Hắc Hoàng kéo rèm che thi thể xuống, bầu trời đêm bên ngoài quang đãng, cô ta nói: "Hai nghìn người Nhật Bản không phải số lượng nhỏ, bọn họ không thể ngẫu nhiên tiến vào Tương Dương được, trong chuyện này hẳn là có người giúp bọn họ. Anh đã chú ý tới những người đàn ông kia từ lúc chúng ta đi vào thôn này sao?"
"Ừ, bọn họ có súng!" Trương Húc Đông hít một hơi thật sâu, bầu không khí trong lành do gió đêm thổi vào, anh nói: "Đừng lo lắng quá, Ác Quỷ cũng là lính đánh thuê, sẽ không mù quáng làm gì đâu. Trong lúc làm nhiệm vụ cậu ấy cũng đã từng trải qua những trận ẩu đả, hơn nữa gần đây đã lăn lộn trong thế giới ngầm Trung Quốc này đủ lâu rồi. Tôi có lòng tin với cậu ấy."
"Là tôi lo lắng quá thôi!" Hắc Hoàng đôi mắt lộng lẫy như hồ ly, kiêu hãnh như phượng hoàng lóe lên, khóe miệng khẽ mở: "Hi vọng cái gọi là 'Chiến Thần' sẽ không để cho tôi thất vọng."
"Ba, ba, ba trăm người?" Khô Lâu giơ ngón tay run rẩy lên, nhìn hai mươi chiếc xe, ông ta quả thực có chút sợ hãi, đối phương có hai ngàn người, ba trăm người này còn chưa đủ nhét kẽ răng.
"Ồ, ba trăm người thì sao cơ? Ác Quỷ là anh em của anh Đông, anh ta có thể mang 30 người chúng ta giết hết tất cả người Nhật đấy. Anh Ác Quỷ, đúng chứ?" Trần Uy vui vẻ khen ngợi Ác Quỷ.
Ác Quỷ cười tự đắc, nói: "Béo à, tôi xem anh ấy là anh ruột của tôi, cậu là người anh em của anh tôi, vậy cũng là anh em tôi. Hôm nay chúng ta giết chết tất cả bọn hải tặc Nhật Bản này, nâng cao uy danh của Long Bang chúng ta. Cũng để cho anh tôi nhìn thấy, tôi cũng có thể làm được."
Trần Uy vỗ tay đáp: "Đúng vậy!"
""Anh tôi làm việc luôn phải suy nghĩ trước sau, thủ lĩnh của Long Bang cần một người không sợ bất cứ điều gì. Những năm gần đây anh ấy nhận nhiệm vụ làm vệ sĩ, còn tôi lại là nhân vật ám sát. Nói tới giết người anh ấy không tàn nhẫn như tôi, trên con đường này vốn chính là người ăn thịt người. Cho nên tôi càng thích hợp lăn lộn với loại môi trường này hơn!" Ác Quỷ lộ ra nụ cười quỷ dị, biểu cảm làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Đường Phi ngả người ra sau, dùng khăn trắng lau sạch Đường Đao trên người anh ta, nói: "Ác Quỷ, hình như anh cho rằng Long Bang do anh cầm đầu mới có thể hưng thịnh, lần này là anh toàn quyền chỉ huy, làm như vậy chẳng phải là hơi thiếu ý tứ sao? Đừng quên, lão đại của Long Bang là Trương Húc Đông, không phải anh."
"Long Bang vẫn luôn do tôi chỉ huy, chẳng lẽ anh không thấy sao?" Ác Quỷ cười nói: "Anh yên tâm, chúng tôi có hơn mười năm tình cảm, sẽ không vì một vị trí mà phát sinh mâu thuẫn đâu. Tôi chỉ muốn chứng minh bản thân, tôi có thể làm được mà thôi."
Dù có nói thế nào thì người ngồi trong xe đều nghe thấy có gì đó không đúng lắm. Nếu như lần này Ác Quỷ thật sự làm nên chuyện, vậy uy danh của lão đại Long Bang Trương Húc Đông có thể sẽ không "ghê gớm" bằng Ác Quỷ. Suy nghĩ lại liền cảm thấy có hơi là lạ.
"Hả? Không phải nói là 300 người sao? Những người ở phía sau là..." Khô Lâu nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mấy chiếc xe tải chở đầy hàng ở phía sau. Trên tay của những người đàn ông này cầm kiếm sáng bóng.
