Suốt một buổi chiều, Trần Hùng đều ở trong phòng bệnh trông nom con trai của mình. Tuy nhiên bác sĩ vẫn nói với ông ta rằng đưa tới quá muộn, ma túy gần như đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, gần như không thể nào tỉnh lại được. Chết chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đôi mắt của Trần Hùng đỏ thẫm, nắm chặt quả đấm, nói: "Con trai, cha nhất định sẽ tìm ra người hại con, để cho bọn chúng có chết cũng sẽ không được tử tế đâu."
Mọi việc diễn ra vô cùng suôn sẻ, Trương Húc Đông lần này mang theo Trần Uy, Đường Phi, Hồng Viên cùng bốn người của tổ chức Sát Thiên Sát. Còn lại một số người của Thiên Sát khác thì chia thành đội nhỏ, ví dụ như Hắc Hoàng nhất định sẽ hành động một mình, bốn người Đỗ Long một đội, Huyết Lung Linh, Bạo Lực, Quyền Thủ, Ám Báo... toàn bộ đều được điều động.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, tiêu diệt tên đầu sỏ của Bang Tam Hợp, sau đó giá họa cho Vũ Môn. Chỉ cần để lại một người đầu óc đơn giản lanh lợi là được.
Tin tức do HLL thu thập, Trương Húc Đông cùng tám người khác nhắm vào mục tiêu là vườn hoa ở tiểu khu Thế Kỷ của Bắc Thành, bên trong có tên thủ lĩnh số 2 của Bang Tam Hợp. Người này thích chơi đồ cổ và phụ nữ, được biết đến trong giới dưới cái tên Hàn Bân.
Hàn Bân chủ yếu phụ trách về ma túy, hơn nữa còn là giao dịch với người Nhật. Anh ta có một mạng lưới ma túy không nhỏ, từ mua hàng đến phân phối rồi buôn sỉ bán lẻ. Người này rất hiếm khi lộ mặt. Anh ta thuộc loại nhân vật cố vấn của Bang Tam Hợp. Để tìm được tung tích của anh ta, Huyết Lung Linh cùng thủ hạ đã tốn không ít công sức.
Có hai loại người nổi tiếng trong giới này, một là loại người dựa vào thể lực, còn hai là loại người dựa vào trí tuệ. Dĩ nhiên người trí dũng song toàn giống như Trương Húc Đông, lão đại của Long Bang thì rất ít. Đầu năm nay muốn lăn lộn trong giới Hắc Đạo phải vừa có tài vừa có đức mới được.
Không cần nói nhiều điều thừa thãi, Trương Húc Đông, TUy và Đường Phi đợi ở bên ngoài. Hồng Viên mang theo bốn thành viên của tổ chức Sát Thiên đột nhập vào, tìm được phòng điều khiển giám sát, đánh bất tỉnh người trực. Nhóm người bọn họ gần như nghênh ngang tiến vào trong tiểu khu, đến dưới lầu của Hàn Bân.
Đây là một tiểu khu hạng sang, thực chất chủ nhà là một người phụ nữ. Nói trắng ra chính là tình nhân của Hàn Bân. Mỗi tuần anh ta sẽ tới nơi này ngủ lại hai đêm. Nhưng đó là trước đây, Hàn Bân đã rời thành phố Ngọc mấy tháng, cho nên trong khỏi thời gian gần đây anh ta hầu như rất ít khi rời khỏi chỗ này. Đoán chừng thân thể của tên này cũng rất khỏe đấy nhỉ.
Bước vào thang máy, nhóm người bọn họ lập tức lên lầu 10. Lúc này Hàn Bân đang cùng người tình ngủ say sau trận mây mưa. Hồng Viên là một chàng trai có cánh tay dài tới đầu gối. Cậu ta đã từng bị cho rằng là dị tật, nhưng từ khi gia nhập vào tổ chức Sát Thiên, quen biết với Lưu Bị, anh chàng này cảm thấy được tôn trọng hơn. Một quả đầu đỏ rực, cộng thêm nếu cậu ta đi bộ trên đồi núi, thì chẳng khác gì một con vượn cả.
Cửa chống trộm mở khóa bằng vân tay, nhưng cũng không thể sánh được bằng khẩu súng lục giảm thanh của Hồng Viên. "Bụp! Bụp! Bụp!" Sau một vài âm thanh nhẹ nhàng liên tiếp vang lên, một vài bóng đen lặng lẽ đi vào.
