Thủ đoạn của cảnh sát cũng chỉ có mấy loại như vậy, tập trung quá nhiều vào công nghệ cao, những phương pháp đi vào ngõ cụt đã được chiếu nhiều trong các bộ phim điện ảnh truyền hình rồi. Những kẻ bắt cóc có đầu óc một chút không dễ bắt như vậy đâu, huống chi còn là Trương Húc Đông chỉ huy.
Cảnh sát cho rằng khi đưa tiền cho bọn bắt cóc thì lúc giao dịch nhất định sẽ lộ nguyên hình. Bọn họ đặt một máy theo dõi trong đống tiền kia, kích thước của máy theo dõi này trông hệt như một tờ tiền vậy. Cho dù tên bắt cóc có biết bên trong đống tiền này có gì mờ ám thì trong lúc nhất thời cũng sẽ khó mà tìm ra. Cho nên bọn bắt cóc không thể phát hiện ra trong thời gian ngắn được, đến lúc đó lần theo tung tích để tìm được con tin. Đây chính là kế hoạch B của bọn họ.
Tiểu Vương Gia vừa mới đậu xe bên đường xong thì một chiếc xe van đã tiến đến bên cạnh. Kỹ thuật của người lái xe thật sự không hề che đậy. Anh ta lái xe đến sát bên cạnh, hạ cửa sổ xe xuống. Một người đeo kính râm gõ cửa kính xe của ông ta, Tiểu Vương Gia nhíu mày hạ cửa kính xe xuống, đánh giá người tài xế lái xe này.
Khóe miệng người kia nhếch lên, chỉ vào cốp xe sau, tỏ ý ông ta mở ra.
"Anh là..."
Đối phương không nói gì mà ném cho ông ta một tấm ảnh, Tiểu Vương Gia nhìn thấy hình dáng con trai nhỏ đáng thương của mình liền mở cốp xe ra. Người bên ghế lái kia nhanh chóng nhảy xuống, trực tiếp xách túi tiền lên, sau đó nhảy lên xe ngay.
Năm giây ngắn ngủi, người đàn ông đeo kính râm lại chui lên xe van, cửa xe vẫn chưa đóng, xe trực tiếp một đường chạy như bay về phía bắc. Chiếc xe kia đi thật xa rồi mới thấy cánh cửa nặng nề đóng lại.
"Mẹ nó, quá chuyên nghiệp rồi!" Tiểu Vương Gia khẽ mắng một câu.
Giờ phút này cảnh sát lại đang trong giai đoạn tiến triển, bọn họ rất vất vả đợi đến khi kẻ bắt cóc xuất hiện. Bước tiếp theo chính là kết hợp với cảnh sát vũ trang địa phương tiến hành ứng cứu, thông qua camera giám sát không dây bọn họ đã đặt trên biển số xe của Tiểu Vương Gia.
Trong phòng giám sát của sở cảnh sát, lúc này bọn họ đang nhìn thấy một điểm sáng tăng tốc nhanh chóng về hướng Bắc, chạy ra ngoài hơn 20 km, sau đó lại rẽ, rõ ràng là trở về nội thành của thành phố Ngọc. Quả nhiên đủ chuyện nghiệp, người bình thường nhất định sẽ chạy càng xa càng tốt, nhưng bọn chúng lại ngược đường mà đi. Nếu như không có thiết bị theo dõi thì chắc chắn sẽ trúng chiêu.
Phòng chỉ huy của sở cảnh sát vô cùng náo nhiệt, con chuột dù có xảo quyệt hơn nữa thì cũng sẽ chết trong miệng mèo mà thôi. Những kẻ bắt cóc này vẫn còn chưa bị mắc bẫy, cục trưởng muốn thu hồi cục diện, nở nụ cười lớn ra lệnh: "Tất cả chú ý, tất cả chú ý, xe van màu xám tro, biển số xe là... quay về thành phố Ngọc, hãy đặc biệt chú ý, nhưng phải giữ khoảng cách an toàn, đừng để bọn bắt cóc phát hiện”.
Lúc này trên xe chỉ có hai tên đàn em đeo kính râm, là tâm phúc của Đường Phi. Cậu ta có rất nhiều đàn em, lão đại có dáng vẻ gì thì đàn em y hệt như vậy. Giờ phút này bọn họ lộ ra nụ cười tà ác, nhìn lướt qua gương chiếu hậu, không hề sợ hãi.
"Anh Phi, tiền đã tới tay, phía sau còn có cảnh sát. Bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Đàn em ngồi kế bên ghế lái gọi điện thoại tới cho Đường Phi.
