Trong xe nồng nặc mùi máu tanh, Trần Uy ôm Trần Thư Ngọc dạy dỗ hai tên đàn em đó, nói: "Mẹ kiếp, thường ngày anh Uy đây bày biểu cho các cậu thế nào, ra ngoài làm việc phải nhanh tay lẹ mắt lên. Đối phó với những người ngu ngốc như thế này còn bị đâm một đao. Trông hai người các cậu có lẽ nên được đi huấn luyện mới được nhỉ."
"Anh Uy à, bọn em sai rồi!" Hai tên đàn em, một người bị thương ở ngực, còn một người bị thương ở cánh tay. Tuy nhiên bọn họ đều không muốn đến chỗ Trương Nhất Đao để huấn luyện, nghe nói người đàn ông này đủ biến thái. Hầu hết những người được huấn luyện đều chỉ còn lại nửa cái mạng thôi. Nhưng đây chỉ là chuyện thứ yếu. Chủ yếu nhất chính là người không đủ tư cách sẽ bị đá trở về băng đảng ban đầu. Bọn họ không thể bị vứt bỏ như vậy được.
Trương Húc Đông ngồi sang một bên cười thầm, sau khi Chu Uyển Mộng bị bắt cóc vẫn chưa được cởi trói, cộng với việc cô nàng này không ngừng giãy giụa, cả người làm gì còn sức lực nào. Giờ phút này cô ta giống như một bãi bùn ngồi trong ngực của Trương Húc Đông.
Người đẹp mềm mại ngồi trong ngực thế này, mà Trương Húc Đông cũng không phải là Liễu Hạ Duệ, anh giống như Tây Môn Khánh hơn, làm gì có chỗ nào không phản ứng. Hơn nữa anh còn phải đỡ Chu Uyển Mộng, nếu không cô ta sẽ ngã, cho nên cánh tay rất tự nhiên ôm eo nhỏ, tay đặt ngay trên bụng của cô ta.
Đường đi vô cùng gập ghềnh, cộng thêm vật phía dưới của Trương Húc Đông ở ngay sau lưng, khiến cô ta nghẹn ngào không dám thở mạnh. Đột nhiên xe lắc lư mạnh, Chu Uyển Mộng lập tức dựa vào ngực Trương Húc Đông, mà tay của Trương Húc Đông theo quán tính của chiếc xe, vừa vặn đặt lên một bên ngọn núi của cô ta.
“Trời ạ..." Trần Uy trừng lớn mắt, nhưng sau khi bị Trương Húc Đông trừng mắt, cậu ta lập tức rời mắt nhìn về phía hai tên đàn em đang băng bó kia. Tuy nhiên tay của anh chàng này cũng rất không thành thật, một bên đang sờ mông của Trần Thư Ngọc. Cô ta vừa chán ghét, lại vừa tức giận, nhưng trong dạ dày cô ta đang rất không thoải mái nên chỉ có thể cố nén lại.
Còn Chu Uyển Mộng bị nắm lấy kia, giống như bị điện giật vậy, cả người run lên, không biết có phải do Trương Húc Đông cứu cô ta không mà cô ta không hề có bất kỳ phản kháng cùng biểu cảm nào cả, chỉ cúi đầu xuống.
Xe một đường phóng nhanh về phía thành phố Ngọc, Trương Húc Đông không hề dời tay ra khỏi ngực Chu Uyển Mộng, thậm chí còn có vài động tác nhào nặn trêu chọc nhỏ, về sau sức lực không thể nhịn được mà càng gia tăng lên.
Dưới tình huống này, Chu Uyển Mộng chỉ cảm thấy hành động của Trương Húc Đông khiến cô ta một chút sức lực cuối cùng cũng không còn nữa. Cả người cô ta dựa vào cánh tay Trương Húc Đông, hơn nữa cơ thể cô ta dường như còn có chút phản ứng. Nhất là ở vùng đất thần bí kia của cô ta lại có cảm giác nóng lên. Mà rất nhanh sau đó, cô ta cảm nhận được có thứ gì đó xuất hiện ở nơi mông của mình, chính điều đó bắt đầu khiến cô ta cảm thấy hơi luống cuống.
