Những người đó cười tỏ vẻ hiểu rõ, ngay lập tức đe dọa anh: "Thả chị Nguyệt ra, nếu không chúng tôi sẽ giết cô ta!"
Trương Húc Đông tức giận mắng lớn: "Cô chạy về là muốn tìm chỗ chết hả? Ông đây đã nói cô thế nào, không có điện thoại của tôi thì không được phép trở về mà, sao cô còn trở lại làm gì!"
"Tôi... tôi lo lắng cho anh!" Lâm Tâm Di nức nở, giọng nói mang theo tiếng khóc run rẩy nghẹn ngào.
"Nhóc con, xem ra quan hệ của hai người cũng không tồi nhỉ! Tôi đếm..."
"Đếm cái gì mà đếm chứ!" Đôi lông mày của Trương Húc Đông nhíu chặt lại, tia sáng trong mắt gần như sắp phóng ra ngoài, lạnh lùng nói: "Thả cô ấy ra cho ông!"
Đôi mắt đẹp của Mạnh Nguyệt đảo qua, ra hiệu cho tám tên lực lưỡng kia, sau đó nói: "Thả cô ấy ra."
Trương Húc Đông kinh ngạc, anh vốn định chuẩn bị liều chết rồi. Nếu dựa vào thân phận của người phụ nữ trong tay anh này, những người đó tuyệt đối sẽ không dám dùng Lâm Tâm Di để uy. Tuy nhiên không ngờ Mạnh Nguyệt lại nói trước.
Thật ra thì tám người đó cũng phải chịu áp lực rất lớn, sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ lập tức buông Lâm Tâm Di ra. Lần này Lâm Tâm Di chủ động nhào vào trong ngực của Trương Húc Đông, được anh dùng một cánh tay ôm lấy từ phía sau. Cả phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng khóc lớn của người phụ nữ.
Mạnh Nguyệt phá vỡ sự im lặng nói: "Chúng ta không có thù oán gì, năng lực của tôi lại không bằng anh, vậy thì mặc cho anh xử lý!"
Giọng điệu của Trương Húc Đông cũng hòa hoãn lại, anh thả Mạnh Nguyệt ra, nói: "Tôi cũng giống như cô thôi, có những cách làm vừa không thỏa đáng vừa không có lý lẽ, nhưng cũng có những cách giải quyết hợp tình hợp lý. Là chính người của cô đến gây phiền phức cho tôi trước, tôi đã dạy dỗ bọn họ một chút, cũng không thể xem là sai trái gì. Bây giờ hai chúng ta rõ ràng đi!"
Mạnh Nguyệt nhìn Trương Húc Đông, cuối cùng vẫn là thở dài, cô ta không biết tại sao mình lại không thể nhẫn tâm giết chết người đàn ông xa lạ này được. Về lý bây giờ là thời điểm tốt nhất để ra tay, một lúc sau cô ta nói: "Tôi biết ý của anh, Thanh Long Hội sẽ không đến gây rắc rối cho anh nữa."
Trương Húc Đông nhún vai nói: "Vậy thì tính thêm thiệt hại của cửa tiệm chúng tôi nữa, các cô sẽ trả những khoản chi phí này chứ, không quá đáng đâu nhỉ?"
"Không sai!" Mạnh Nguyệt có thể được như ngày hôm nay bởi vì cô ta biết thu phục lòng người. Loại năng lực này ở Thanh Long Hội không số một thì cũng là số hai. Đừng xem cô ta chỉ là một người phụ nữ, người có thể làm chủ nhân của Thập Nhị Nguyệt Đường chắc sẽ không dễ đối phó đâu?
Lâm Tâm Di lau nước mắt, khẽ nói: "Những thứ này không đáng giá mấy đồng, thôi quên đi!"
Trương Húc Đông nâng cằm cô lên, cười nhẹ nói: "Dù sao tôi cũng đã tốn sức lực nhiều như vậy, muốn nhiều tiền hơn cơ!"
Lâm Tâm Di dưới cái nhìn soi mói của rất nhiều người như vậy, cũng không so đo với anh chàng được cô xem là anh trai này, cô đối mặt với những người đàn ông lực lưỡng kia, nói: "Vậy thì một vạn đi!"
Trương Húc Đông nhất thời không nói nên lời, chỉ riêng chiếc bàn trà nhỏ cùng ghế sô pha da đã bị hỏng này cũng đã hơn khoản tiền này rồi. Ngón tay điểm vào trán Lâm Tâm Di, thở dài bất lực nói: "Em ấy à, anh trai ở đây làm chỗ dựa cho em mà em chỉ muốn một vạn thôi sao. Một vạn chỉ đủ mua một cái bàn trà nhỏ thôi, bọn họ đều là người giàu có cả, để bọn họ đưa thêm ít tiền đi! "Anh quay đầu nhìn Mạnh Nguyệt cười nói:"Lão đại xinh đẹp à, cô nói có đúng hay không?"
