Bảy giờ tối, tại hộp đêm Moon Night
"Đỗ Phong nói vậy à?” Trương Húc Đông nhìn sang Hắc Hoàng, Hắc Hoàng khẽ gật đầu, Trương Húc Đông cười nham hiểm: “Tôi biết ngay thằng oắt đấy sẽ không cam tâm làm vật trong ao mà. Cho người của Thiên Sát tới đây với điều kiện nếu tôi thất bại thì tôi phải giao Bang Long cho cậu ta, còn nếu tôi thành công thì cậu ta giao Thiên Sát cho tôi!"
"Đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài!” Trần Uy lắc đầu thở dài, mà Trương Húc Đông thì cũng không thấy gì lạ. Như Đỗ Phong nói, chẳng ai vô duyên vô cớ mà đi giúp mình. Và anh cũng biết không ai tự dưng dâng cho mình một tổ chức lớn mạnh như Thiên Sát.
Lúc này, một tên đàn em đi tới chỗ Trần Uy thì thầm vài câu, Trần Uy gật đầu, quay mặt về phía Trương Húc Đông: "Anh Đông, tất cả anh em của Bang Long đã tập hợp đủ!"
“Đã đến lúc chúng ta lên đường!” Trương Húc Đông đứng dậy, những người khác cũng đồng loạt đứng lên.
Lối vào Moon Night đã chật ních đàn em Bang Long, nhìn quanh chỉ thấy lít nha lít nhít, con đường rộng 30m dẫn từ Bắc vào Nam đã bị chặn lại kín mít bởi biển người, lũ người chằng chịt đến độ một con kiến cũng không chui lọt. Các cửa hàng xung quanh thì đồng loạt đóng cửa hôm nay, chỉ dám lén hé rèm cửa sổ hóng hớt tình hình bên ngoài.
"Hiện tại đã gần tám giờ, cách thời điểm chúng ta hành động còn một tiếng. Bàng Tử, cậu bảo mấy thằng có thể cầm đầu bang hội dẫn anh em tới thôn Kinh Cức - chỗ trú của bọn tổ chức Thần Hồn, rồi bảo chúng nó phong tỏa tất cả các lối ra của thôn đó cho tôi. Tôi không muốn bất kì kẻ nào lọt khỏi tay của chúng ta!” Nét mặt Trương Húc Đông rất dữ tợn.
Dưới sự chăm chú của vô số ánh mắt, Trương Húc Đông trực tiếp trở vào hộp đêm, nhưng rồi lại đi thẳng lên sân thượng tòa nhà. Đặt bên người anh là đống tiền mới tinh, trên tay là một cái loa phóng thanh: "Tất cả anh em của Bang Long nghe rõ cho tao. Vốn dĩ, tao có rất nhiều lời muốn nói với các anh em, nhưng tao thấy đến giờ phút này thì có nói gì cũng vô dụng. Giờ tao chỉ muốn nói... "
Dưới cú ngắt giữa chừng trong lời nói của Trương Húc Đông, tất cả mọi người đều nín thở, tập trung. Tất cả họ đều đang trông chờ xem đại ca của mình sẽ nói gì với họ.
"Bang Long nắm trùm!"
Trương Húc Đông thét vang, đồng thời bắt đầu đổ thứ gì đó từ trên tầng cao nhất xuống cho những người bên dưới. Và không gì khác, đó chính là những tờ tiền đỏ tươi, những tờ tiền tung bay phấp phới giữa trời. Bất kể là đại ca hay đàn em, mọi người đều bắt đầu cúi xuống nhặt, Trương Húc Đông nói tiếp: "Số tiền này không phải tiền trợ cấp của anh em! Mà là tiền lì xì Tết tao cho anh em! Tiêu diệt bọn xâm lược!"
"Hô lên nào! Tiêu diệt bọn xâm lược!"
Đột nhiên, tất cả mọi người giơ mớ tiền trong tay lên ném khắp nơi, âm thanh ồ ạt oanh chấn cả những tấm thủy tinh xung quanh. Mấy tên nội gián của tổ chức Thần Hồn nằm vùng tại Bang Long bị doạ sợ đến rùng mình.