Lúc đi vào còn hơi sửng sốt một chút, trên mặt đất có một thi thể nữ, mặc rất ít, mặt mũi có hơi dữ tợn. Trước khi chết nhất định là rất không thoải mái, bị đâm một nhát vào tim. Nhìn vào vệt máu có thể thấy người này chết trong khoảng mười hai tiếng trước.
Đi qua phòng ngủ chính vẫn chưa đóng cửa, dưới ánh đèn, một người đàn ông gầy gò đang ôm hai người phụ nữ ngủ rất ngon, không thèm để ý bên ngoài còn có thi thể. Trương Húc Đông không quan tâm chuyện gì đã xảy ra, anh đưa mắt nhìn Đường Phi và Hồng Viên, làm động tác cắt cổ.
Hai người trực tiếp xông vào, không chút ồn ào, một người đàn ông và hai người phụ nữ kia trực tiếp bị cắt cổ. Cuộc chiến diễn ra trong im lặng cứ như vậy mà kết thúc.
Trương Húc Đông bất đèn trong phòng khách lên, mang ba thi thể ra ngoài. Bày biện lại bốn thi thể, sau đó anh cười lạnh nhặt một bộ quần áo lên, tùy ý cầm lên một chiếc áo lót của người phụ nữ, thấm máu của bọn họ. Viết lên tường một chữ "Vũ" thật to, đây là phong cách làm việc của Vũ Môn.
Xong việc, bọn họ châm lửa, tám người cứ thế nghênh ngang rời đi.
Trong địa bàn của Bang Tam Hợp, bốn người Đỗ Long đang uống rượu ngon lành, gọi 'công chúa' tốt nhất ra, hưởng thụ phút vui vẻ ngắn ngủi. Nửa giờ sau, Đỗ Long cầm ra một túi thuốc "hạnh phúc", bên trong là ma túy tổng hợp. Cậu ta ném lên bàn 40.000 tệ, cười híp mắt nói: "Ai ăn túi thuốc "hạnh phúc" này rồi đi xuống nhảy với tôi một lúc, số tiền này sẽ là của các cô!"
Thấy tiền, mấy cô 'công chúa' lập tức sáng mắt lên. Hơn nữa loại thuốc "hạnh phúc" này các cô cũng ăn rồi, chỉ hơi nhức đầu một lúc thôi, cho nên không ai do dự, mỗi người cầm một viên vừa uống rượu đỏ vừa nuốt vào, sau đó bắt đầu lao xuống sàn nhảy.
Chẳng mấy chốc, bọn họ liền té ngã trên mặt đất. Sắc mặt biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép. Trong nháy mắt nơi này trở nên hỗn loạn, mấy tên đàn em đứng canh giữ ở cầu thang cũng xông lên phía trước nhìn xem có chuyện gì xảy ra. Bốn người Đỗ Long lúc này lại mò mẫn đi lên, mở căn phòng nghỉ ra, thấy tên thủ lĩnh kia đang phê ma túy.
"Ai vậy?"
"Người đến giết ông đấy."
Bốn cây đao chém chết tên cầm đầu trong phòng nghỉ, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Chỉ để lại một chữ "Vũ" viết bằng máu thật to trên tường.
Hắc Hoàng cùng nhóm người của Sát Thiên còn hành động nhanh nhẹn và đẫm máu hơn. Có người chỉ một thân một mình, có nhóm hai ba người, bọn họ trực tiếp giết chết các thủ lĩnh khác của Bang Tam Hợp theo cách mà bọn họ thích nhất, rồi đồng loạt để lại chữ "Vũ" trên mặt đất. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng một giờ đồng hồ.
Giờ phút này lão đại Tiểu Vương Gia Trần Hùng, lão đại của Bang Tam Hợp đang bị vợ nện vào ngực. Vợ của ông ta đã khóc đến ngất đi mấy lần rồi, mà ông ta cũng đang rưng rưng nước mắt. Đột nhiên đám đàn em thân cận của ông ta đẩy cửa vào, nói: "Lão, lão đại, không xong rồi, đã xảy ra chuyện."
