Sau khi hai người Trương Húc Đông nghe Đường Phi nói xong, đã thiếu chút nữa đá cho tên biến thái này cút đi rồi. Nếu còn nói thêm nữa chắc bọn họ dù chưa ăn cũng sẽ bị ói ra mất.
Đường Phi chính xác là một người tàn nhẫn đến mức có thể làm người ta phải chán ghét mà. Cậu ta nói ý tưởng này đã ở trong đầu cậu ta rất lâu rồi, vẫn luôn chưa thực hành, nhưng tuyệt đối có thể được.
Cách thức này đến từ kinh nghiệm sống của Đường Phi, cậu ta đã từng trải qua cuộc sống ở biên giới Nam Cương của Trung Quốc ba năm. Ở nơi đó người dân bản xứ có một phương pháp để trừng phạt những kẻ buôn ma túy, đó là đem ma túy đặt trong một túi ni lông, để cho bọn buôn ma túy này nuốt xuống. Những thứ này đủ để cho người ta toi mạng trong nháy mắt.
Tuy nhiên điểm chính không phải là thứ ở trong túi ni lông, mà là khi dịch vị dạ dày của người đó tiết ra chất để tiêu hóa cả túi ni lông kia. Quá trình này sẽ vô cùng thống khổ, người ăn một ít ni lông cũng sẽ đau đến chết đi sống lại. Sau khi túi ni lông tan ra, nó sẽ dính vào niêm mạc dạ dày, lúc này ma túy mới bắt đầu phát huy tác dụng trí mạng.
Thời điểm tử vong người chết sẽ không ngừng co quắp, miệng sủi bọt mép. Mà bọt mép này chính là chất độc, ma túy từ trong dạ dày trào lên ruột, cổ họng, thậm chí ở trong miệng. Bởi vì dịch vị trong dạ dày mà hiện tượng bào mòn sẽ xảy ra. Khoảnh khắc chết đi vô cùng kinh khủng, cho dù kỹ thuật y học có tốt đến mấy cũng không thể thay đổi được tất cả nội tạng. Thậm chí có làm được thì thời gian của người chết cũng không đủ.
Trương Húc Đông không thể không bội phục Đường Phi, tên nhóc này là chuyên gia ép cung. Ngay cả người được huấn luyện đặc biệt cũng không thể chịu nổi sự tra tấn như vậy, chỉ cần nói đến thôi cũng đủ khiến người ta sôi trào dạ dày rồi. Tuy nhiên Trương Húc Đông lại nghĩ tới, đầu năm nay làm gì còn túi ni lông. Có lẽ trực tiếp lấy bao cao su là được rồi.
Anh đem ý tưởng của mình nói với Đường Phi, thêm một ít loại thuốc kích thích phản ứng tăng dịch vị của dạ dày nữa, sau đó đưa con trai của Tiểu Vương Gia đến đồn cảnh sát. Đoán chừng có thể làm ông ta tức đến chết ấy chứ.
Đường Phi cười ầm lên, còn Trần Uy thì lại không chịu nổi hai người bọn họ nữa, nói: "Anh Đông, hai người các anh có phải vô nhân tính quá rồi không đấy? Dù sao đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà, cần gì quá đáng như vậy?"
Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tên nhãi kia nên bị trừng phạt, cậu ta đã làm nhục nhiều cô gái như vậy, mà bọn họ còn không dám nói ra. Tôi đây cũng là vì dân trừ hại thôi. Chuyện tốt mà!"
Đường Phi cũng bày tỏ sự đồng ý, nói thêm: "Trong cái giới này, nếu anh không tàn nhẫn một chút thì người khác cuối cùng cũng sẽ tàn nhẫn với anh mà thôi. Hơn nữa Bang Tam Hợp có liên lạc với người Nhật Bản, anh biết đó nghĩa là gì không? Đó gọi là Hán gian, là tay sai đấy. Đây cũng là lời cảnh báo của anh em chúng ta với Bang Tam Hợp, để bọn chúng biết thành phố Ngọc này chắc chắn không phù hợp với bọn họ nữa!"