"Chúng ta là quân tiên phong, đó mới là đại quân, sắp tới rồi!"
Ác Quỷ cũng cân nhắc đến khi chuyện không hay xảy ra, nên đã huy động hơn 1.000 người của Long Bang để đề phòng khi có sự cố. Vì vậy qua rạng sáng, tổng cộng 1.500 người của Long Bang đã tới Thôn Lão. Những người đàn ông đứng ở đầu thôn cầm súng nhìn thấy cục diện này cũng không hề hốt hoảng, mà gật đầu với nhau sau đó rút lui vào bên trong thôn.
"Các anh em, đã đến lúc báo thù!" Ác Quỷ là người đầu tiên nhảy ra khỏi xe, sau đó lối vào làng đầy xe tải. Tiếng đóng cửa thay nhau vang lên trong đêm nghe giống như là khúc dạo đầu cho một bài hát kinh dị giữa đêm khuya.
Đám người chen chúc nhau, những con dao chói mắt đang quấn quanh cánh tay của họ, một loại khí thế thấy chết không sờn chết chóc bao trùm khắp ngôi làng này.
"Bao vây thôn này lại cho tôi, nếu thấy không nói tiếng người, miệng đầy tiếng chim hót thì chém chết cho tôi. Nếu ai yếu đuối thì ngày mai trực tiếp cút ra khỏi Long Bang cho tôi. Có lòng tin không?"
"Có!"
Giọng nói hùng tráng rung chuyển cả bầu trời, Ác Quỷ chia 1.500 người thành năm nhóm, từ bốn phía của ngôi làng cùng nhau tấn công. Trong khi anh ta dẫn theo 300 người xông vào, tin tức của Huyết Lung Linh cho biết trụ sở của nhóm Thần Hồn ở ngay chính giữa thôn.
Đèn đường trong thôn đã quá cũ, cho nên đôi khi khoảng cách trông rất xa
Dưới những ngọn đèn đường ấy, đường phố vắng lặng đến đáng sợ, thậm chí ngay cả những con chó hoang hay mèo hoang cũng không thấy được, Trần Béo xoa xoa cánh tay nổi da gà của mình, nói: “Con mẹ nó, nơi khỉ ho cò gáy gì thế này, trông giống như đang quay phim“ Xác già trong thôn ”vậy!"
Khô Lâu liều mạng gật gật đầu, ông ta cũng hơi sợ, sao trên đường phố lại không có một bóng người thế này chứ?
Ác Quỷ vung tay lên, tất cả mọi người đều dừng lại, bởi vì anh ta ngửi thấy có âm mưu gì đó.
"Hắc hắc..." Một tiếng cười lạnh như băng đột ngột xuất hiện, chỉ thấy trên nóc các tòa nhà cao tầng ở hai bên đường không ngừng có bóng đen nhảy nhót, số lượng rất nhiều. Lại đột nhiên "vù vù" một tiếng, chỉ thấy một tên đàn em đã té xuống, trên mi tâm của cậu ta xuất hiện một thanh kiếm bạc, mũi kiếm đã đâm xuyên qua đầu.
"Bang! Bang! Bang!" Ác Quỷ cười lạnh một tiếng, súng lục vàng bắn ra ba viên đạn, từ trên mái lập tức nhìn thấy ba bóng người lao xuống.
"Mẹ nó!" Giây tiếp theo Ác Quỷ cũng nổi giận, bởi vì anh ta nhận ra những thanh kiếm rất ngắn kia nằm trong tay áo, sau đó anh ta nhìn thấy những đàn em của Long Bang lần lượt ngã xuống đất.
"Rút lui!" Căn bản không cần Ác Quỷ nói, Trần Béo Tử đã rống lên. Ba trăm người bọn họ rút lui thật nhanh. Tuy nhiên vẫn tổn thất hơn ba mươi đàn em bị cắm kiếm vào đầu.
"Con mẹ nó chết tiệt!" Ác Quỷ cầm khẩu AK47 lên, hét lên: "Béo, Khô Lâu, các anh mang anh em tấn công từ hai bên. Đường Phi, chúng ta lên giết bọn khốn kiếp này!"
Không thể không nói, Ác Quỷ quả thật rất mạnh, anh ta cùng Đường Phi giống như những con vượn bò lên vách tường. Đám người của Thần Hồn kia đang cười nhạo những đàn em của Long Bang nên không kịp phản ứng, họ đang nhìn những bộ phận trên cơ thể tách ra khỏi thân mình.
