Nam Cung Diệp kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, hỏi: "Hỏi tôi? Chuyện gì cơ?"
"Đây đã là lần thứ sáu chúng ta gặp mặt nhau rồi. Ngoại trừ lần trước ra, tại sao lần nào anh cũng muốn đánh nhau với tôi vậy?" Trương Húc Đông nhìn Tarzan miệng đầy mỡ, thắc mắc: "Với thân thủ của anh, nếu đánh cận chiến với một mình tôi thì hơi khó, nhưng có anh ta phối hợp nữa thì tôi có khi chỉ đỡ được 30 nhiều mà thôi."
Nam Cung Diệp cười nói: "Chính tôi muốn tiến bộ thì phải tìm người nào mạnh hơn so với tôi một chút. Lão Tarzan này thì lại mạnh quá rồi!"
"Hừ, các anh còn không thể phá vỡ phòng ngự của tôi, làm sao có thể khiêu chiến chứ?" Tarzan hàm hồ nói.
Trương Húc Đông cười gằn đáp: "Dưới trướng tôi có hai thủ hạ, hôm nào để bọn họ đánh với cậu." Vừa quay đầu lại, anh liền lộ ra dáng vẻ tức giận, mắng: "Hỏa Thần, chỉ như vậy mà anh muốn giết chết tôi sao!"
"Giết người còn cần lý do nữa à? Vậy thì không giết được rồi! Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với anh, tôi cảm thấy anh là một đối thủ đáng kính, tôi lại có hơi không muốn giết chết anh lắm. Kẻ mạnh không cần phải làm thế. Cho nên, tôi chọn ngày hôm nay để trở lại nơi anh sống, Quỷ Sa Tăng à." Hai từ cuối cùng anh ta nói ra vô cùng nặng nề.
Trương Húc Đông cười lạnh nói: "Tôi cũng vậy, nhưng tôi muốn chấp nhận cuộc chiến này mà không cần phải đánh nhau!"
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Nam Cung Diệp vặn cổ, nói: "Nếu tôi cũng ở đây lăn lộn, vậy anh đoán xem bây giờ tôi sẽ làm gì? Hơn nữa tôi đã quyết định xây dựng thế lực của mình ở nơi này."
Trương Húc Đông không nói thêm gì nữa, anh biết ý của Nam Cung Diệp. Anh ta đã quyết định chuyện gì thì không thể thay đổi. Tất cả những người tự tin đều có bệnh chung này, giống như chính anh vậy.
Thật lâu sau, Trương Húc Đông nói: "Xem ra chúng ta sớm muộn cũng sẽ có một trận quyết đấu, chỉ là bây giờ tôi biết, về sau anh có thể chết ở dưới tay tôi đấy!" Anh dừng một lúc lại nói: "Ít nhất thì bây giờ chúng ta không có xung đột lợi ích."
"E hèm" Nam Cung Diệp không biết hút thuốc, nhưng vẫn châm một điếu, sặc nước bọt rơi cả nước mắt, khó nhọc phun khói ra, nói: "Vậy cũng không ảnh hưởng đến cuộc so tài của chúng ta chứ?"
"Tìm một chỗ!" Trương Húc Đông đứng bật dậy, giễu cợt nói: "Tôi sẽ khiến anh thua thảm bại hơn những lần trước!"
"Dùng dao cận chiến của anh sao?" Nam Cung Diệp móc ra một cây đao kỳ lạ sau lưng, mở ra thành hình lục giác, rắc rắc một tiếng gắn vào cổ tay.
"Không thể so với vũ khí ngắn được, bởi vì tôi sợ giết chết anh!"
"Tôi cũng vậy!"
Trên quảng trường nhỏ ở một khu phố không người thuộc khu vực Tây Giao, nơi lần trước Trương Húc Đông và Hắc Hoàng tỷ thí, lần này đổi lại là anh và Nam Cung Diệp.
Bên cạnh bọn họ, gồm có Hắc Hoàng cùng Huyết Lung Linh đứng bên cạnh Tiết Hiểu Hiểu, có hơi trông giống bảo vệ cô ấy vậy.