Trần Hùng vẫn chưa tìm được người làm bừa đó, liền trực tiếp quát lớn. Bây giờ chuyện gì đối với ông ta cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì tính mạng của con trai ông đã bị đe dọa. Ông ta còn quản có chuyện gì xảy ra nữa cơ chứ. Ông ta hét lên: "Cút, mẹ nó, còn chuyện gì quan trọng hơn chuyện của tao bây giờ nữa à!"
Tên đàn em bị ăn một cái tát, nhưng cậu ta vẫn không rời đi, mà nói: "Anh Bân, anh Long, anh Phong đều bị giết chết rồi. Địa bàn của chúng ta đều bị cảnh sát niêm phong lại để điều tra nguyên nhân cái chết của bọn họ rồi!"
"Cậu nói gì?" Hai mắt của Trần Hùng đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm vào tên đàn em. Những người kia đều là anh em của ông ta, tại sao trong thời gian ngắn như vậy lại xảy ra chuyện vậy chứ?
Ông ta vội vàng cầm điện thoại gọi cho mấy người khác, phát hiện đều không ai nghe máy cả. Cuối cùng cũng có một người nhận máy, ông ta hỏi: "Cự Tích, cậu không sao đấy chứ?"
"Anh Hùng, em đang định gọi cho anh đây!" Cự Tích run rẩy nói với ông ta: "Mẹ kiếp bọn Vũ Môn, chúng tiêu diệt toàn bộ anh em của chúng ta rồi. Anh Hùng, mau trở lại đi, chúng ta liều mạng với bọn họ!"
Cổ tay của Trần Hùng run lên, thiếu chút nữa không cầm được điện thoại. Giờ phút này ông ta giống như sét đánh vậy. Ông ta cùng những người anh em thân thiết giao tình với nhau kia cứ như vậy mà chết sao? Thêm vào đó địa bàn lại nhanh chóng bị niêm phong, con trai nửa sống nửa chết chỉ còn lại hơi thở cuối cùng. Trần Hùng biết sau lưng nhất định có người thao túng, hơn nữa lai lịch của người này không hề nhỏ.
Cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, nhưng Trần Hùng vẫn không thể tỉnh táo được, liền âm trầm nói: "Xác định là người của Vũ Môn sao?"
"Nơi các anh em chết đều để lại ký hiệu của Vũ Môn, mẹ kiếp. Anh Hùng, anh là anh đừng Tương Dương với Bảo Long Môn nữa, em mang các em đi liều mạng với đám khốn nạn Vũ Môn kia!"
"Con mẹ nó, cậu bình tĩnh lại cho tôi, nói không chừng đây là cạm bẫy. Vũ Môn không cần thiết phải làm như vậy!" Lý trí của Trần Hùng rốt cuộc cũng chiến thắng sự kích động của ông ta.
Cự Tích tức giận chửi rủa: "Tỉnh táo con mẹ gì nữa, trên đường em nhận được tin tức, Tiểu Huyền là do người của Vũ Môn bắt cóc. Bọn chúng muốn để chúng ta cút ra khỏi thành phố Ngọc này!"
"Ầm!" Đầu óc của Trần Hùng như bị nện một cú thật mạnh, cả người suýt chút nữa ngã xuống đất.
"Không, không xong rồi, trụ, trụ sở chính của chúng ta bị bị bị... Người của Vũ Môn đốt rồi!" Lúc này một tên đàn em vọt đến, mặt mũi bê bết tro. Cách đây một tiếng, ngọn lửa đã sớm thiêu hủy trụ sở chính của Bang Tam Hợp, chỉ còn lại sắt thép, bê tông cùng cửa sổ kim loại đen xì. Xe cứu hỏa đang không ngừng phun nước dập lửa.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến bệnh viện, để hỗ trợ Trần Hùng điều tra. Trần Hùng chết lặng ngồi trên xe cảnh sát, móc điện thoại ra gọi cho Cự Tích, nói: "Nói với các anh em, giết!"
Một loạt sự đả kích khiến cho Trần Hùng một đời kiêu ngạo cứ như vậy mà suy sụp. Ông ta đến Sở cảnh sát nhưng không ai thẩm vấn cả mà nhốt ông ta vào trong phòng thẩm vấn. Bởi vì đại chiến giữa bang Tam Hợp cùng Vũ Môn đã bắt đầu, tất cả cảnh sát đều phải đi duy trì trật tự, cố gắng hạn chế thương vong hết mức có thể.
