Tất cả đi lên tầng hai, Mã Đạt đưa Tô Tiểu Ninh ra. Ngay khi Tô Tiểu Ninh vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, cô ấy lập tức nhào vào trong ngực anh. Rõ ràng là đã bị dọa không ít, nước mắt giàn giụa trên má.
"Anh Đông, anh... em..." Tô Tiểu Ninh vùi đầu vào trong lòng Trương Húc Đông, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Không sao, có tôi ở đây, em an toàn!" Trương Húc Đông ôm Tô Tiểu Ninh vào ngực, nói nhỏ bên tai cô.
"Em biết!" Tô Tiểu Ninh nắm chặt cánh tay Trương Húc Đông, khóe mắt nhìn ba tên ngoại quốc biến thái đang nhìn cô cười nham hiểm kia.
Phía dưới vang lên tiếng đánh nhau khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Diệp Mặc Sở không biết đang xảy ra chuyện gì, lập tức nhíu mày, nói: "Đi, xuống phía dưới xem có chuyện gì?"
Nam Cung Diệp cùng Tarzan đã đẩy cửa ra, trên tay Tarzan còn mang theo hai tên đàn em đang cực kỳ sợ hãi, lắp bắp không nói được lời nào.
"Ồ, tôi nói là có cái gì hay ho phải không? Tarzan nhìn xem có quen ai không?" Nam Cung Diệp nghiêng đầu hỏi Tarzan.
"Đúng là có này, tôi gặp bọn họ cả rồi!"
"Là anh?" Diệp Mặc Sở cùng Hoàng Kim Nguyên gần như cùng lên tiếng.
"Là tôi!" Nam Cung Diệp ngồi xuống, Tarzan ném hai tên đàn em kia ra ngoài, cũng khom người đi vào trong, anh ta cười, nói: "Các anh đều đã đến nhà tôi làm khách rồi, tôi tới gặp các anh một chút, không có vấn đề gì chứ?"
"Ồ, không sao, khách quý đường xa tới, vô cùng hoan nghênh!" Diệp Mặc Sở ra vẻ buồn bực, mắng tên đàn em bên ngoài: "Đi ra ngoài xem thử, đưa người sống đến bệnh viện, còn người chết vào lò thiêu. Ngày nào cũng có chuyện cả. Mẹ kiếp, đúng rồi, bảo người dọn dẹp lại phòng khách một chút, nếu không có tiền làm sao nuôi các cậu!"
"Nam Cung Diệp, sao anh lại ở đây?" Hoàng Kim Nguyên nặn ra một nụ cười khó coi, nhìn Nam Cung Diệp ăn mặc theo phong cách hiphop, cùng người đàn ông da đen to lớn với cái đầu xoăn tít Tarzan.
"Tôi theo chân cậu ta tới đây!" Nam Cung Diệp vô tội nhìn Trương Húc Đông cười nói.
Diệp Mặc Sở và Hoàng Kim Nguyên mang vẻ mặt nghi hoặc, tại sao con trai của ông trùm đạn dược lại có quan hệ với Trương Húc Đông?
Trương Húc Đông nhìn ba người này, cũng có chút không thoải mái. Thế lực của mỗi người bọn họ đều không hề kém cạnh anh, mà mục tiêu của bọn họ đều là anh. Nếu là người bình thường thì trên đầu đã đổ đầy mồ hôi rồi, cũng may là năng lực tự chủ của Trương Húc Đông rất mạnh, nhờ vậy mới không bị phát hiện.
"Tôi nhớ cậu tên là Tarzan, phải không? Vẫn lợi hại như vậy!" Hoàng Kim Nguyên vỗ vỗ cánh tay Tarzan cười nói.
Tarzan bước sang một bên, khịt mũi, đáp: "Bây giờ tôi lợi hại hơn trước kia rất nhiều rồi!"
Tất cả ngồi ngốc trong phòng bao, cũng không ai biết nói gì cả, ngay cả chủ nhà Diệp Mặc Sở cũng quên chiêu đãi mọi người một tách cà phê hoặc trà, qua vài phút, anh ta mới nhận ra, nói: "Nhìn kìa, đã đến giờ ăn cơm tối rồi, hôm nay địa bàn của tôi, tôi làm chủ, cùng nhau ăn một bữa tối nhé, thế nào?"
"Sao? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi mời anh à?"
"Anh Nam Cung vẫn hay nói đùa như vậy."
Cả bốn người đều có xuất thân quyền lực. Nam Cung Diệp lấy điện thoại ra nghe nhạc, mở một bản nhạc pop Âu Mỹ thịnh hành gần đây lên, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Nếu như anh ta muốn nói chuyện, vậy đó sẽ là cách duy nhất để bắt đầu.