Hỏa Trư nhìn đống tiền phất phơ trong gió mà lắc đầu bất lực, trong lòng thở dài: "Phải chi đưa số tiền đó cho bố đây thì ngon lành cành đào rồi, dcm tận sáu trăm triệu, thằng nhóc Trương Húc Đông chơi lớn vãi!"
Thôn Kinh Cức - một nơi ban đầu vốn chỉ toàn lùm gai hố đất, theo năm tháng mở rộng, cuối cùng đã hình thành nên một thôn xóm nhỏ. Nhưng cũng giống bất kỳ thôn xóm nào trên cả nước, số lượng thanh thiếu niên ngày càng giảm dần giống như một sự tồn tại hoang vu, vắng vẻ.
Thế trận Bang Long chấn động như vậy, sao có thể giấu giếm được ai. Cho nên, ngay khi Bang Long tiến quân về thôn Kinh Cức, tổ chức Thần Hồn cũng bắt đầu tập hợp tất cả thành viên đang ẩn náu tại khu vực xung quanh. Nhân số của họ quả thực không nhỏ, lên tới hơn năm nghìn người. Chỉ một điều buồn cười duy nhất là tên cầm đầu tổ chức Thần Hồn đợt này là một tên tai to mặt lớn hơn hẳn những tên trước, tên này xếp thứ hai trong tổ chức, nhưng lại là phụ nữ.
Lúc đàn em của Bang Long tập trung tới thôn Kinh Cức, thì đã hơn mười một giờ khuya. Lúc này, trong thôn vẫn còn le lói ánh đèn dầu, dường như có rất nhiều tên sống trong thôn. Trương Húc Đông chế nhạo: "Hơi mất thời gian một chút, nhưng không sao. Phong tỏa tất cả các lối ra cho tao, nửa đêm bắt đầu hành động, diệt toàn bộ lũ tổ chức Thần Hồn!"
Theo lệnh của anh, lũ đàn em dưới sự cầm đầu của đại ca mình bắt đầu tiến dần, bao vây toàn bộ bán kính 10km quanh thôn. Trần Bàng Tử cười, nói: "Một tên cũng đừng hòng chạy, giết chết con đ* mẹ nó!"
Trương Húc Đông rất thích nghe âm thanh như vậy. Anh bước xuống xe, chia tất cả Kthree còn lại cho những nhân vật quan trọng. Anh biết đối thủ lần này chắc chắn không phải một băng nhóm tầm thường. Vã lại, chúng là những tên chuyên nghiệp đã qua huấn luyện đặc biệt, các thành viên của tổ chức Thần Hồn còn là những kẻ thân thủ cao cường. Nếu không thủ sẵn chút vũ khí bí mật, thì Bang Long sẽ thiệt thòi lớn mặc dù tỷ lệ chọi giữa Bang Long và tổ chức Thần Hồn lúc này vẫn là ba đấu một.
Bất kể là thành viên vốn có của Bang Long hay là tính thêm mấy bang hội tới trợ giúp, thì con số cũng đã lên tới mười lăm nghìn người. Lão tam Vương Đào có chút lo lắng: "Anh Đông, lão tam tôi đây đầu óc không được thông minh, chúng ta cứ vậy tiến vào, nhỡ vạ lây dân thường thì sao?"
Trương Húc Đông vỗ vỗ vào vai anh ta: "Lão tam yên tâm. Trong đây sớm đã chẳng còn dân thường, chúng tập hợp với người của tổ chức Thần Hồn cả rồi. Chúng nó thăm dò Tương Dương đã lâu, vã lại cũng không phải gà mờ mới kinh doanh ở đây một hai năm. Cứ thẳng tay giết là được!"
"Anh không lừa tôi đó chứ? Lão tam không giết người tốt đâu!"
"Tôi thề!"
"Được, tôi tin anh!"
Hỏa Trư không lên tiếng, đầu óc cậu ta nhanh nhạy hơn lão tam Vương Đào. Cậu ta biết rõ, nếu tổ chức Thần Hồn đã tụ tập ở đây, thì chắc chắn nơi đây không có người Trung Quốc. Lũ cặn bã khốn kiếp này đúng là trăm phương ngàn kế, đã nhiều năm như vậy vẫn không bỏ ý định lăm le lãnh thổ Trung Quốc!