Tại trụ sở chính Vũ Môn của khu Thành Đông, một nghìn người dù chắc chắn sẽ bị Vũ Môn tiêu diệt. Nhưng tối nay bọn họ giống như ăn phải thuốc kích thích vậy. Mang theo đôi mắt đỏ thẫm. Vũ Môn bất ngờ không kịp đề phòng, ba trăm người chưa đến 10 phút đã bị tiêu diệt.
Có câu nói rằng: Ai gọi binh sẽ tất thắng. Người của bang Tam Hợp gần như đem tất cả sức lực ra để trả thù. Vũ Môn bên kia đã trở nên vô cùng hỗn loạn, cho đến khi Nhất Đao, Hắc Hùng, A Phượng, Vũ Cực cùng Chu Đại Thánh chạy tới thì tình hình mới khống chế được. Tuy nhiên máu vẫn tiếp tục đổ xuống, các thi thể lần lượt ngã gục.
"Mẹ kiếp, mấy tên nhãi bang Tam Hợp này có bị bệnh không đấy?" Vũ Cực lau máu trên mặt hét lên.
A Phượng cách đó không xa đã dùng mã tấu chém chết vài người, nói: "Cần gì biết lý do, cho dù bọn họ là ai, nếu dám động đến trụ sở chính của Vũ Môn, đều phải chết! Hắc Hùng!"
"Tôi ở đây!" Hắc Hùng lảo đảo đánh bay bảy tám tên đàn em của Bang Tam Hợp, cười lộ ra hàm răng vàng ố, nói: "Mấy tên nhóc con này thú vị thật đấy, tôi thích!"
Chu Đại Thánh nhảy dựng lên, nói lớn: "Anh Đao, cứ đánh thế này chúng ta có thể tiêu diệt được bang Tam Hợp ấy chứ, nhưng mà mình cũng tổn thất không nhỏ đâu!"
Nhất Đao xoay người, lưỡi đao hướng về mặt của một tên đàn em, nói: "Con mẹ nó, mấy tên này không đúng lắm, gọi điện thoại cho Long Bang đi, để cho Trương Húc Đông dẫn người tới hỗ trợ. Mẹ kiếp, Bang Tam Hợp đến đây xử lý cậu ta, bây giờ lại biến thành đối phó với chúng ta, nhất định là tên nhãi này giở trò quỷ rồi!"
"Mẹ nó, nói cái gì vậy hả? Nếu không phải lỗ tai của tôi đây tốt thì anh đã vu oan cho tôi đây rồi!" Trương Húc Đông mang theo nhóm người Long Bang chạy tới, hét lớn: "Các anh em, giúp đồng minh Vũ Môn của chúng ta, tiêu diệt bang Tam Hợp, giết!"
"Lên!" Long Bang mang theo một nghìn người đến gia nhập. Trong nháy mắt những người của Bang Tam Hợp giống như bị nhốt lâu ngày vậy, điên cuồng, bắt đầu tận lực chống đỡ. Mà bọn họ vẫn không nhượng bộ, không sợ hãi. Bởi vì làm gì có thứ đáng sợ hơn so với cái chết nữa chứ. Bọn họ không quan tâm.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, Trần Hùng suy ngẫm lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây, tất cả những chuyện này rốt cuộc là do ai làm chứ? Rất nhanh ông ta liền nghĩ đến Trương Húc Đông, Long Bang mới là kẻ thù của ông ta. Nhưng vừa rồi đầu óc nóng lên ông ta đã làm gì vậy?
Giờ phút này ông ta gọi vào điện thoại của Cự Tích, đã rơi vào trạng thái tắt máy. Chắc chắn đã đi tìm Vũ Môn để liều mạng rồi. Ông ta mềm nhũn vô lực dựa vào ghế. Hôm nay, ông ta đã mất đi quá nhiều, con trai nằm thoi thóp, tiền trôi theo dòng nước, anh em bỏ mạng, địa bàn bị niêm phong. Đoán chừng bây giờ Bang Tam Hợp của ông ta cũng không còn nữa.
Trần Hùng móc cây súng ở sau lưng mình ra, ngón tay chậm rãi xoa huyệt thái dương, mắt đầy sát khí, nói: "Long Bang? Vũ Môn? À, tao nhận tất. Thắng làm vua, thua làm giặc!"