Trần Uy bất đắc dĩ gật đầu nói: "Các anh nói đều có lý, nhưng giết người cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu như có thể khống chế lượng ma túy một chút, để tên nhóc kia trở thành người thực vật là được rồi. Em nghe Ác Quỷ nói bây giờ ở nước ngoài rất ít có tử hình, nhiều nhất cũng chỉ là giam giữ suốt đời thôi. So với chết thì sống như thế còn đau khổ hơn nhiều!"
"Mẹ kiếp, vậy mà mới vừa rồi cậu còn giả bộ thanh cao!" Ba người bọn họ cười hắc hắc, bắt đầu thực hiện kế hoạch tà ác này.
Trương Húc Đông nói với Đường Phi: "Tôi có hơi không xuống tay được, giao cho cậu làm đi. Nhất định phải nắm chắc lượng ma túy đấy, để cho cậu ta đến Sở cảnh sát, chết hoặc trở thành người thực vật thì tùy cậu!"
"Em cũng không dám đảm bảo có thể khống chế vừa vặn, nhưng chắc chắn nửa đời sau của tên nhãi này chỉ ngủ thôi, hoặc là nằm trong quan tài!"
Ngay lúc tiền bị bọn bắt cóc lấy đi, Tiểu Vương Gia đã có dự cảm xấu. Tuy nhiên ông ta vẫn tự an ủi mình, một là cầu cho bọn bắt cóc giữ lời, hai là mong cảnh sát đuổi kịp. Dù sao trong đống tiền kia cũng còn có máy theo dõi của cảnh sát, nên bây giờ ông ta chỉ có thể về Sở cảnh sát đợi tình hình. Đến lúc đó tất cả các anh em của Bang Tam Hợp sẽ ra sức tìm kiếm.
Trên đường đến Sở cảnh sát, Tiểu Vương Gia chưa bao giờ cảm thấy hoang mang như vậy, cảm giác này giống như Tam Vương Gia cha của ông ta bị chém chết đêm đó vậy. Ông ta như chìm xuống tầng đáy, chỉ có thể hy vọng tin tức tốt lành sẽ đến. Ông ta cảm thấy mình phải nói chuyện với mấy tên cảnh sát ngu ngốc đó để tìm hiểu tình huống một chút, dù sao so với người không có chút đầu mối nào như ông ta cũng mạnh hơn.
Mây đen ùn ùn kéo đến che đi ánh sáng mặt trời, sắc trời u ám, Tiểu Vương Gia đến Sở cảnh sát, lập tức hỏi thăm Cục trưởng Vương, người phụ trách lần giải cứu này. Khi ông ta được cảnh sát mang tới phòng làm việc, cục trưởng Vương giờ phút này đang cau mày hút thuốc, ông ta vội vàng hỏi: "Cục trưởng Vương, có tin tức gì về đứa nhỏ không?"
Cục trưởng Vương bây giờ sợ nhất là gặp Tiểu Vương Gia Trần Hùng này, nhưng lại không thể không đối mặt được, ông ta nói: "Trần tiên sinh, mọi chuyện không ổn so với dự tính của chúng ta!"
Trần Hùng làm gì chú ý đến sự vòng vo của cục trưởng kia, bèn nói: "Tên bắt cóc cầm tìm đi, nhưng người của tôi vẫn chưa có tung tích của con trai tôi, tôi quả thực không yên tâm nên mới tới Sở cảnh sát xem sao!" Ông ta đưa cho cục trưởng Vương điếu thuốc, nói: "Cục trưởng Vương, rốt cuộc là thế nào, ông nói đi!"
Cục trưởng Vương quả thật không biết nên nói như thế nào, chưa nói đến thực lực của Bang Tam Hợp, lần này Trần Hùng tự mình đến đây, bên trên còn có hàng ngàn mối quan hệ khác. Ông ta đắc tội với Trần Hùng thì tương đương với việc đắc tội với cả hai giới Hắc Bạch. Vốn dĩ mọi chuyện vẫn nằm trong kế hoạch, nhưng bây giờ mất đi đầu mối của tên bắt cóc, tâm trạng của ông ta so với Trần Hùng không tốt hơn bao nhiêu.