“Má nó, ông đây phải bóp nát lũ đó thành bột!” Bằng một phép màu nào đó, Đường Phi cũng đã hồi phục, lúc này mặt cậu ta lộ vẻ giận dữ, Đường đao trong tay sớm đã rút ra tới miệng, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đôi bàn chân cậu ta đã giẫm sâu xuống đất mười phân.
Không sai, Long Hồn của cậu ta đã thức tỉnh, đây không phải thông qua thuốc mà là tự kích phát tiềm lực bản thân, so với lũ Ninja chiến hồn gặm thuốc thì cậu ta mạnh hơn gấp nhiều lần.
"Con mẹ nó, kiếm mấy thằng em biết tiếng nước ngoài đi nói với lũ tạp chủng Thần Hồn óc bò là 'ông bà cố nội ở Bang Long tới rồi'. Bang Long nhiều người như vậy, mấy thằng cầm đầu có thể không sợ chết nhưng tao không tin mấy thằng nhóc lâu la cũng không sợ!” Khô Lâu nghiến răng quát.
Trương Húc Đông không có thái độ gì với vấn đề này. Nhìn chung lịch sử, người Nhật sẽ không dễ dàng đầu hàng, chúng là lũ tạp chủng của Thiên Hoàng tôn thờ Võ Sĩ Đạo, trừ khi bạn có thể ném vài quả bom nguyên tử xuống Nhật Bản, bằng không chúng sẽ quyết sống mái với bạn tới cùng.
Sự thật đã chứng minh Trương Húc Đông đã đúng, hàng chục đàn em hô hét toáng lên, nhưng bên trong thậm chí không có một chút gợn sóng, bình tĩnh, im ắng đến rợn người.
Trương Húc Đông nhìn vào điện thoại, đã đến nửa đêm, những người vắng mặt chỉ gồm Đỗ Tiêu, những người trong ngục giam Cao Đào và cả Nam Cung Diệp. Không chần chừ, anh lập tức ra lệnh "Giết!"
Chỉ bằng một từ đơn giản, đám đàn em đã tràn vào trong thôn Kinh Cức ồ ạt như thuỷ triều cuồn cuộn. Dưới ánh trăng ảm đạm, vô số con dao thép loé lên tia sáng khiến người ta ớn lạnh. Những trận ác chiến quy mô lớn thế này, một khi đã bắt đầu thì không phải chỉ một tiếng quát là có thể dừng lại.
Nửa đêm, điện thoại của Trương Húc Đông vang lên: “Đại ca, có hơn một ngàn tên tạp chủng ngăn phía trước chúng ta, nhất thời các anh em khó mà xông vào!” Tin tức này làm cho Trương Húc Đông có chút phiền muộn. Ngoan cố chống cự là gì anh rất hiểu, mỗi một thành viên trong Thần Hồn chắc chắn đều đã ôm quyết tâm liều mình. Nhưng chỉ một nghìn mà muốn ngăn hơn mười nghìn anh em Bang Long là chuyện không thể nào, chẳng lẽ chúng còn quân át chủ bài?
Thân là đại ca của Bang Long, tất nhiên anh chưa ra tay mà chỉ đứng từ xa dùng ống nhòm quan sát trận chiến. Nếu không phải Trương Húc Đông ở đây, thì có lẽ họ đã sớm cho nổ mấy con bê này, rồi xông vào.
“Tao đéo thích nghe quá trình, chỉ cần biết kết quả, tụi bây làm gì thì làm, nhất định phải vào được trong vòng một tiếng đồng hồ!” Trương Húc Đông tắt điện thoại rồi hút thuốc. Mặc kệ bọn chúng có cái gì, số phận của tổ chức Thần Hồn đã định sẵn. Cho dù toàn bộ tổ chức Thần Hồn của cả Nhật Bản có dám kéo đến, thì đó cũng là chuyện của ngày mốt, ngày mai.