Tarzan vẫy tay chào hai người bọn họ: "Chào, lâu rồi không gặp, khỏe không?"
"Không thể tốt hơn!" Huyết Lung Linh ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt dữ tợn đó.
"Còn cô thì sao? Nữ vương Hắc Hoàng? Hắc hắc, vẫn là tính khí thối kia nhỉ!" Tarzan tìm một chỗ để ngồi xuống.
"Bắt đầu đi!"
Nam Cung Diệp sau khi làm nóng người, lập tức xông về phía Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông than thầm: Tên nhóc này lại tiến bộ rồi. Ngay khi anh vừa xuất thế chiến đấu, anh đã thấy Nam Cung Diệp lao tới trước người anh, một chân nhanh chóng "Bốp bốp bốp" xoay vòng, trực tiếp đánh vào má trái của Trương Húc Đông.
"Bốp!"
Mắt cá chân anh ta bị Trương Húc Đông bắt lấy, hét lớn một tiếng: "Nằm xuống!"
Sức mạnh kinh khủng kia khiến trong lòng Nam Cung Diệp giật mình: Một năm nay mình đã tăng cường rèn luyện mấy lần, vậy sao anh ta vẫn lợi hại như thế nhỉ?
Trong khi ý nghĩ này vừa đang lóe lên trong đầu anh ta, cả người anh ta đã đập mạnh xuống đất, mà cánh tay lại bật lên, cả cơ thể như được cài một cái lò xo vây. "Bốp" một cú đá khác vào cổ tay Trương Húc Đông. Trong nháy mắt Trương Húc Đông cảm thấy mu bàn tay đau nhói, sức lực tự nhiên cũng yếu bớt đi.
Nam Cung Diệp xoay người 360 độ, đứng lên một lần nữa, cười nhạt nhìn Trương Húc Đông, nói: "Tôi có phải đã tiến bộ rất nhiều rồi không?"
Trương Húc Đông hoạt động tay, ánh mắt lạnh lùng.
"Bốp! Bốp! Bốp..."
Hai người lao vào nhau giống như hai quả nham thạch phát nổ vậy, Trương Húc Đông nhanh chóng vung nắm đấm, từng cú đấm đều dùng toàn lực. Sự tiến bộ của Nam Cung Diệp làm Trương Húc Đông lại một lần nữa không cách nào giữ lại sức lực cho bản thân. Trong phút chốc từng chiêu thức ác liệt không ngừng nối đuôi nhau xuất hiện.
Trong vòng một phút đồng hồ, bọn họ đã trao đổi hơn ba mươi chiêu, nhanh đến nỗi làm người khác hoa cả mắt. Nhưng cũng khiến Tiết Hiểu Hiểu cùng với những người khác thích thú quan sát.
Tarzan duỗi lưng ngáp một cái thật to, nói: "Cả hai đều rất mạnh nhỉ!"
Ưu điểm của Trương Húc Đông là sức bộc phát và độ bền, cho nên sau năm mươi chiêu, anh dần chiếm thế thượng phong. Mà Nam Cung Diệp sở dĩ vẫn bất bại là vì tốc độ của anh ta. Nếu như nói tốc độ của Trương Húc Đông là sấm sét, vậy thì Nam Cung Diệp sẽ là tia chớp. Tia chớp trước rồi sau đó sẽ là sấm sét.
Đột nhiên, Trương Húc Đông biến đổi chiêu thức, anh nắm lấy cánh tay của Nam Cung Diệp, trên mặt nhận phải một cú đấm nặng nề, nhưng anh không buông tay ra mà chợt dùng sức kéo vào trong. Tay kia đã nắm thành quả đấm nện vào bụng của Nam Cung Diệp.
Sau năm cú đấm, Nam Cung Diệp lập tức bắt đầu phun ra máu tươi. Biểu cảm trên gương mặt của anh ta cực kỳ đau khổ đã cho thấy anh ta không thể được nữa. Ngay lúc Trương Húc Đông cho rằng anh ta đã bại trận, dù sao dáng vẻ cũng đã như vậy rồi mà. Tuy nhiên, ngay lúc anh chuẩn bị tung ra quyền thứ sáu thì bỗng nhiên Nam Cung Diệp bất chợt xoay người lại, dán chặt phía sau lưng Trương Húc Đông.