Trương Húc Đông nhìn những tên đàn em kia, bọn họ vô cùng thức thời. Ai nấy đều hút thuốc nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ. Mà thật ra nơi gồ lên của anh nằm trong chiếc quần đen thùng thình nên cũng không có gì cả. Chỉ có tên Trần Uy kia mặt đầy vẻ ti tiện, bàn tay không đứng đắn kia đã thò vào trong quần áo của Trần Thư Ngọc. Trần Thư Ngọc cúi đầu, sợ rằng mình sắp không chịu nổi hành vi của tên béo đáng chết này.
Phản ứng của Trương Húc Đông càng lúc càng mãnh liệt, bất kể là kích thích trước mắt, hay là thứ mềm mại trong tay anh. Khi anh hơi ngả về phía sau, Chu Uyển Mộng lại nhích lại gần thêm, mà chính lần này anh cũng đã đâm vào trong quần của Chu Uyển Mộng.
Mặc dù cách một lớp quần nhưng mặt của Chu Uyển Mộng đã đỏ cả lên. Bây giờ nhiều người như vậy, mà cô ta lại là phụ nữ nữa. Mấy lần cô ta muốn thử điều chỉnh vị trí ngồi, nhưng chỉ cần cô ta hơi động đậy, lập tức vật kia sẽ dựng đứng thẳng lên. Độ đàn hồi mạnh mẽ cùng độ cứng rắn kia vượt qua phạm vi hiểu biết của cô ta.
Bên trong xe khói thuốc lượn lờ, cảnh tượng này có chút gì đó ngột ngạt. Mà bây giờ phía dưới của Chu Uyển Mộng đã ướt đẫm rồi. Mặc dù vẫn còn là xử nữ nhưng cô ta là một bác sĩ, vì thế cô ta cũng biết thứ xấu xa kia là gì. Mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại đem lời muốn nói nuốt trở vào.
"Người xưa thường nói: Thay vì không thể nào chịu đựng nổi, vậy thì hãy cố gắng tận hưởng nó." Chu Uyển Mộng hiểu rõ ý tứ sâu xa của câu nói này, không ngừng cắn chặt răng lại. Thẳng cho đến khi xe đến trạm thu phí trên đường cao tốc rồi giảm tốc độ, khoái cảm cực độ ập đến cả người cô ta lúc này.
"Trương Húc Đông, anh cái đó..."
Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, Trương Húc Đông thấy cô ta muốn nói gì đó lại thôi. Anh đang lo lắng không biết có khi nào cô ta sẽ nói trước mặt nhiều anh em những câu kiểu như: "Vật đó của anh tiến vào nhanh quá, có thể đổi sang cách khác được không?"
Nhưng Chu Uyển Mộng cũng không nói như vậy: "Điện thoại di động của tôi đã bị những người đó lấy mất rồi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại để gọi điện được không?"
Trương Húc Đông đương nhiên gật đầu, bây giờ anh chỉ muốn tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm rồi mới về thôi. Tuy nhiên anh vẫn đưa điện thoại cho cô, Chu Uyển Mộng cầm lấy, ấn liên tiếp một dãy số.
"Anh là ai? Tôi nói cho anh biết, nếu con gái tôi...” Trương Húc Đông nghe thấy tiếng một người đàn ông khi ghé sát vào tai Chu Uyển Mộng.
"Là con, con không sao. Bất kể người khác nói điều kiện gì cha cũng đừng đáp ứng, nhiều nhất là hai tiếng nữa con sẽ trở về. Cứ vậy nhé, cúp máy đây!" Chu Uyển Mộng còn không đợi đối phương trả lời đã cúp điện thoại.
Nếu không phải Trương Húc Đông nghe được lời của đối phương ở đầu dây bên kia, anh còn tưởng rằng cô ta đang gọi điện thoại với một người xa lạ nữa chứ. Thế mà hóa ra lại là cha của Chu Uyển Mộng. Cô ta thông báo cho cha của mình biết rằng bản thân đã an toàn, không muốn người khác có cơ hội trục lợi. Nhưng cô ta cũng không phải là vì sợ cha mình có tổn thất gì, mà chỉ là không muốn nợ ông ta bất cứ điều gì thôi.