Diệp Mặc Sở nói, "Nam Cung Diệp, trong đợt mua vũ khí vừa rồi có hai cây M16 bị rỗng ruột, anh có thể đổi cho tôi cây khác được không?"
Hoàng Kim Nguyên nói: "Mẹ nó, Hắc Long à, một cô gái ở địa bàn của Hồng Môn chúng tôi bị thương âm hộ, nghe nói là do anh làm. Nửa năm cũng không thể đứng dậy được đấy, anh có muốn bồi thường tiền không?"
Nam Cung Diệp nói: "Hai người đều đã tới nhà tôi, tôi có một thanh kiếm Trung Quốc thời Chiến quốc, có phải các anh đã lấy trộm đi rồi không đấy?"
Trương Húc Đông chỉ có thể nói: "Các anh trò chuyện đi, bệnh của tôi còn chưa khỏi, tôi phải tới bệnh viện!"
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc Sở có hơi không nhịn được ho khan hỏi: “Hỏi đầu bếp thử, còn bao lâu nữa?"
"Ông chủ, đầu bếp nói còn một tiếng nữa."
"Hả? Một tiếng nữa cơ à? Bây giờ chúng ta làm sao gì nhỉ?" Hoàng Kim Nguyên buồn bực nói.
Nam Cung Diệp bật cười, đáp: "Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, hay là các anh chơi mạt chược với tôi đi? Tôi không giỏi lắm đâu!"
"Được!" Ngay lập tức, tất cả đều đồng ý trừ Trương Húc Đông.
"Trời ơi, tôi cần một khẩu súng máy với lượng đạn không giới hạn như trong phim, để tôi 'bắn chết' tất cả bọn họ, hoặc là cứ bắt tôi đi đi!" Trương Húc Đông thầm than khóc trong lòng.
"Anh xem thử cái này của tôi có phải tự ù rồi không?" Nam Cung Diệp vừa rút lá bài đầu tiên, bảo Trương Húc Đông đưa cho anh ta xem.
Trương Húc Đông thầm mắng, đúng là hố sâu mà, còn cùng nhau ù bài nữa chứ, một ván còn chưa kịp đánh nữa mà? Tuy nhiên nhìn thoáng qua anh đã biết kết cục, không thể thể làm gì khác hơn là bắt đầu cho người ta đánh quân trắng. Sắc mặt anh càng thêm khó coi. Bởi vì cho dù là ai trong ba người chơi bài này cũng có thể tùy ý giết chết anh cả. Thắng thua gì cũng không hề vui.
Ngồi ở đây đánh bài là chuyện rất bình thường, bọn họ đều là những con người có giá trị hơn trăm triệu, tuy nhiên vẫn làm vài chuyện mà người bình thường hay làm. Mà những người bình thường kia, với vài đồng lương, lái một chiếc xe khoảng vài trăm nghìn, thường xuyên ở trong ánh đèn sặc sỡ. Trải nghiệm cuộc sống của người giàu. Cho nên mới nói con người quả thật vô cùng kỳ lạ.
"Ôi, người mới vận may tốt quá nhỉ!" Hoàng Kim Nguyên sắp xếp lại bài, thở dài nói: "Đã lâu không chơi, cảm thấy có hơi không quen lắm!"
Sau khi lấy bài, Trương Húc Đông nhíu mày, bởi vì đây là một loạt hình rồng, trong tay còn có hai đóa hoa. Một câu có thể tăng gấp đôi, sắp xếp lại một lúc liền buồn bực. Tô Tiểu Ninh cũng thầm chậc lưỡi hít hà, tùy tiện sờ một cây là có thể ù rồi. Loại bài này nếu như không dùng bất kỳ kỹ thuật nào thì chắc chắn cũng sẽ bị thượng đế ghen tị ấy chứ.
Nhưng cuối cùng lại để cho Hoàng Kim Nguyên tự mình rút ra, Trương Húc Đông đẩy bài của mình vào. Mấy ván tiếp theo lần nào bài của anh cũng tốt cả, nhưng anh lại nhường cơ hội lại cho bọn họ. Bởi vì anh không muốn chọc giận bất kỳ người nào trong đây cả.
"Mình muốn ra khỏi nơi này." Trương Húc Đông nhìn quân bài nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, mình anh là ổn rồi, nhưng bên cạnh còn có Tô Tiểu Ninh. Cơ hội muốn chạy trốn ra khỏi đây rất mong manh.