Đường Phi bật cười nói: "Đưa bọn họ đi một vòng quanh thành phố Ngọc, tiền kia nhất định đã bị động tay động chân vào rồi. Cậu kiểm tra một chút, nếu như mười phút sau còn chưa phát hiện được gì thì dùng thứ mà tôi đưa đó, không phải vậy là xong sao? Kiểm tra một chút, có thể kéo dài thêm hai giờ đồng hồ nữa."
"Vâng!" Tên đàn em ở sau xe gọi điện thoại cho người anh em đang lái xe, nói: "Hổ Tử, anh Phi nói dẫn bọn họ đi một vòng, đừng đau lòng, dù sao tiền xăng cũng không phải cậu trả!"
"Con mẹ nó hai cái tên này, lát nữa về đừng trả công cho bọn họ đấy!" Trương Húc Đông tức giận không có chỗ phát tiết, cái gì gọi là tiền xăng cũng không phải cậu trả chứ, chết tiệt thật.
"Ác Quỷ, hai anh em kia chuẩn bị đến, cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đừng lo lắng, em đang chờ đến đau trứng đây!"
"Lập tức sẽ làm cho thận cậu cũng đau theo!"
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Ác Quỷ, chắc là cậu ta đang cầm điện thoại di động ra ngoài rồi hét lên: "Mẹ kiếp đã chuẩn bị xong chưa? Anh ta nói sẽ gặp nhau ở giao lộ đầu tiên, chúng ta đừng bỏ qua tên này đấy nhé!"
Trong điện thoại vang lên tiếp trả lời: "Anh Ác Quỷ yên tâm, tất cả vẫn đang trong tầm kiểm soát."
"Chúng ta cũng chờ xe ở đây vậy!"
Trương Húc Đông nói: "Tiền bên trong nhất định cảnh sát đã động tay động chân, đã tìm được chưa?"
"Lão đại, bên kia giấu kĩ quá, vẫn chưa tìm thấy!" Tên đàn em ngồi bên cạnh ghế lái vẫn đang lục soát, đem từng xấp tiền ra kiểm tra.
"Tốt lắm, tiếp tục tìm, lái xe nhớ chú ý đến xe của những anh em khác!"
"Vâng thưa lão đại!"
Qua hai phút sau, màn hình hướng đến thiết bị trong tay của tên đàn em vừa mới tiến hành lục soát. Giờ phút này trong tay cậu ta đang cầm theo một thiết bị định vị mỏng như tờ tiền giấy vậy. Sau khi tìm được, cậu ta lập tức khoe với tên đàn em đang lái xe, mạnh miệng nói: "Con mẹ nhà nó, đúng là tốn sức mà, ông đây tháo đến cọc tiền thứ 50 mới tìm được!"
Đường Phi cười gằn nói về phía ống kính: "Đừng ném lá bài chủ chốt của bọn họ đi đấy, cứ đưa bọn họ đi dạo một vòng!"
"Vâng!"
Trương Húc Đông nói: "Lát nữa anh em của chúng ta sẽ đến bên cạnh cậu, đem tiền nhét vào chiếc xe thứ ba!"
Hai phút sau chiếc xe chở tiền đột ngột tăng tốc vượt đèn đỏ ở ngã tư, những xe đi sau lập tức chạy theo, nhưng trong nháy mắt có xung quanh đầy rẫy những chiếc ô tô màu trắng xám chạy đến ngã tư. Hơn nữa mỗi chiếc xe đều mang theo biển số xe giống nhau, phía trên có hai người đàn ông đeo kính râm, lộ ra hàng răng trắng nhỏ, hội tụ lại một chỗ.
Chiếc xe chở tiền trực tiếp đến gần chiếc xe thứ ba rồi ném tiền qua cửa sổ, giao thông quá hỗn loạn, những người mặc thường phục đi sau không thấy rõ, lập tức báo cáo về chỉ huy.
"Nhanh, lấy video giám sát ở ngã tư này!" Cục trưởng đỏ mắt hét lớn.
Sau khi những chiếc xe đó đóng cửa kính lại, chúng ngay lập tức cùng vọt tới một hướng của ngã tư, sau đó chạy tán loạn về mọi hướng. Trong nháy mắt liền mất đi bóng dán của chiếc xe ban đầu, cùng một kiểu xe, cùng biển số xe, cứ thế mà ngạo nghễ lao đi.