Trương Húc Đông là một người khôn khéo, thoạt nghe qua đã biết cha con nhà họ Chu này nhất định phải có mâu thuẫn gì đó rồi. Nếu không con gái sẽ không bao giờ đối với cha mình như vậy, hơn nữa nhất định là lỗi của cha Chu, loại chuyện này trong những gia đình giàu có anh đã thấy quá nhiều rồi.
Trả lại điện thoại cho Trương Húc Đông, Chu Uyển Mộng còn lặng lẽ thay anh tắt máy, hỏi: "Trương Húc Đông, anh, làm sao anh biết chúng tôi bị bắt cóc? Còn có thể tìm được đến đây vậy?"
Trương Húc Đông bỏ lại điện thoại vào túi, cũng không quan tâm đến việc cô ta tắt máy, cười nói: "Những chuyện này em hẳn nên cảm ơn mình đã mượn xe của tôi đấy, bằng không hậu quả em không thể tưởng tượng nổi đâu. Tôi cũng không biết em ở đây!"
"Ý anh là sao?"
Trần Uy đã ôm Trần Thư Ngọc vào lòng, có lẽ cậu ta đã chinh phục được người phụ nữ rồi. Cậu ta nói: "Cô nên cảm ơn tôi đấy, nếu không phải vì tôi lắp đặt camera vào xe, ngoài ra còn có máy thu âm cùng hệ thống định vị trên chìa khóa xe thì bây giờ chắc cô cũng biết mình đang đối mặt với chuyện gì rồi..."
Chu Uyển Mộng gần như không thể tưởng tượng nổi há to miệng, nói: "Anh, anh, anh... các anh lắp những thứ này ở trên xe làm gì?"
Trần Uy có chút cứng họng, cậu ta cũng không thể nói là để ghi chép lại những lần chơi xe chấn được. Trương Húc Đông bật cười, tăng thêm sức lực nắm lấy đỉnh núi Chu Uyển Mộng trong tay, nói: "Chúng tôi chính là đi cứu người đẹp đấy, sau đó người đẹp còn coi trọng chúng tôi nữa mà. Em xem đây không phải là một thu hoạch rất lời sao!"
Chu Uyển Mộng bị nói đến bèn đỏ mặt cúi đầu, có phần lúng túng cúi đầu xuống. Thật ra cô ta vẫn không thích giới Hắc đạo lắm, hơn nữa còn có thể nói là chán ghét, còn cho rằng mình cứu Trương Húc Đông, nên việc mượn xe là lẽ đương nhiên. Tuy nhiên không ngờ đêm nay Trương Húc Đông lại ra tay cứu cô ta, chuyện này làm cho nhận thức của cô ta đối với băng đảng... hay nói chính xác hơn là Trương Húc Đông hoàn toàn khác biệt!"
"Cám ơn, tôi..." Chu Uyển Mộng mặt đầy xấu hổ không nói ra được lời nào.
Trương Húc Đông một tay khác đặt trên bả vai cô ta, nói: "Không cần cảm ơn, tôi với em thì có gì đâu, tôi vẫn còn là bệnh nhân của em mà!" Dừng một lúc, anh lại nói: "Dĩ nhiên, vẫn còn có những anh em này của tôi. Lúc trở về các anh em mỗi người cầm 5000 tệ, người bị thương cầm 10.000 tệ nhé, vất vả rồi!"
"Lão đại, khách khí rồi!"
"Anh Đông, đây là việc chúng em nên làm mà!"
Trần Uy vỗ vỗ vào mông Trần Thư Ngọc, người kia cũng lập tức hiểu chuyện, nói: "Cám ơn anh Đông, cám ơn các vị đại ca, nếu không phải hôm nay có anh, tôi..."
"Em cũng sẽ không biết tôi, phải không?" Trần Béo vô cùng kiêu ngạo hôn hai má Trần Thư Ngọc, cười ha hả nói.
"Chị dâu!" Mấy tên đàn em tự nhiên cung kính kêu lên.
Lúc xe chuẩn bị vào thành phố, Trương Húc Đông nói: "Béo à, cô ấy..."
Trần Uy bật cười, nói: "Anh Đông, em đưa cô ấy về nhà. Anh yên tâm, Trần Béo em đây muốn tìm một cô gái sống đàng hoàng. Chính là cô ấy đấy, đêm nay em sẽ không làm loạn đâu!"
