ah!"
Chưa kịp nói hết lời, người đàn ông đã bất ngờ cúi người xuống cắn vào đầu vai tròn trịa mượt mà của cô. Anh không cắn mạnh, răng nhẹ nhàng quẹt qua, khi lướt đến nốt ruồi trên vai cô, anh hơi dùng sức trêu đùa.
Vân Đóa cắn môi khẽ rên hai tiếng, nắm tay lại đập vào vai bạn trai một cái, "Tránh ra!"
Lệ Kiêu không tránh, một bàn tay to dễ dàng nắm lấy eo cô gái, cả người đè lên và đẩy cô dựa vào ván cửa. Đôi môi anh dán lên nốt ruồi nhỏ bất động, ngước đôi mắt âm u lên nhìn cô.
"Còn mặc nữa không?". Bạn đang đọc truyện tại ++ TR ÙMTRUYỆЛ. V N ++
Vân Đóa tức giận phồng má, lại đánh vào lưng anh, "Vẫn mặc!"
Hai mắt Lệ Kiêu tối sầm lại, đó là một tín hiệu nguy hiểm. Đợi đến lúc Vân Đóa ý thức được nguy cơ thì đã chậm.
Một giây tiếp theo, anh cắn vào cổ áo cô và kéo mạnh xuống...
Con người cũng có tính động vật, nếu không thì làm sao trẻ em có thể có một thời kỳ răng miệng nhạy cảm* bạ đâu cắn đấy thế chứ. Vân Đóa không biết liệu có phải thời kỳ răng miệng nhạy cảm của bạn trai mình dài bất thường hay không, nhưng hình như khi đến bên cô thì anh rất dễ dàng trở nên nhạy cảm.
*Cái gọi là giai đoạn nhạy cảm răng miệng đề cập đến giai đoạn trẻ hiểu thế giới xung quanh và xây dựng não bộ cũng như thế giới tâm lý của riêng mình thông qua miệng. Đưa mọi thứ vào miệng không phải là bé đói mà chỉ là bé dùng miệng để tìm hiểu về thế giới. Ví dụ, trong quá trình "nếm" đồ chơi, một đứa trẻ có thể cảm nhận được "độ mềm" và "độ cứng"; có thể phân biệt được đâu là đồ ăn được và đồ không ăn được...🤭hihiVân Đóa bất lực nhìn nốt ruồi nhỏ sắp bị cắn mất, bất lực nhìn những dấu vết màu đỏ được in lên một lần rồi lại một lần nữa, bắt đầu từ bả vai và lan ra cực nhanh. Cô đỏ mặt mắng anh vì xấu hổ và giận dữ, nhưng khi áo bị tụt xuống đến rốn thì cơn giận dữ đã bắt đầu thay đổi hương vị.
Lưng cô gái nhỏ tê dại nhanh chóng, chân cũng mềm nhũn không đứng vững nữa mà dựa vào ván cửa một cách đáng thương, sắp trượt xuống đất. Một đầu gối của Lệ Kiêu kê đến sát cửa và dùng một chân làm ghế cho cô, Vân Đóa không còn sức lực nên đành bất đắc dĩ ngồi lên.
Nhưng cái ghế này cũng không chắc, nó làm cô lắc lư lâng lâng. Hai chân không thể chạm đất, vì vậy cô chỉ có thể thuận theo...
Đã qua một hồi lâu, Lệ Kiêu mới đứng thẳng người. Đôi mắt người đàn ông tối sầm mất đi tiêu cự, xương mày khóe mắt đều hơi hồng giống như sói đói tức giận, nhưng khi anh khẽ liếm môi lại lộ ra vẻ mặt no bụng, không thể hiểu nổi.
Hai mắt Vân Đóa cũng mê man, toàn thân cô đỏ ửng, cúi đầu thẹn thùng sửa sang lại tóc và váy.
Lệ Kiêu giúp kéo vai áo của cô lên. Nhìn kiệt tác của mình, anh khẽ nhếch môi cười xấu xa.
Giờ thì dù muốn cũng không có cách nào để mặc.
"Anh không biết xấu hổ..." Vân Đóa bĩu môi trừng mắt nhìn, "Như thế này làm sao em đi ra ngoài!"
Cô càng nhìn càng tức, đưa tay dùng sức nhéo nhéo cánh tay anh.
Lệ Kiêu để bạn gái nhéo như không có tri giác. Anh nhìn chằm chằm vào những dấu vết màu đỏ trong chốc lát rồi đưa tay cởi búi tóc của cô xuống.
Những sợi tóc giống như rong biển rơi lả tả, che mất một ít dấu đỏ. Lệ Kiêu đeo dây buộc tóc lên cổ tay, sau đó cởi áo khoác, khoác lên cho bạn gái.
Khoác chiếc áo rộng thùng thình lên thì không thấy những dấu đỏ, kể cả nốt ruồi chu sa cũng vậy.
Anh chọt chọt vào vị trí trên nốt ruồi nhỏ, giọng nói từ tính hơi khàn: "Về sau, cái này chỉ có anh mới được xem thôi."
Vân Đóa: "..."
Nếu cô nói không, người đàn ông này có thể sẽ ăn luôn nốt ruồi nhỏ của cô chỉ trong một miếng.
Vân Đóa nhỏ yếu bất lực gật đầu miễn cưỡng, nhanh chóng kéo chặt áo khoác trên người
Lệ Kiêu cong môi, ánh mắt chợt ngưng trọng khi hạ xuống.
Anh kinh ngạc nhìn nhìn đầu gối mình, như nhìn thấy điều gì đó mới mẻ, đoạn mi nhướng lên đầy ẩn ý.
Vân Đóa nhìn theo ánh mắt anh, chớp mắt hai cái khó hiểu. Cuối cùng khi phản ứng lại, cô hít một hơi thật mạnh.
Có một vệt nước nhỏ đọng trên lớp vải sẫm màu trên đầu gối anh.
Mặt Vân Đóa giống như bắt lửa, kéo cửa ra bỏ chạy, bóng lưng viết lên hai chữ "xấu hổ".
Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp rồi cũng đi theo.
Xem ra, anh cũng phải thay quần áo rồi mới có thể đi ăn cơm.
*ủa nước gì ai biết😪