Dưới yêu cầu không biết xấu hổ của Chu Đại Thánh, Trương Húc Đông vẫn gọi vài cô gái tới bồi rượu, với sự xuất hiện của Trần Uy và Khô Lâu cùng với một số đàn em, mọi người đều là bạn cũ nên cả phòng bao trở nên gà chó không yên, Trương Húc Đông cũng nhanh chóng nhập cuộc với bọn họ. Trong lúc nhất thời, anh dường như ném chuyện hôm qua ra sau đầu, nhưng ai biết được trái tim của người đàn ông này như thế nào.
Vô tình nhìn thấy lịch vạn niên trên điện thoại di động, còn sáu ngày nữa mới đến tết. Thời gian trôi qua thực sự rất nhanh. Bên cạnh Trương Húc Đông là Bạo Lực, anh ta là người do Hắc Hoàng phái tới để bảo vệ Trương Húc Đông, đêm lạnh như nước, Trương Húc Đông quấn chặt quần áo của mình.
Thời gian không còn quan trọng nữa, bởi vì thời tiết ở Tương Dương thay đổi thất thường, không ấm áp như mùa đông ở phương Bắc, mà ở đây nhiều nhất là điều hòa nhiệt độ, và một số thanh niên trẻ tuổi người bản xứ thậm chí còn không biết hệ thống sưởi trông như thế nào.
“Vẫn còn có thể lái xe hả?” Trương Húc Đông hỏi ôm con hổ nhỏ của Bạo Lực.
“Em không uống nhiều lắm. Chút nồng độ cồn này không thể khiến em say được đâu.” Ánh mắt Bạo Lực quét xung quanh, tỏ ra hết sức cảnh giác, bởi vì Cáo Vàng Đang Bay cũng không phải là đèn cạn dầu, và một người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu nổi một viên đạn, bị bắn vỡ đầu: “Anh Đông, bây giờ anh có về nhà không?”
“Hắc Hoàng đang ở đó sao?”
“Đúng vậy!”
Trương Húc Đông yên tâm mà nói: “Vậy thì cùng tôi đến thăm Thiên Sứ trước đi!”
“Thiên Sứ?”
“Chính là số hai mươi đấy!”
“Ồ, cái tên này rất hợp với cô ấy, vậy số hai mươi hai là Thiên Sứ gãy cánh sao?”
Trương Húc Đông mỉm cười, không trả lời Bạo Lực, sau khi xe khởi động, Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn những tòa nhà, cây cối và người đi đường đang lùi dần về phía sau, những vết sẹo không thể lành ở trong lòng luôn luôn nhắc nhở anh rằng anh chỉ có thể tiến lên phía trước và không thể lùi về phía sau.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, số hai mươi thực sự giống như một Thiên Sứ, cô ấy yên lặng nằm bên trong, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, so với Thiên Sứ còn trắng hơn đôi chút. Một vị bác sĩ nói với Trương Húc Đông: “Cô gái này có thể sống sót, thực sự là một kỳ tích trong lịch sử y học. Lúc tôi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể cô ấy, tôi biết cô ấy đã trải qua huấn luyện đặc biệt. Các anh làm công việc gì vậy? Tại sao cô ấy lại không có cha mẹ?”
Trương Húc Đông trừng mắt nhìn anh ta, nhìn thấy Bạo Lực cường tráng vạm vỡ phía sau, anh ta cũng không dám hỏi thêm, cười khổ nói: “Về phần cô ấy có thể tỉnh lại hay không thì phải tùy vào ý chí của chính bản thân cô ấy, nhưng cho dù có thể tỉnh lại, thì sau này cũng đừng để cô ấy làm việc quá sức, cô ấy cần nghỉ ngơi lâu dài!”
Bạo Lực hỏi: “Vậy thì khoảng bao lâu cô ấy mới có thể hồi phục lại?”