Đám Thiên Sát của Hắc Hoàng đứng tụm một chỗ rất nổi bật, đó là một nhóm cao thủ với khí thế ngút trời. Cô ta quay đầu nhìn về tòa nhà cao tầng phía sau. Lúc này, Đỗ Phong và bốn người khác đều đang chờ đợi kết quả, cô ta hỏi: "Sao không cho bọn tôi lên?"
"Các người là át chủ bài của tôi, tôi muốn mấy người toả sáng ở vị trí vedette!" Trương Húc Đông thờ ơ nhìn cảnh trời đêm với muôn ngàn sao. Làm lính đánh thuê thì thích nhất là tiêu diệt đối thủ, còn làm đại ca xã hội đen thì thích nhất là ra lệnh cho người ta tiêu diệt đối thủ. Mỗi một cương vị đều tạo nên khoái cảm riêng biệt, chỉ những ai nhập vai vào nó thì mới thật sự cảm nhận được niềm vui sướng khi nắm lấy số mệnh kẻ khác trong tay!
Bá đạo!
"Bùm…"
Một nguồn sáng đỏ sẫm phát nổ ở đằng xa, như thể một ngôi sao mới mọc lên trong đêm đen. Nhưng Trương Húc Đông không nghĩ đó là chuyện tốt, anh còn chưa kịp suy nghĩ thì Hắc Hùng gọi.
"Anh Đông, tôi, Nạp Cung Diệp với cả Tarzan gặp phải quân tiếp viện của tổ chức Thần Hồn!"
"Quân tiếp viện của tổ chức Thần Hồn?" Đệch con mẹ nó.
Đảo quốc thực sự đã điều người tới! "Chúng có nhiêu người?" Trong lòng Trương Húc Đông dâng lên nỗi sợ, quả nhiên vẫn ngoài dự liệu của anh. Chẳng lẽ lũ tạp chủng này có cánh?
"Hơn năm - sáu nghìn người, đám người ngoại quốc này sẽ không trụ được lâu. Người của chúng quá đông, còn có cao thủ xen lẫn trong đó!"
"Tụi bây đang ở đâu?"
"Tại một khu rừng phía bắc thôn!"
"Cái mả cha nhà nó!” Trương Húc Đông cúp điện thoại rồi nói với Trần Uy: “Bàng Tử, cho ba nghìn anh em xông lên!
Trần Húc Đông vừa dứt lời, Trần Uy đã lấy điện thoại ra định gọi, nhưng vừa bấm mở khóa, một chuyện kinh hoàng khiến mọi người ngơ ngác đã xảy ra. Xung quanh thôn Kinh Cức bắt đầu run chấn dữ dội, giống như động đất. Trong vòng chưa đầy ba - năm phút, những bức tường sắt thép kiến cố cao chừng ba mét đột nhiên mọc lên từ mọi phía, vây kín toàn thôn.
“Đệch con mẹ, cái quái gì đây?” Trương Húc Đông khó chịu chỉ vào những bức tường bằng sắt thép kiên cố: "Huyết Linh Lung ơi là Huyết Linh Lung, đệch con mẹ vãi đái, sao tình báo của cô đéo có cái này!"
Huyết Linh Lung cũng sững sốt, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
“Lừa bố mày à, đệch con mẹ ảo thật đấy!” Không chỉ Trương Húc Đông mà tất cả mọi người đều há hốc mồm đứng dậy, không ai ngờ được sẽ có thứ này xuất hiện. Tuy nhiên, nó vẫn chưa đủ để làm khó những cao thủ bên ngoài, thành viên Thiên Sát đã đứng chồng lên La Hán để quan sát, khi trở về thì nói: "Vãi cả lồng luôn, nó được làm bằng thép nguyên chất đấy trời ạ, độ cứng méo thua gì xe bọc thép. Nếu muốn phá cái loại tường đồng vách sắt như này, thì trừ phi là kiếm một chiếc xe tăng đùng đùng vài phát! Bằng không chỉ với sức người thì có cái nịt"
Chuyện này đã vượt xa tầm kiểm soát của Trương Húc Đông, nhất thời máu dồn lên não, tổ chức Thần Hồn quả là tổ chức đáng sợ. Chi phí của những thứ này ít nhất cũng bằng tổng thu nhập của Bang Long trong ba năm. Sáu trăm triệu anh đã quăng bỏ trước đó có tạo được một tấm như này không cũng là cả một vấn đề.