Không biết làm sao cả, về công về tư chuyện này thế nào cũng phải nói với người trong cuộc. Thế nên ông ta chỉ có tận lực uyển chuyện nói sơ tình hình cho Trần Hùng biết. Nhưng Trần Hùng càng nghe thì vẻ mặt càng khó nhìn, cuối cùng trực tiếp lấy súng đập vào bàn làm việc, giận dữ hét lên: "Mẹ kiếp, ông chính là muốn nói đã mất đi đầu mối của tên bắt cóc sao. Con bà nó, vậy con trai tôi thì thế nào? Tiền thì thế nào đây hả, chết tiệt!"
Cục trưởng Vương, người rơi vào thế bất lợi, hơn nữa còn đang đuối lý, vội nói: "Trần tiên sinh trước hết đừng nóng giận, bước tiếp theo để tìm lại manh mối là những chiếc xe van kia. Chỉ cần tìm được một chiếc thôi thì chúng ta sẽ tìm được chỗ ẩn nấp của tên bắt cóc."
"Tìm cái đầu ông ấy, bây giờ con trai của tôi sống không gặp được, chết không thấy xác. Các ông còn cần bao lâu nữa, không thể đợi các ông tìm ra nữa... Nói cho ông biết, nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì, thì nơi này xong rồi!" Trần Uy gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, nói: "Tôi đây đốt sạch nơi này, để cho các ông chôn cùng con trai tôi!"
Trần Hùng nói xong, cục trưởng Vương thật sự vô cùng lo lắng, không dám nghĩ tiếp. Trước mắt phải nghĩ về tình huống tốt nhất, bọn họ có thể tìm thấy được. Nhưng lỡ như con trai Trần Hùng xảy ra chuyện, chức cục trưởng này của ông ta khó lòng mà giữ được. Còn tình huống xấu nhất là không tìm được bọn bắt cóc, cả người và tiền đều mất cả, như vậy cái mạng nhỏ của ông ta chắc chắn sẽ tiêu tùng rồi.
Trần Hùng hối hận, hơn nữa còn vô cùng tức giận, sớm biết cảnh sát ngu ngốc như vậy ông ta thà rằng tránh được tai họa còn hơn để kẻ bắt cóc biết đến sự can thiệp của đám cảnh sát này. Nếu như đổi ông ta thành tên bắt cóc, ông ta nhất định cũng sẽ giết người diệt khẩu, sau đó cầm tiền cao chạy xa bay rồi. Nghĩ đến đây, ông ta tức đến muốn xỉu.
Cục trưởng Vương cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng vị cứu tinh cũng đến. Tổ trưởng tổ chuyên án đến thăm, mặc dù đây là vụ án của bọn họ, nhưng dù sao người ta cũng là đặc phái viên. Tổ trưởng Lý sau khi hiểu rõ mọi chuyện, một bên mắng cục trưởng Vương, một bên để cho Trần Hùng thu hồi súng lại.
Tổ trưởng Lý không hổ là người của tổ trọng án, lập tức phân tích tình hình vụ án. Từ đầu cho đến bây giờ nhiệm vụ cứu hộ này của cảnh sát không hề chiếm thế chủ động. Mọi chuyện đều thuận theo cái bẫy do bọn bắt cóc giăng sẵn. Còn tự lấy làm thông minh muốn một lưới bắt hết bọn bắt cóc, bây giờ lại mất cả tiền lẫn người. Đây là hành động kém cỏi của người chỉ huy.
Cục trưởng Vương đương nhiên không ngừng gật đầu thừa nhận khiếm khuyết của mình, cũng nói ra âm mưu của kẻ bắt cóc. Ông ta cho rằng kẻ bắt cóc này nhất định là loại tội phạm quốc tế chuyên nghiệp, tất cả đều khó lòng phòng bị. Tuy nhiên ông ta cũng nghiêm khắc tự phê bình mình không làm tròn bổn phận, sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào từ cấp trên...
Cái này gọi là đánh con cho cha nhìn, hai đứa trẻ đánh nhau, cha của bên yếu hơn tìm tới cửa, vậy nên chỉ có thể đánh con của mình thôi. Đánh một cách có chừng mực. Chắc chắn không thể để người khác đánh được. Cho nên tổ trưởng Lý phê bình cục trưởng Vương này chỉ là vì muốn trấn an Trần Hùng thôi. Tuy nhiên ông ta lại nghĩ đến những tên bắt cóc chuyên nghiệp này, thật sự ông ta chưa nghe nói về bất kỳ băng đảng khét tiếng nào đến từ Trung Quốc cả.