Bác sĩ lúng túng cười: “Cho dù cô ấy có hồi phục thì cũng không thể giống như trước, cho dù áp dụng tất cả phương pháp chữa trị trên toàn thế giới cũng không thể giúp cô ấy trở lại làm người bình thường nữa. Cả đời này cô ấy có thể phải ngồi xe lăn. Các anh hãy chăm sóc cô ấy chu đáo!” Nói xong bác sĩ lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.
Trương Húc Đông phát hiện Thiên Sứ rơi nước mắt trong suốt, cô ấy mới mười chín tuổi, lại phải sống cả đời như vậy, anh đi đến trước mặt cô ấy hỏi: “Em tỉnh rồi sao?”
Thiên Sứ mở mắt, đôi mắt vốn lạnh lùng trong trẻo giờ phút này trở nên vô cùng trống rỗng, cả người giống như mất tinh thần, mất đi linh hồn, cô ấy nghe thấy lời bác sĩ nói.
Một thành viên của Thiên Sát mà lại rơi vào tình cảnh này, vậy thì thà để cô ấy trực tiếp chết đi, bây giờ cô ấy chỉ có thể chớp mắt, đừng nói đến hồi phục lại như trước, ngay cả làm người bình thường cũng không thể…
“Đông, anh Đông!” Giọng nói yếu ớt gương mặt tái nhợt của cô ấy trực tiếp xuyên thẳng vào trái tim của Trương Húc Đông, Trương Húc Đông nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Thiên Sứ, anh sẽ chăm sóc cô gái này cả đời.
“Em nghỉ ngơi thật tốt, em là cô gái xinh đẹp và giỏi giang nhất mà anh từng gặp, anh rất cần em, em phải khỏe lại càng sớm càng tốt, anh đợi ngày em sát cánh cùng anh!”
Thiên Sứ mấp máy miệng: “Hai mươi hai cô ấy…”
Trương Húc Đông cắn răng nói: “Đừng lo lắng, cô ấy cũng không sao!”
Thiên Sứ nở nụ cười xinh đẹp, lúc này cô ấy có thể cảm nhận được sự ấm áp mà người đàn ông này mang lại cho mình.
“Anh Đông, xuất thân của chúng ta tương đương nhau sao?”
“Ừ!”
“Là một kẻ giết người một vệ sĩ, ngay cả một người bình thường hẳn là cũng biết nếu một viên đạn bắn trúng đầu một người sẽ không sống sót. Mà viên đạn bắn về phía em, và cô ấy đã đánh đổi cả mạng sống của mình vì em! Anh Đông, trước kia anh được gọi là Satan sao?”
“Ừ!”
“Nếu đã có Satan, anh nói sẽ có thiên đường đúng không?”
“Ừ!”
“Số hai mươi hai chắc chắn đã lên thiên đường rồi, haizz, những người bàn tay nhuốm đầy máu như chúng ta hẳn là nên xuống địa ngục!”
“Không phải, em đừng nghĩ như vậy!”
“Anh Đông, nếu em chết, anh có thể hợp táng em và số hai mươi hai cùng một chỗ được không, em nhớ cô ấy thích hoa bách hợp dại, anh có thể giúp bọn em tìm một nơi… một nơi… như vậy được không?”
“Anh…” Trương Húc Đông không nhịn được nữa, ôm đầu khóc nức nở, không biết tại sao trong lòng lại anh lại chua xót khổ sở như vậy, người như bọn họ phải xuống địa ngục sao? Bạo Lực lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, khẽ đóng cửa lại.
“Anh Đông, thật ra Thiên Sát vẫn luôn thảo luận một chuyện, bọn em có nên tin anh không. Hiện tại em và số hai mươi hai tin tưởng anh, anh là người tốt. Thực ra ai cũng là người tốt, nhưng đôi khi cuộc sống ép buộc bọn họ không thể không làm như vậy, con người ai cũng đều bị bức bách cả!”
Trương Húc Đông cúi đầu, anh biết Thiên Sứ muốn làm gì, cho dù anh có phái người canh giữ cô ấy suốt hai tư giờ, một người đã trải qua quá trình huấn luyện như vậy, cho dù trở thành người vô dụng cũng sẽ có một vạn cách tìm đến cái chết.