Mạnh Nguyệt trợn mắt xoa cổ không để ý đến anh.
Lâm Tâm Di nhìn sự đanh đá của Trương Húc Đông, lập tức cười khanh khách. Mà Trương Húc Đông lúc này châm một điếu thuốc nói: "Tôi cũng không muốn nhiều lắm đâu, mười ngàn cho bàn trà, ghế sô pha ba chục ngàn, còn có hai mươi ngàn cho việc kinh doanh ngày hôm nay, tổng lại khoảng sáu chục ngàn đi!" Anh cử động cơ thể một chút rồi nói, "Tôi đã làm việc mệt mỏi cả đêm nay, vì vậy cũng phải trả cho tôi năm chục ngàn, còn có tiền tổn thất tinh thần cho sếp, nhân viên cùng khách hàng cho chúng tôi nữa, tạm tính khoảng một trăm năm mươi ngàn đi. Lão đại xinh đẹp à, cô không có ý kiến gì chứ?"
"Anh cho rằng tiền của chúng tôi đều là gió thổi nhặt được đấy à? Vừa mới mở miệng ra đã đòi hơn mấy trăm ngàn, anh có thấy xấu hổ hay không đấy?" Mạnh Nguyệt bị hỏi đến cũng có chút buồn bực, dù sao không thể tốn kém một trăm ngàn này được!
"Ai bảo cô không dạy dỗ tốt đàn em của mình!" Trương Húc Đông hút một điếu thuốc, thở ra một vòng khói bao phủ lấy cô ta, nói: "Năm mươi ngàn của cá nhân của tôi hãy đưa cho mấy em trai này của cô đi khám bệnh. Ôi chao, một người như tôi thật lương thiện biết bao!"
Mạnh Nguyệt hừ một tiếng, sau đó quay sang người bên cạnh, nói: "Tôi không muốn nói nhảm với tên vô lại này, đưa cho anh ta hai trăm ngàn. Trông anh ta còn đen đủi hơn cả bang hội của chúng ta nữa!"
Một người đàn ông lực lưỡng gật đầu, nhìn người nọ rời đi, Trương Húc Đông vươn tay nói: "Chị Nguyệt, chuyện đã được giải quyết xong rồi, hay là vào phòng làm việc ngồi một lát!"
Thật ra Trương Húc Đông chỉ mời cho vui, ai ngờ Mạnh Nguyệt thật sự đi về phía anh. Không nghĩ tới người phụ nữ có thủ đoạn cay độc này vừa rồi còn muốn lấy mạng đổi mạng với anh, là một người có lòng tự trọng cao đến thế mà bây giờ lại làm anh kinh ngạc như vậy.
Gọi cho 120 xong, cũng không quản đám người Hắc Trư nữa. Ngồi trong phòng làm việc, Trương Húc Đông chỉ vào một tên đàn em của Mạnh Nguyệt, nói: "Người anh em, đánh cả một đêm cũng khát nước rồi, rót cà phê giúp mọi người đi!"
Lâm Tâm Di vừa muốn đứng dậy, lại bị Trương Húc Đông trừng mắt. Cô lại ngoan ngoãn ngồi xuống sau lưng anh. Sau khi cà phê được chuẩn bị xong, Trương Húc Đông cầm ly cafe đưa lên nói: "Nơi này không có rượu nên tôi lấy cà phê thay rượu vậy, dù sao chúng ta cũng xem như không đánh nhau thì không quen biết!"
Đám người Mạnh Nguyện ngược lại rất cho anh mặt mũi, nâng ly lên ra hiệu, mỗi người uống một hớp nhỏ.
Trương Húc Đông lại móc thuốc ra, gửi mỗi người một điếu, không nghĩ tới là Mạnh Nguyệt cũng hút thuốc. Trương Húc Đông châm thuốc giúp cô ta, nói: "Tôi là người tốt, bình thường người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, hiểu lầm hôm nay, đến đây kết thúc nhé!"
Những người đàn ông lực lưỡng kia liên tục gật đầu, mà cái miệng nhỏ nhắn của Mạnh Nguyệt hít một hơi khói, chậm rãi phì ra, bình tĩnh giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Tuy nhiên đối bản lĩnh của Trương Húc Đông trong lòng cô ta tương đối bội phục, hỏi: "Anh tên gì?"
"Tôi ấy à?" Trương Húc Đông chỉ vào mình, lạnh nhạt nói: "Trương Húc Đông!"
"Tôi ghi nhớ anh!" Mạnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào móng tay của mình, sau đó đưa mắt sang Trương Húc Đông cởi mở nói: "Nói thật, trừ Long Đầu ra, anh là người thứ hai mà Mạnh Nguyệt tôi coi trọng!"