"Ầm!"
"Ách..."
Trong nháy mắt đó, không biết chuyện gì xảy ra, Trương Húc Đông kêu đau một tiếng rồi bay ra ngoài. Cơ thể cường tráng của anh va vào dụng cụ thể thao trong quảng trường, tạo ra tiếng "lộp cộp" khi va phải ống sắt dày bằng cả cánh tay.
Cùng lúc đó, cả người Nam Cung Diệp mềm nhũn, anh ta lập tức ngất đi. Mà so với Trương Húc Đông anh ta còn thảm hại hơn, bởi vì cú đấm cuối cùng rơi vào mặt anh ta, khiến khuôn mặt tuấn tú kia của anh ta bị biến dạng nghiêm trọng.
"Húc Đông!"
"Thiếu gia!"
Khi Tiết Hiểu Hiểu đến gần Trương Húc Đông, cô trực tiếp xé quần áo anh ra, thấy trên bờ ngực rắn chắc của Trương Húc Đông có một hố sâu hình tròn màu đỏ máu, do bị cùi chỏ đập vào.
"Cái này..." Lời kế tiếp Trương Húc Đông không thể nói ra được, sau ba giây tỉnh táo khôi phục ý thức lại, anh nhìn thấy Nam Cung Diệp quỳ trên mặt đất nôn mửa. Tự hỏi không biết tên nhóc này đã bị anh đánh hỏng nội tạng rồi không?
"Húc Đông, anh thế nào rồi?" Tiết Tiểu Tiểu lay người Trương Húc Đông vài cái, Trương Húc Đông nhất thời đau đến mất đi tri giác. Hắc Hoàng cùng Huyết Lung Linh chạy tới nâng anh lên, còn Tarzan bên kia đã ôm Nam Cung Diệp lên như bế công chúa, lộ ra một nụ cười chua xót bất mãn.
Tarzan đi tới bên cạnh Trương Húc Đông nói: "Chăm sóc anh ta thật tốt, nếu anh ta chết thì không còn ai chơi với thiếu gia nữa đâu!" Nói xong anh ta bèn lảo đảo đi về phía cổng tiểu khu.
Từ trên lầu cao ở phía xa, Cáo Vàng cũng quan sát được tất cả những chuyện này, anh ta dời mắt khỏi khẩu súng bắn tỉa. Anh ta rất muốn động thủ, nhưng có Hắc Hoàng và Huyết Lung Linh ở đó nên anh ta bỏ qua. Tuy nhiên cũng thầm tự tính toán sau này anh ta nên kéo gần khoảng cách lại một chút, nếu không với tốc độ di chuyển hiện tại của Trương Húc Đông, súng bắn tỉa của anh ta căn bản không thể nào làm tổn thương tới anh được cả.
"Quỷ Sa Tăng? Hòa Thần? Hắc Hoàng? Huyết Lung Linh? Tiền hoa hồng cho bốn người này cộng lại chắc phải lên đến hơn mười tỷ ấy chứ!" Cáo Vàng nở một nụ cười tham lam, nhưng khi ánh mắt của Hắc Hoàng nhìn về phía anh ta. Người đã không thấy đâu nữa rồi.
"Nữ vương, sao vậy?"
"Hình như có ai đó ở đằng kia, nhưng có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi!"
Một tháng sau.
Vết thương của Trương Húc Đông đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí anh còn khâm phục khả năng hồi phục của chính mình. Giờ phút này anh đang nằm trong phòng VIP của một hộp đêm ở Tương Dương, búng điếu thuốc trên ngón tay, nhìn tàn thuốc từ từ rơi vào trong gạt tàn.