“Đừng khóc, anh là đàn ông mà, em có khóc đâu!”
Lời này rất sốt ruột, Trương Húc Đông hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ tươi nhìn Thiên Sứ: “Em thực sự định làm chuyện dại dột sao?”
“Em biết anh chắc chắn sẽ khuyên nhủ em, nói số hai mươi hai vì em mà chết, em tiếp tục cuộc sống của cô ấy, nhưng như vậy lại khiến em cảm thấy phụ lòng cô ấy, cho nên anh đừng khuyên em nữa!”
Điện thoại di động của Trương Húc Đông vang lên, vừa nhìn đã thấy người gọi đến là Hắc A, từ trong túi anh lấy ra một viên thuốc màu đỏ như máu, nói: “Uống thuốc này vào sẽ chết rất nhanh, nếu như em thật sự không muốn sống nữa, chỉ cần uống thuốc này là được!”
“Thuốc độc sao?”
“Đúng vậy.”
Trương Húc Đông đi đến hành lang, giọng nói khàn khàn: “Lão A, có chuyện gì vậy?”
“Cậu đang ở đâu thế?”
“Tôi đang ở bệnh viện!”
“Tôi muốn địa chỉ cụ thể, giới thiệu cho cậu hai người anh em. Bọn họ đều là người thành phố Ngọc. Hai tên nhóc này cũng tốt lắm, đợi đến rồi cậu sẽ biết thôi!” Lời nói của Hắc A khiến Trương Húc Đông ù ù cạc cạc.
“Anh em nào thế, sao lại thần bí như vậy chứ!” Trương Húc Đông quay lại nhìn Thiên Sứ lần cuối nói: “Uống thuốc rồi ngủ ngon, ngủ là có thể nhìn thấy số hai mươi hai rồi. Nhân tiện, anh sẽ đặt tên cho em và số hai mươi hai giống nhau, đều là Thiên Sứ!”
“Anh có thể đút cho em được không? Em muốn anh đích thân tiễn em một đoạn đường!”
“Được!” Trương Húc Đông nói một từ gần như run rẩy, sau đó đút thuốc vào miệng Thiên Sứ, Thiên Sứ nở một nụ cười ngọt ngào, yên lặng nhắm mắt lại.
Trương Húc Đông bước ra khỏi cửa, nước mắt đã chảy vào trong lòng, trên hành lang anh châm một điếu thuốc, nhìn thấy Bạo Lực đang ngồi xổm trên mặt đất trêu chọc con hổ nhỏ của anh ta, hổ con rất hung ác cắn trên gan bàn tay của anh ta, máu rơi xoạch xoạch rơi xuống đất.
Trương Húc Đông chán nản dựa vào chiếc ghế trong hành lang, lẩm bẩm nói: “Hai người đó là ai vậy? Sao có thể khiến lão A nhìn trúng chứ, chắc chắn có chỗ nào đó độc đáo đây, thực sự có chút mong đợi đấy!”
Đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên, lần này là Lão Điêu gọi điện tới: “Anh Đông!”
“Suy nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi đồng ý. Hãy để Côn Bằng và Huyết Ngao dẫn người qua đó. Cậu đang ở đâu thế?”
Trương Húc Đông nói địa chỉ: “Hai trăm em trai nhỏ để bọn họ trực tiếp đến Bang Long báo cáo, còn hai người bọn họ thì bảo đến bệnh viện gặp tôi là được rồi!”
“Ồ được rồi!”
“Tôi sẽ cho người gửi tiền qua cho ông, ông cũng già rồi, không sống được mấy năm nữa đâu, tìm một chỗ hưởng phúc đi, thiên hạ bây giờ thuộc về người trẻ tuổi chúng tôi rồi!” Trương Húc Đông cúp máy, mà Lão Điều đầu dây bên kia giận sôi máu.