Những người mặc thường phục bên kia đã choáng váng, bọn họ không biết đuổi theo chiếc xe nào. Nhưng bọn họ nhanh chóng nghĩ ra đối phó, cảnh sát lần theo dấu vết không đơn giản như vậy. Bọn họ không chọn đuổi theo từng chiếc xe, bởi vì bọn họ đã tra theo định vị theo dõi kia. Chỉ cần cái này thôi, bọn họ có thể toàn lực đuổi theo một chiếc chủ đạo.
Giờ phút này chiếc xe mang theo thiết bị theo dõi, lại không nhanh không chậm tiếp tục chạy về phía trước, hơn nữa còn tiến vào khu Tây Thành. Tuy nhiên chiếc xe kia dường như không sợ bất kỳ quy tắc giao thông nào, đặc biệt muốn tìm nơi có đèn đỏ mà vượt. Dọc đường có không ít nam nữ tài xế chửi bới chiếc xe này, sợ sẽ xảy ra tai nạn. Đáng tiếc lại có câu nói: Người tốt sống không lâu, người xấu sống lâu ngàn năm.
Thỉnh thoảng có vài vụ tai nạn giao thông phát sinh, nhưng chiếc xe van kia không xảy ra tai nạn nào. Rất nhanh sau đó, những người mặc thường phục kia đã bị mất dấu. Sau khi xe van đi vào khu Tây Thành thì lại không còn thấy tăm hơi đâu cả, cứ như bị bốc hơi mất đi rồi vậy.
Nhưng nỗ lực không hề phụ người có lòng, vẫn để cho bọn họ tìm được chiếc xe van kia. Nhưng xe bị vứt ở đường quốc lộ, mà người đã sớm không còn tung tích. Nghe thấy tin tức này, cục trưởng chỉ huy kia đã hoàn toàn ngây dại. Tuy nhiên nhân viên kỹ thuật đã phát hiện ra thiết bị định vị theo dõi vẫn còn đang di chuyển. Mà lại lái về trong thành phố, xe đi không nhanh không chậm, cũng không mang theo dáng vẻ chạy trối chết.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên màn hình, chiếc xe kia lại cách đồn cảnh sát không xa. Ánh mắt đỏ hoe của cục trưởng khó hiểu nhìn những người xung quanh, chán nản không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ tên bắt cóc trong xe lương tâm trỗi dậy à? Tới sở cảnh sát đầu thú?
Cục trưởng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như vậy, vì đây là chuyện tốt nhất lúc này rồi, lập tức hạ lệnh: "Tất cả mọi người sẵn sàng chuẩn bị khống chế nghi phạm, tìm ra tung tích của con tin."
"Vâng!"
Mười phút sau, điểm sáng dừng lại, sau đó lại đi về phía bên này. Tất cả cảnh sát cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua tội phạm thế này. Không biết trong lòng nghi phạm nghĩ gì nữa. Nhìn xe tiến vào sở cảnh sát, cục trưởng lập tức ra lệnh, có hai mươi cảnh sát chạy xuống lầu.
Khi cục trưởng nhìn thấy hai người đàn ông mặc quần áo bình thường
Đứng ở trước mặt cảnh sát, một người trong đó có chút run rẩy đưa thứ gì đó cho cảnh sát trước mặt, hóa ra chính là cái túi đựng tiền. Mà bên trong tiền đã không cánh mà bay rồi. Thay vào đó là một khẩu súng lục màu đen, còn chưa đợi cảnh sát hỏi tình huống, đã thấy người kia nói: "Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi là tài xế chạy xe trong thành phố. Đây là giấy tờ xe của tôi."
Hóa ra người đàn ông này là một tài xế taxi, anh ta cho biết: "Ông này là hành khách của tôi. Lúc nãy tôi nghe thấy có người gõ cửa sổ, mở ra thì thấy túi xách này bay vào, lúc đó tôi cũng không nhìn, còn tưởng rằng là tuyên truyền gì đó. Sau đó quý ông này mới tò mò, nói muốn mở ra xem. Chúng tôi nhìn thấy đó là súng lục thật nên lập tức đến đồn cảnh sát để nộp lên, thứ này không phải là của chúng tôi!"
Một cảnh sát đeo găng tay cầm súng lên, cười khổ nói: "Súng mô phỏng, bên trong là bi thép!"
"Ầm!" Cục trưởng cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã xuống đất, hai cảnh sát bên cạnh vội vàng đỡ ông ta lên ghế, bấm nhân trung kêu lên: "Cục trưởng Vương, cục trưởng Vương. Nhanh gọi xe cứu thương nào!"