Tô Tiểu Ninh đi theo anh đến đây, sau chuyện xảy ra chuyện lần trước, cô ấy cảm thấy chỉ có ở bên cạnh Trương Húc Đông là an toàn nhất. Mà Trương Húc Đông cũng nghĩ như vậy. Giờ phút này cô đang bò lên ngực Trương Húc Đông, ngủ như một mỹ nhân xà không xương sau cơn mây mưa, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen, đang ôm lấy cổ của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, sau đó đắp kín mền cho Tô Tiểu Ninh. Anh mặc quần đùi vào, đi tới phòng khách, mở rèm cửa sổ ra. Lần đầu tiên anh nhìn thấy được trăng tròn ở Tương Dương, hôm nay là ngày 15 âm lịch.
Cúi đầu nhìn xuống vết sẹo mới trên ngực mình, anh tự nhủ: "Chiêu thức đánh cận chiến này thật lợi hại, không đúng, phải là kinh khủng. Nếu không phải thể chất mình tốt thì đòn đánh đó có thể khiến trái tim bị nát bấy mất rồi. Tên nhãi Nam Cung Diệp này học được ở đâu vậy nhỉ? Chiêu này không thể là sức lực bộc phát mà có thể thực hiện!"
Trương Húc Đông đang nhớ tới trận đánh nhau một tháng trước, điện thoại di động trên bàn cà phê đột ngột rung lên, anh đi tới cầm lên. Bây giờ đã là rạng sáng.
Giọng nói của Ác Quỷ vang lên: "Anh, không quấy rầy giấc ngủ của anh chứ?"
"Tôi còn chưa ngủ, có chuyện gì vậy?" Trương Húc Đông hỏi.
"Hộp đêm chúng ta vừa tiếp quản đã bị đập, hơn ba mươi đàn em đã chết!"
"Sao lại như vậy?" Trương Húc Đông hỏi: "Hồng Môn? Hay là Bảo Long Môn?"
"Đều không phải. Là một vài người Nhật Bản, bọn họ đều là kiếm samurai. Bọn họ quá nhanh nên khi chúng em chạy đến chỉ còn lại ba mươi thi thể!"
"Đại ca ở đó cũng chết sao?"
"Không có, cũng may Đường Phi ở đó, nếu là người khác thì khó nói. Cậu ta chỉ bị thương nhẹ thôi. Hiện tại em đã để Đường Phi và Trần Uy đi tìm hang ổ của bọn họ. Có lẽ lát nữa sẽ có tin tức. Em chỉ muốn hỏi anh một chút, thế lực kia của bọn họ là sao?"
"Nhóm Thần Hồn!" Trương Húc Đông khẳng định nói.
Lúc Trương Húc Đông gặp Đường Phi, anh ta để ngực trần, bên hông quấn băng gạc, may là vết thương không sâu. Hình xăm trên lưng là lần đầu tiên Trương Húc Đông nhìn thấy, một chữ "Hung" thật lớn, nhưng không phải do thợ xăm làm mà dùng dao vach ra.
Gần đây bọn họ cũng tương đối gây chú ý nhưng cuối cùng cũng không chịu bất kỳ sự công kích nào. Bởi vì bán kính 10km quanh đây vừa bị Long Bang bọn họ thu làm địa bàn. Trước kia là do một băng nhóm nhỏ cấp ba chiếm cứ. Nơi này vẫn là vùng ngoại ô, mà trong thành phố Tương Dương đã bị ba băng nhóm lớn chiếm giữ rồi. Trương Húc Đông không thể làm gì khác là để lại thành phố Ngọc cho Trương Nhất Đao. Đưa cho mỗi gia đình của 30 anh em đã chết này 600.000 tệ, chứ không thể làm gì hơn.
Ba ngày sau, Đường Phi và Trần Uy cải trang, phát hiện ra địa bàn của nhóm Thần Hồn. Đó là một một nơi gọi là Lão Thôn, một ngôi làng nhỏ ở thành phố Tương Dương. Mức độ hỗn loạn còn ghê gớm hơn cả khu vực Tây Giao của thành phố Ngọc. Nơi đây đều là những người già đang chờ phá bỏ và dời đi nơi khác, người trẻ tuổi đã dọn ra ngoài rồi. Thật ra trước đây nơi này không gọi bằng cái tên này., nhưng dù là tên gì cũng không quan trọng lắm.