Tổ trưởng Lý trầm tư trong chốc lát rồi nói: "Những phần tử phạm tội này cực kỳ phách lối, hơn nữa còn bố trí chặt chẽ như vậy, chắc chắn là có liên quan đến các thế lực ở địa phương!"
Cứu tinh chính là cứu tinh, cục trưởng Vương cũng không quan tâm có đúng hay không, trực tiếp chụp cái mũ này lên các thế lực Hắc Đạo, nói: "Tổ trưởng Lý nói không sai, tên bắt cóc này ngay từ đầu đã bắt đầu theo dõi Trần tiên sinh. Cẩn thận suy nghĩ lại có thể thấy, ngay lúc chúng tôi tiến vào nhà của Trần tiên sinh đã bị phát hiện rồi. Như vậy chỉ có thể thế lực lớn mới có thể làm được vậy. Trần tiên sinh à, gần đây ông có chọc phải người nào không?"
Trong đầu Trần Hùng chỉ còn nghĩ đến tiền và con trai thôi, làm gì còn nghe bọn họ phân tích vụ án chó má này nữa. Chẳng lẽ phân tích thôi đã có thể phá án ngay được à. Tuy nhiên nói đến thế lực của địa phương, ông ta tự nhiên nghĩ tới Long Bang. Tuy nhiên ông ta còn chưa làm gì cả, thành phố Ngọc này vốn dĩ là căn cứ địa của ông ta. Trở về cũng không có gì không đúng cả. Chẳng lẽ có người nào đó làm lộ tin tức sao?
"Lẽ nào là Long Bang?" Trần Hùng cau mày suy đoán nói: "Bây giờ bang phái lớn nhất thành phố Ngọc là Long Bang cùng Vũ Môn. Vũ Man Tử của Vũ Môn cũng không đến nỗi nào, có lẽ làm đám người của Long Bang làm. Mẹ kiếp, bây giờ ông đây sẽ dẫn người đến đó đòi người."
"Trần tiên sinh, thành phố Ngọc vừa mới yên bình được mấy ngày, đang chuẩn bị cho concert. Nếu như bây giờ anh gây chuyện thì người chịu thiệt là anh mà thôi!"
Vừa nghe nói như vậy, Trần Hùng vừa nghĩ đến nhiệm vụ trở về lần này của mình. Tuy nhiên trong đầu ông ta đang vô cùng hỗn loạn. Con trai là mạng của ông ta, cho nên vẫn luôn không dám công khai. Con trai có yêu cầu gì ông ta cũng đáp ứng, thỏa mãn cả. Ông ta cũng biết hành vi của con trai, đáng tiếc vì quá cưng chiều nên ông ta cũng mặc kệ. Hiện tại con trai của ông ta sắp thành niên lại xảy ra chuyện như thế này. Chẳng lẽ thật sự để người đầu bạc như ông ta phải tiễn người đầu xanh sao?
Ngay lúc bọn họ còn ầm ĩ không ngừng thì Trần Huyền đã được ăn bữa cơm no nhất trong mấy ngày nay. Mặc dù cậu ta rất khốn nạn nhưng cũng không ngốc, những người này nếu muốn giết chết cậu ta thì đã sớm xuất thủ rồi. Tuy nhiên vẫn không động vào người cậu ta. Cho nên lần này ăn no rồi cậu ta phải tìm cơ hội tốt để chạy trốn thôi. Cậu ta nhớ lại gương mặt tà ác của người đàn ông đó, chỉ cần cậu ta có thể trở lại bên cạnh Trần Hùng, chắc chắn sẽ bảo cha mình giết chết người này mới được.
Đáng tiết cậu ta không biết cơm đã bị bỏ thuốc để kích thích dạ dày tiết dịch vị. Sau khi ăn vài miếng cậu ta đã bị đánh ngất xỉu. Ma túy được bỏ vào những chiếc bao cao su Durex siêu mỏng, mỗi loại cũng không nhiều lắm, tổng cộng tất cả cũng chỉ có 20 gram mà thôi.