“A Lực!”
“Sao vậy anh?”
“Cậu đứng về phía nào?”
“Đứng về phía anh ạ!” Bạo Lực ôm con hổ nhỏ mỉm cười: “Anh Đông, Sao anh lại hỏi điều này? Có phải số hai mươi đã nói gì với anh không?”
Trương Húc Đông không nói chuyện, tiếp tục hút thuốc.
“Thực ra thì cha Đỗ muốn để lão đại xuất thế, nhưng thời thế đã khác, lão đại không còn uy phong của cha Đỗ năm đó nữa. Em cũng nghe lão đại nói hi vọng sau này Bang Long thực sự mạnh mẽ, anh chỉ cần cho anh ấy một vị trí tốt là được!”
“Ồ!” Trương Húc Đông thản nhiên trả lời: “Vậy tại sao cậu lại đi theo tôi?”
“He he, không có tại sao cả, em chỉ muốn đi theo anh thôi!”
“Vậy Hắc Hoàng thì sao?”
“Uh, điều này… Có lẽ cô ấy thích anh! Nhưng mà, em cũng không chắc lắm!”
“Ha ha, bàn luận về cuộc sống sao?” Lúc này, một giọng nói không hài hòa vang lên, chỉ nhìn thấy hai người đi ngang qua, một người là Hỏa Trư toàn thân mặc đồ Armani, người kia là Vương Đào với ấm nước quân dụng quấn quanh cổ. Hai người đứng cùng nhau trông chẳng ra cái gì cả.
“Ai da!” Một bà lão vừa ra khỏi phòng bệnh thì bị Hỏa Trư đụng trúng ngã xuống đất, Hỏa Trư lập tức đập ấm nước bào đầu, Vương Đào vội vàng đỡ bà cụ nói: “Bà ơi, cậu ta là tên ngốc, bà ổn chứ?”
Bào cụ lắc đầu đứng lên, giữ chặt Hỏa Trư nói: “Mày đụng trúng bà già này rồi, bồi thường tiền đi!”
“Bồi thường con mẹ mày, bà già chết tiệt cút đi!” Lúc này có hai bóng dáng cao lớn bước vào cửa, là Côn Bằng và Huyết Ngao đi tới, không nói hai lời đẩy bà cụ ngã xuống đất.
“Mé nó, chuyện của ông đây, cần cậu quản cái đầu bu*i ý!” Hỏa Trư và hai người này đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.
“Này, heo nhỏ, chào cậu nhé!” Huyết Ngao đi tới, lúc này, lão bà thật sự không sợ hãi, trực tiếp nắm lấy cánh tay Huyết Ngao: “Mày, mày, mày…”
“Mẹ nó, cút đi, tao là xã hội đen, đ*t cả nhà mày!”
Trương Húc Đông cau mày đứng dậy, vào lúc này, Vương Đào đã nắm lấy cổ áo của Huyết Ngao, giận dữ hét lên: “Xin lỗi!”
“Cậu nghĩ cậu là ai?”
Đột nhiên sắc mặt của hai người trở nên lạnh lẽo, Vương Đào trực tiếp nhấc Huyết Ngao qua đỉnh đầu: “Lão tam tôi muốn cậu xin lỗi!”
“Người anh em, đủ rồi đấy!” Lúc này Côn Bằng đặt tay lên cánh tay Vương Đào, trong nháy mắt sắc mặt của Vương Đào đại biến, anh ta không dùng sức được chỉ có thể để mặt cho Côn Bằng đặt Huyết Ngao xuống.
“Mấy tên này rất mạnh đấy!” Bạo Lực cũng có chút lo lắng, anh ta chỉ Côn Bằng nói: “Tôi không biết sức mạnh cánh tay của anh ta so với tôi như thế nào!”
“Dừng lại!” Trương Húc Đông đã bước lên trước, vừa di chuyển đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, phòng chăm sóc đặc biệt của Thiên Sứ cách đó không xa không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều sững sờ một lúc.