"Nếu để cho Tô Tiểu Ninh rời đi trước... Không được, đây là địa bàn của Bảo Long Môn, nếu như bị bắt lại, vậy thì mình đến cũng vô ích!" Trương Húc Đông nghĩ kỹ lại thấy không ổn lắm, với tính cách của Diệp Mặc Sở, anh ta nhất định sẽ giữ Tô Tiểu Ninh lại.
"Ồ..." Trương Húc Đông nhìn bài cười khổ, sau đó trực tiếp đánh ra ngoài. Mọi chuyện đã đến mức vượt quá tầm kiểm soát của anh rồi, cho nên tốt nhất hiện tại tới đâu tính tới đó vậy. Phó mặc cho trời định, đây là chuyện mà anh không muốn làm nhất.
"Bây giờ cuộc chiến giữa Bảo Long Môn và Thanh Long Hội vẫn không ngừng, Hồng Môn của chúng tôi cũng không thể dừng lại được. Các anh có thể đừng đấu nhau nữa, những chuyện đánh nhau này cứ để cho bang phái nhỏ đi làm thôi, mọi người cùng kiếm tiền chẳng phải tốt hơn sao?" Hoàng Kim Nguyên ném ra một cây 9.
"Hồ!" Diệp Mặc Sở đặt bài của mình xuống, đáo: "Tôi cùng cha tôi đã nói chuyện này rồi, nhưng Thanh Long Hội lúc này sẽ không dừng tay đâu. Bọn họ vứt bỏ địa bàn, nhất định sẽ đoạt trở về."
"Nếu là địa bàn của người khác, anh cũng không trả lại sao!" Nam Cung Diệp nhẹ nói.
"Ồ, đó là chúng tôi đoạt lại cho những anh em Bảo Long Môn đã chết thôi. Chuyện này cũng không phải một hai năm gần đây, hai bang hội này đã bắt đầu đánh nhau từ cuối thời nhà Thanh rồi. Hơn nữa, chúng tôi cũng không phải muốn ngưng chiến, như vậy người khác sẽ chê cười mất!" Diệp Mặc Sở ném một thẻ mạt chược ra, nhìn về phía Hoàng Kim Nguyên, nói: "Hồng Môn mới lợi hại này!"
"Hồng Môn đúng thật lợi hại, hai người các anh đánh nhau, bọn họ đứng xem trò cười. Cuối cùng ngư ông đắc lợi, không lợi hại sao được nhỉ?" Trương Húc Đông cuối cùng cũng mở miệng, nếu như anh là thủ lĩnh của một bên nào đó, đã đến lúc này, hai nhà kia hẳn là nên liên hiệp lại để đối phó Hồng Môn thì hơn. Đem ngư ông Hồng Môn này đuổi đi, sau đó bọn họ cò hạc tranh nhau cũng không muộn.
"Điểm này anh không hiểu bằng tôi rồi!" Nam Cung Diệp bật cười, nói: "Hồng Môn là một băng đảng lớn vào cuối thời nhà Minh và đầu nhà Thanh, bây giờ nó đã là một bang hội trên toàn thế giới rồi. Còn Bảo Long Môn và Thanh Long Hội chỉ là băng đảng ở Trung Quốc thôi. Ai tốt ai kém dễ phân biệt rồi. Cho dù Bảo Long Môn và Thanh Long Hội biết hậu quả của việc mình làm nhưng bọn họ cũng không thể làm gì khác hơn, đó chính là ý nghĩa tồn tại của bọn họ! "
Trương Húc Đông hiểu rõ, trong mắt Hồng Môn, dù là Thanh Long Hội hay Bảo Long Môn đều là những bang phái hạng nhất, mà Hồng Môn là bang phái siêu cấp rồi. Bản chất giữa hai cái khác nhau quá nhiều. Anh nhớ tới thủ lĩnh cao nhất hiện tại của Hồng Môn, Tạ Hồng Bằng, mới hơn 40 tuổi. Người trong giới đồn thổi rằng người này nham hiểm thâm độc, lòng dạ cực kỳ sâu, làm việc không chừa thủ đoạn nào. Thủ hạ ở cấp độ cao thủ nhiều như mây. Nếu không một Đường chủ nho nhỏ cũng sẽ không ngồi ở đây ra oai được.
Hoàng Kim Nguyên cười lạnh nói: "Bọn họ có thể không đánh nhau, nhưng sẽ luôn có kẻ thay thế bọn họ. Muốn phá lệ quy củ này thường kết cục sẽ rất thảm!" Lời nói của anh ta mang theo ý cảnh báo.
"Đúng là như vậy, nhưng quy củ là do con người đặt ra, chỉ cần có người có thể đứng ra chống lại Hồng Môn, quy củ đó đương nhiên sẽ bị phá vỡ!" Diệp Mặc Sở hừ lạnh hút một điếu xì gà nói: "Chỉ là không biết khi nào người đó xuất hiện thôi, tôi rất mong chờ!"