Thứ này bị người ta dùng dầu mè nhét vào trong bụng cậu ta. Đợi cậu ta tỉnh dậy là khoảng hai tiếng sau, cũng không thấy có gì khác thường cả, chỉ cảm thấy sau gáy có hơi đau. Không bao lâu sau, có hai người che mắt của cậu ta lại, không biết là mang đi nơi nào.
Khi cảnh sát tìm thấy Trần Huyền, cậu ta đang bị vứt tại một công viên trong thành phố. Cảnh sát tìm thấy một chiếc xe van không biển số. Mà con tin vẫn an toàn làm tất cả các cảnh sát cũng thầm vui mừng. Khi Trần Hùng nước mắt nước mũi nhận lại con trai đang ngồi trên ghế đá công viên hứng gió, chỉ là biểu cảm của cậu ta có hơi lạ lùng.
Tất cả các cảnh sát, bao gồm cả Trần Hùng trong đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, đoán chừng do đứa trẻ bị kinh sợ quá nên mới có biểu hiện kỳ quái như vậy. Xe cảnh sát nhanh chóng đưa Trần Huyền về Sở cảnh sát.
Trong đại sảnh lầu một, Trần Hùng thấy con trai của mình bình yên vô sự, ông ta không khỏi vừa mừng vừa sợ khóc lớn một hồi. Mặc dù ông ta là lão đại của giới Hắc Đạo, nhưng ông ta cũng là một người cha, đó là bản chất của con người.
Cục trưởng Vương ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nói: "Trần tiên sinh, nếu cậu Trần đã không sao vậy thì chúng ta hãy điều tra về bọn bắt cóc, để cứu vãn lại tổn thất của ông!"
Con trai đã trở lại, Trần Hùng lại nghĩ đến 5 triệu đô la Mỹ ở trong tay bọn bắt cóc, vội vàng nói: "Được được được, tiền của tôi đây không thể mất trắng như vậy được. Phải điều tra xem là ai làm, lúc đó không cần cảnh sát các ông đâu, tôi đây sẽ dẫn người đến tiêu diệt bọn chúng.
Cục trưởng Vương lại ho khan mấy tiếng, để cho Trần Hùng chú ý ảnh hưởng một chút. Dù sao đây cũng là phòng khách của Sở cảnh sát, những cảnh sát viên kia mắt lớn nhìn mắt nhỏ, ảnh hưởng rất lớn. Bang Tam Hợp các ông điên cuồng như vậy à, ở chỗ này phải kiềm chế một chút!
Trong nháy mắt Trần Hùng liền hiểu ra, con trai đã trở về thì lại khôi phục về bản chất kiêu ngạo. Ông ta ôm lấy con trai, nói: "Ha ha... Đừng để ý, kích động quá ấy mà!"
Giờ phút này Trần Huyền muốn nói gì đó, nhưng lại rất buồn nôn. Cảm giác như chỉ cần cậu ta vừa mở miệng ra là có thể nôn được ngay. Thật ra nếu như có người nào đó cẩn thận nhìn kỹ vào mắt cậu ta thì sẽ phát hiện được có gì đó không ổn lắm, hoàn toàn là dáng vẻ đau đớn. Sau một hồi lâu, cậu ta mới mở miệng nói: "Cha, con..."
Trần Hùng nghĩ rằng con trai mình thật sự sợ hãi giống như cảnh sát nói, bèn ôm chặt lấy cậu ta, nói: "Con trai, đừng sợ, nói cho cha biết dáng vẻ của những tên bắt cóc kia. Cha nhất định sẽ thay con giết chết đám bắt cóc này, mẹ kiếp!"
Đột nhiên, Trần Huyền lại cực kỳ muốn nôn, cậu ta trực tiếp nôn ra trên người Trần Hùng. Tất cả mọi người đều sửng sốt, mà Trần Huyền lúc này lại trực tiếp mềm nhũn ở trong ngực của cha mình, không ngừng nôn ra những thứ trắng đỏ, tay nắm chặt quần áo của Trần Hùng. Cuối cùng cậu ta hét lên thấu cả tim gan: "Đau quá!"
"Gọi xe cấp cứu, nhanh lên!" Trần Hùng điên cuồng hét về phía những cảnh sát ở bên kia, làm chấn động toàn bộ Sở cảnh sát.