"Mẹ kiếp bọn mày!" Ác Quỷ bóp cò khẩu AK, một con rắn lửa phụt ra từ khẩu súng của anh ta, ngay lập tức giết chết hơn mười mấy thành viên của Thần Hồn.
Năm phút sau, hơn bốn mươi người của nhóm Thần Hồn đã bị trúng đạn chết toàn bộ.
Ác Quỷ ngồi chồm hổm dưới đất, rút thanh kiếm bạc từ bắp chân ra, mắng: "Chết tiệt, không ngờ nhanh như vậy đã bị trúng chiêu!"
Đường Phi cười xấu xa, nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, lợi hại chắc còn ở phía sau!" Anh ta xoay người nhảy xuống, để lại một vết máu, đó là máu từ trên đao của anh ta.
Sau khi hai người đi xuống, chưa kịp đi tới phía trước trăm mét đã nhìn thấy một người đàn ông thấp bé đứng ở đó, theo sau là sáu người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt. Người đàn ông lùn kia cười lớn: "Ha ha... Người của Long Bang à, đừng tiến lên nữa! "
Ác Quỷ ngoẹo đầu nói với Đường Phi: "Chết tiệt, đều là người châu Á nhưng sao bọn này ghê tởm vậy chứ?"
Người đàn ông lùn kia chậm rãi đi về phía trước, sau đó cung kính chào Ác Quỷ và những người khác rồi nói: "Xin chào, tôi tên là Fujita Saji, là thủ lĩnh của nhóm Thần Hồn, tôi rất thưởng thức công phu của người Hoa các anh, cũng rất bội phục, cho nên tôi muốn thay mặt Thần Hồn kết bạn với Long Ban, xin đừng tiến lên thêm nữa, kính nhờ! "
Đường Phi đặt kiếm lên trên vai, nắm đầu nói: "Mấy con chó này còn khá lễ phép nhỉ, làm tôi cũng thật xấu hổ!"
Ác Quỷ nhún vai nói: "Tôi cũng vậy. Này, đúng rồi, anh giết chó có thấy có tội không?"
"Không có!"
"Tôi cũng thế!"
"Có phải anh ta tên là Fujita không nhỉ?"
"Sao vậy?"
"Tôi biết anh ta sinh ra ở đâu."
"Tôi cũng thế!"
"Người Trung Quốc có câu "một học giả có thể bị giết nhưng không thể bị làm nhục", tôi tức giận rồi đấy!" Sắc mặt Fujita Saji kia cực kỳ khó coi, anh ta vung tay lên, mặt nạ của sáu ninja phía sau anh ta bị vỡ thành nhiều mảnh, để lộ ra khuôn mặt đỏ bừng, nhìn không hề giống một người bình thường nào cả.
Khoảnh khắc bọn họ rút những thanh kiếm samurai của mình ra, cây đao có chiều dài tương đương với chiều cao của một con người. Đèn đường rọi xuống tỏa ra ánh sáng như chói mắt, Fujita Saji chế nhạo nói: "Nếu bọn mày đã tự tìm chỗ chết, vậy hãy để những thanh kiếm ninja của Thần Hồn chúng tao được uống máu đi!" Anh ta chỉ tay, ngay lập tức sáu ninja hét lên lao về phía trước.
"Cẩn thận một chút!" Ác Quỷ nhắc nhở.
Leng keng!
Khi kiếm của Đường Phi va chạm với một trong những kiếm của ninja, lông mày của Đường Phi nhíu lại, gan bàn tay nắm đao của anh ta trực tiếp bị xé rách, máu tươi rơi xuống thành từng giọt.
"Đường Phi, tôi tới đây!" Ác Quỷ lao tới, nhưng bị ba tên ninja cản lại, dưới sự tấn công của ba thanh trường kiếm, dao găm của Ác Quỷ không phát huy được công dụng, đành phải chật vật né tránh.
"Thật lợi hại nhỉ!" Đường Phi cười lạnh một tiếng, rút Hoàng Kim Ưng ở sau lưng ra, bóp cò sáu cái, cả sáu tên đều ngã xuống đất.
Fujita Saji lạnh lùng hừ lạnh, nói: "Tất cả những kẻ dùng súng đều là kẻ hèn nhát!"
"Đối với bọn khốn nạn Nhật Bản chúng mày, dùng cái gì cũng bình thường thôi!" Khẩu súng của Đường Phi đã chĩa vào lông mày của Fujita Saji.