"Có lẽ anh sẽ không thấy được đâu!" Hoàng Kim Nguyên đánh ra một tờ 90.000 tệ, Trương Húc Đông trực tiếp lấy bài, nhét vào bài anh ta, nói: "Hồ!"
Lần đầu "Hồ", mặc dù không lớn, nhưng cho thấy anh dám trái ý lại, Hoàng Kim Nguyên nhìn Trương Húc Đông, nở nụ cười u ám.
Lúc này, cửa được đẩy ra, đi vào là một người phụ nữ rất gợi cảm, đồng phục màu đen, đi tất đen, tóc rất ngắn, có hơi giống như một trong mười ba cô gái thời xưa. Nhưng thân thể của cô ta vô cùng có phẩm vị đàn bà, tướng mạo không phải rất đẹp, nhưng rất quyến rũ, làm người ta nhìn vào thấy rất thoải mái. Loại phụ nữ này chính là Mị Cốt là trong truyền thuyết. Loại quyến rũ đó phát ra từ trong xương cốt.
"Ai u, nhiều người trẻ tuổi như vậy à!" Người phụ nữ này là thư ký riêng của cha Diệp Mặc Sở, kiêm luôn vệ sĩ và người yêu. Người trong giới gọi là chị Mị.
Khi chị Mị nhìn thấy Hoàng Kim Nguyên và Nam Cung Diệp ở đây có hơi giật mình, Diệp Mặc Sở cười nói: "Chị Mị, chị đến rồi!"
Chị Mị gật đầu, dường như có thể nhìn ra được đây là tình huống gì, liền vui vẻ cười nói: "Đây không phải là thiếu gia Nam Cung sao, đường chủ Hoàng, còn có lão đại Trương? Các anh hôm nay tới Bảo Long Môn của chúng tôi, thật sự là một vinh hạnh lớn!"
"Tôi thấy nhà bếp đã chuẩn bị gần xong rồi, tôi nói bọn họ đưa lên nhé?"
"Được!" Tarzan, người đang ngồi ở một bên sắp ngủ quên, đứng dậy hét lên.
Hoàng Kim Nguyên ngược lại cười cười, vươn rộng cánh tay ra, duỗi lưng lười biếng nói: "Chị Mị à, dạo này thắt lưng tôi đau quá, có phải nên đưa cho mấy anh em tôi vài tấm thẻ VIP của câu lạc bộ mát xa của chị không nhỉ, gần đây anh em tôi bị thắt chặt kinh phí, không thể trả được khoản phí gia nhập năm triệu tệ một tháng của chị đâu. Được chứ?"
Ánh mắt quyến rũ của chị Mị khẽ chuyển động, cười nhẹ nói: “Ồ, đường chủ Hoàng nói gì vậy chứ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao tôi lại có thể không nể mặt Đường chủ Hoàng đây?"
Kỹ thuật diễn xuất của chị Mị này chắc chắn không hề kém cạnh Chu Tử Đồng trên TV đâu. Ngôn ngữ cùng chân tay tất cả đều phối hợp mượt mà như nước chảy. Tuy nhiên lúc cô ta quay đầu lại, Trương Húc Đông đã nhìn vào mắt cô ta. Trong đôi mắt to tròn ngấn nước kia, anh có thể cảm nhận được tràn đầy tức giận cùng sát khí.
Cô ta cũng chạm mắt với Trương Húc Đông, đôi mắt lạnh lùng kia như thể nhìn thấu tất cả. Đôi mắt ấy có mối liên kết cực lớn với Trương Húc Đông đã trải qua quá nhiều sinh tử.
"Đây chính là ông chủ của băng đảng cấp hai Long Bang Trương Húc Đông sao? Ánh mắt của anh ta đúng là sắc bén, bị anh ta nhìn chằm chằm thêm một giây nữa cũng sẽ làm cho người khác sợ hãi mất. Sau này sợ rằng cục cưng Mặc Sở sẽ phải thất bại trên người anh ta mất. Không được rồi, hôm nay anh ta phải chết!" Chị Mị cười nhìn Trương Húc Đông, sau đó lại quét mắt nhìn xung quanh.
"Đưa đồ ăn lên đi!" Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
"Tôi lại ù rồi, đưa tiền đưa tiền." Nam Cung Diệp cười như một đứa trẻ con vậy.
"Ván vừa rồi không tính!"
"Mẹ kiếp, các anh có phải không chơi nổi rồi không?"
"Anh đoán xem?"
"Mẹ nó, coi như ông đây xui xẻo!"