Cục trưởng Vương đau mũi tỉnh lại, nhất thời cảm thấy tay chân lạnh run, nửa ngày sau mới hét lên: "Nhanh lên, đưa cho tôi biển số xe van lúc nãy. Nhanh, nhanh, nhanh nào, đừng lo lắng!"
Là người chịu trách nhiệm, ông ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được, càng châm chọc hơn là thiết bị định vị theo dõi kia lại ở trong Sở cảnh sát. Điều đó đồng nghĩa với việc thủ phạm đã trốn thoát, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Đầu mối cuối cùng bây giờ, chỉ còn lại biển số chiếc xe van kia thôi.
Trương Húc Đông bật cười, biển số xe là do Long Bang tự tay chế ra. Thế nên anh sao có thể để cho những chiếc xe van kia tiếp tục bơi đầy ngoài phố được chứ? Biển số của những chiếc xe van đó đã sớm bị vứt đi rồi, đổi thành biển số mới. Mặc là giả, nhưng một khi về tới Long Bang, rất có thể bọn họ sẽ dành thời gian để điều tra vụ án nan giải này.
Đúng như dự đoán, toàn bộ Sở cảnh sát đều náo nhiệt. Chiếc xe mang theo 5 triệu đô đã trở về Long Bang. Quá trình này Trương Húc Đông xem như hài lòng. Dù sao tiền kiếm được cũng không dễ dàng, trước kia là nhờ Thanh Long Hội phân bổ, một lần đi Las Vegas, cộng thêm cả lần kia nữa cũng rất đơn giản. Đối với lần này phạm vị có hơi lớn rồi đây.
Trương Húc Đông biết, trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Nếu như tăng cường điều tra thì nhất định có thể nghĩ đến các băng nhóm lớn ở thành phố Ngọc. Ngoại trừ Vũ Môn ra thì chính là Long Bang của anh. Tuy nhiên loại chuyện này không phải chuyện một sớm một chiều có thể điều tra ra được. Bây giờ Bang Tam Hợp nhất định là càng thêm rối rắm. Nhưng mục tiêu của Bang Tam Hợp lần này nhất định sẽ không thay đổi, đó chính là buổi concert sắp diễn ra của Đới Tử Lâm.
Như vậy Long Bang lại có lý do để ngăn cản Bang Tam Hợp rồi. Dù sao bọn họ cũng chịu trách nhiệm về việc giữ gìn an ninh trật tự, không thể để cho hai băng nhóm khai chiến được. Tuy nhiên nếu đây chỉ là một sự cố nhỏ, vậy thì ai sẽ tiếp tục truy sát cơ chứ.
Mọi chuyện chấm dứt ở đây, tất cả mọi người đều vươn vai ngáp dài, có vẻ còn mệt hơn so với đánh nhau một trận nữa. Đường Phi cười khổ hỏi: "Anh Đông, bây giờ em có thể đi bào tên nhãi kia được chưa?"
Trương Húc Đông cười cười: "Chúng ta là người trong giới này, đương nhiên phải nói đến đạo nghĩa giang hồ. Hơn nữa người như tôi đây không thích nói dối, nhất là đối với đàn ông. Tôi đã nói với Tiểu Vương Gia nếu ông ta dám báo cảnh sát thì sẽ phế bỏ con trai của ông ta ngay. Vậy nên, nhất định phải làm thế rồi!"
"Hắc hắc, em biết nên làm thế nào rồi!" Đường Phi xoa xoa hai tay, cười gằn nói: "Em sẽ cho Bang Tam Hợp một bất ngờ."
Trương Húc Đông không biết Đường Phi định làm gì, nhưng nghĩ tới Chu Đại Thánh từng nói tên nhóc này rất biến thái, liền có hứng thú hỏi: "Đường Phi, cậu định dùng thủ đoạn gì để hành hạ tên nhãi kia?"
"Đương nhiên em sẽ không để cậu ta chết nhanh như vậy. Long Bang của chúng ta sẽ sớm khiêu chiến với Bang Tam Hợp đúng không? Em có một ý tưởng, có thể để cho chúng ta không phải đánh nhau, nhưng lại tiêu diệt được bang Tam Hợp ngay. Hơn nữa còn có thể chân chính thống nhất thành phố Ngọc!"
"Chân chính thống nhất thành phố Ngọc sao?" Trương Húc Đông suy nghĩ rồi cười nói: "Tôi biết cậu đang nghĩ gì, chỉ là muốn nghe thử thủ đoạn của cậu, biết một chút về cái biệt hiệu "Sát nhân" của cậu từ đâu mà ra!"