"Ư..." Ác Quỷ đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, Đường Phi sững sờ. Hóa ra bốn tên trong sáu tên ninja kia đã đứng lên, hai tên bị chết do bị bắn vào mi tâm.
"Đây chính là Chiến Hồn sao?" Ác Quỷ nhanh chóng lui đến bên cạnh Đường Phi, trên lưng anh ta là vết chém 30cm, đang ứa máu ra ngoài.
"Ồ, các cậu biết về "Chiến Hồn" à?" Sắc mặt Fujita thay đổi, nói: "Cùng với những người Trung Quốc không biết giữ chữ tín, thật đúng là một sai lầm lớn."
"Chết tiệt, phải làm nổ tung đầu của bọn mày!" Ác Quỷ đổi băng đạn, khi anh ta một lần nữa giơ súng vàng lên thì một ánh sáng màu bạc chợt lóe lên. Hai ngón tay của anh ta trực tiếp rơi xuống đất, điều may mắn duy nhất đó chính là hai ngón tay sắt.
"Mẹ kiếp!" Đột nhiên Ác Quỷ nhìn lòng bàn tay của mình chảy ra máu đen, trong phút chốc toàn bộ bàn tay đã bắt đầu tê rần lên. Anh ta nói: "Chết tiệt, bọn khốn kiếp này đã tẩm độc vào kiếm trong tay áo rồi!"
Nhưng không có ai đáp lại lời anh ta cả, bởi vì lúc này Đường Phi đang tự mình chống lại bốn ninja Chiến Hồn kia. Anh ta cũng tỏ vẻ bất lực, bởi vì các ninja đó thậm chí còn không phản ứng khi bị Đường Đao chém vào người nữa. Hơn nữa khi bọn chúng nhìn thấy máu thì lại càng thêm cuồng bạo. Nếu biết Chiến Hồn này được kích hoạt như thế nào, Đường Phi sẵn sàng là người đầu tiên làm vật thí nghiệm.
"Rầm!"
Kẻ sát nhân Đường Phi có thể sóng vai với Hắc Hùng, cũng không phải chỉ là lời truyền miệng. Anh ta đạp một cước vào mặt tên ninja kia, mượn lực xoay người lại, cả người giống như một cơn lốc lao về phía tên ninja đối diện, chỉ thấy máu văng tung tóe khắp nơi. Tên Ninja kia trực tiếp bị xé nát từ bụng đến tim, phần trên và phần dưới bị tách ra làm đôi.
Trong khoảnh khắc anh ta chết, tên ninja kia vẫn đủ để khoét một lỗ trên cánh tay của Đường Phi, có thể nhìn thấy cả xương trắng. Cuối cùng anh ta cũng nhảy ra khỏi vòng vây.
Fujita Saji giận dữ gầm lên: "Các cậu là chiến thần ninja của Chiến Hồn, hãy thể hiện tôn nghiêm của mình đi!"
Ba tên còn lại gầm thét lao tới, khát vọng sống sót của Ác Quỷ có lẽ đã thúc đẩy tiềm năng của anh ta, chỉ với một cú đá chân sau (trước đó đã bị thương), anh ta bắn ra xa trong vòng mười giây.
"Cộc cộc!" Ba tên ninja kia thậm chí còn nhanh hơn, trực tiếp đuổi theo, giơ đao trên tay lên. Ác Quỷ lộ ra vẻ mặt chán chường, biết rằng mình đã xong rồi.
"Bụp! Bụp! Bụp!" Nhưng đúng lúc đó, ba viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa đã làm nổ tung đầu của ba ninja kia.
"Mẹ kiếp!" Fujita Saji nhìn về một hướng nào đó, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Con dao trên tay Đường Phi bay ra như sao băng, trực tiếp xuyên thủng chân của anh ta, rồi đâm thẳng vào bê tông.
Xa xa, trên một tòa nhà cao, một người đàn ông mỉm cười híp mắt, tay cầm khẩu súng bắn tỉa cười nói: "Nga sản xuất thứ này dễ xài đấy, tôi còn không nhắm nhiều!"
Một người da đen cao lớn ở bên cạnh ủ rũ nói: "Thiếu gia, anh cho rằng Long Bang có thể thắng sao?"
"Không biết, nhưng ở trong tầm tay chúng ta có thể giúp đỡ!" Thiếu gia đeo tai nghe bên cạnh cười đáp.