Trần Thư Ngọc nhìn Trần Uy, sau đó quay sang Chu Uyển Mộng, nhẹ giọng hỏi: "Uyển Mộng, tí nữa cậu về nhà cậu, hay là về chỗ của cha cậu?"
"Về nhà tớ, tớ không muốn trở về đó!"
Trần Thư Ngọc lập tức nói: "Vậy buổi tối nay tớ về cùng cậu nhé? Cậu xem cả người tớ đều bẩn cả, đã trễ thế này về nhà tớ cũng không biết nói với cha mẹ thế nào, tớ sợ hai người họ lo lắng. Tớ ngủ một đêm với cậu nhé!"
"Chúng ta là quan hệ gì, chìa khóa nhà tớ cậu cũng đã có, muốn ở bao lâu thì ở thôi. Sau chuyện hôm nay tớ cũng hơi sợ."
Trương Húc Đông hỏi: "Bác sĩ Chu, nhà em ở đâu?"
"Ở tiểu khu Hoa Thịnh phía Đông thành phố!"
"Đưa các cô ấy về trước, sau đó chúng ta về sau!"
"Đã biết, lão đại!"
Xe đưa Chu Uyển Mộng và Trần Thư Ngọc đến tiểu khu Hoa Thịnh lúc gần một giờ sáng, xe vừa dừng lại, Chu Uyển Mộng mới rời khỏi vòng tay của Trương Húc Đông bước xuống. Giờ phút này trên người cô ta cả bên trong lẫn bên ngoài đều hơi ẩm ướt, Trần Thư Ngọc cũng không khá hơn chút nào. Với tư cách là một bác sĩ, cô ta cũng vô cùng giật mình khi Trương Húc Đông có thể lên đỉnh suốt hơn hai tiếng đồng hồ, người đàn ông như vậy thật sự có chút đáng sợ khi nghĩ đến đấy!
Nhìn hai người phụ nữ lên lầu xong, Trương Húc Đông mới để cho đàn em của mình đưa anh trở về bệnh viện. Còn Trần Uy đưa các anh em trong bang về lấy tiền. Anh tắm rửa xong thì đổi đồng phục bệnh nhân, nói thật là cơ thể của anh đã ướt hết mức có thể.
Ngày hôm sau, Chu Uyển Mộng không đến bệnh viện làm việc mà xin nghỉ ốm. Chìa khóa xe là do Trần Thư Ngọc đưa qua, tuy nhiên Trần Uy đã trực tiếp lấy theo chìa khóa cùng người đưa đi. Đương nhiên là muốn đi ra ngoài hẹn hò.
Buổi trưa, Tưởng Khả Hân đến thăm Trương Húc Đông. Sắc mặt của Trương Húc Đông trông rất hồng hào, làn da cũng trở nên đỏ thắm nhẵn nhụi. Lúc này tên nhóc Đường Phi kia vội vàng chạy tới nói: “Anh Đông, tin tức lớn, anh nhìn thử đi! "
Trương Húc Đông chưa từng thấy tên nhóc này như vậy bao giờ, bèn hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì sao?"
Đường Phu nở nụ cười xấu xa, nhét máy tính bảng của mình vào lòng bàn tay Trương Húc Đông. Phía trên đúng là có tin tức, trong video là đoạn phỏng vấn của một MC, cô ta đang cầm micro giống như sắp nhét vào miệng mình vậy, phía sau lưng là ảnh đoàn người chen chúc nhau. "Tin tức giải trí mới nhất, ca sĩ Đới Tử Lâm đã trở lại thành phố Ngọc. Dự kiến sẽ tổ chức concert solo lần thứ 56 trong vòng một tuần lễ ở trong trường đại học Ngọc. Theo tin tức còn có các siêu sao khác đến ủng hộ như Cự Tinh Vi, Kỳ Trợ Trận, Chu Tử Đồng, Phan Vĩ Đạt, Hà Phỉ, Thủy Điểu, Thanh Ngư... Tất cả đều sẽ có mặt ở đêm concert này. Đúng là đáng để chúng ta chờ đợi. Xin mọi người đừng bỏ qua. Sau đây Tuyết Ninh sẽ đưa các bạn đến địa điểm của buổi hòa nhạc, tôi tin rằng tuyệt đối sẽ không làm mọi người thất vọng đâu! "