"Đội trưởng tổ chức Thần Hồn đã sử dụng lượng nhỏ nhân lực của chúng để kìm hãm bước tiến của Bang Long, sau đó nhốt mọi người vào bên trong chờ quân tiếp viện, kế đó là vây đánh. Đội trưởng của Thần Hồn quả là thiên tài. Không! Phải là ma vương mới đúng!” Nội tâm Trương Húc Đông kêu gào, anh biết quyết định đêm nay sẽ dẫn đến kết cục cực kỳ bi thảm.
Nhìn những bức tường kiên cố tứ phía, không ai nói một lời, cái này đã không còn có thể dùng từ ác chiến xã hội đen để giải thích được nữa, bởi quân đội hai nước mà có giao tranh thì cũng lớn tầm này?
Trương Húc Đông và một trăm anh em kể cả đại ca và đàn em thân tín rời thôn Kinh Cức bằng vài chiếc xe. May mắn là những người của Thiên Sát không vào, nhưng chỉ một trăm người mà đấu với năm - sáu nghìn người thì được bao nhiêu tỷ lệ thắng?
"Lão A, tôi gặp chuyện ở thôn Kinh Cức rồi. Nếu tôi chết, đừng mang xác tôi về Israel, tôi muốn mình chôn ở thành phố Ngọc. Cảm ơn ông đã cưu mang, nuôi nấng tôi suốt bao năm qua. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ muốn vào đoàn lính đánh thuê cùng ông!" Trương Húc Đông gọi điện cho Hắc A, sau đó ném điện thoại ra cửa xe.
Khu rừng rậm nhỏ giờ đã trở thành một bãi chiến trường thực thụ, cụm từ vô cùng thê thảm giờ đã không còn đủ để có thể hình dung, nó bây giờ chẳng khác gì địa ngục trần gian, Trương Húc Đông biết mình có thể sẽ xuống địa ngục, nên so sánh nó với nơi đây để làm quen.
Khi Trương Húc Đông và những người khác đến nơi, họ đã nhìn thấy Hắc Hùng bị hơn chục ninja bao vây, cả người bê bết máu, nắm đấm hổ báo, phát ra hào quang rợn người nay đã trở nên ảm đạm, xuống sắc, những mảng thịt phía trên đã nát bét. Anh nhìn xung quanh thấy hơn một trăm xác chết nằm la liệt.
Búa chiến của Tarzan như mới ngâm trong bể máu, mặc dù đuổi theo lũ thành viên tổ chức Thần Hồn chạy như bay, nhưng số tạp chủng anh ta giết được cũng không kém gì Hắc Hùng.
Bên kia là Nhất Đao, Vũ Cực và A Phượng, nhưng không thấy Chu Đại Thánh, cả người họ cũng đều bê bết máu, A Phượng vung tay ném bay một tên tổ chức Thần Hồn, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông và mắng: "Con mẹ nó, Anh Đông, anh dẫn có mấy thằng tới làm đéo gì?"
Trương Húc Đông thậm chí không thèm nói ra tình hình cụ thể mà trực tiếp lao vào tham chiến, anh không biết nên nói thế nào. Nói bị bọn tạp chủng Thần Hồn tính kế chăng? Anh đúng là nhục vãi cả ra!
"A Phượng, ở đây chúng ta còn bao nhiêu người?” Trương Húc Đông nhặt một thanh kiếm samurai khổng lồ của một Ninja chiến hồn mà anh vừa chặt đầu bằng đao Cát Đấu khi nãy lên.
"Không biết được một ngàn thằng không nữa. Thằng lồng Chu Đại Thánh không biết chết khuất ở xó nào rồi mà chưa tới, đợi bọn nó tới chắc chúng ta thành cái xác mẹ luôn rồi. Chúng ta thực sự không kiên trì được bao lâu nữa!" A Phượng lau mồ hôi trên trán. Lúc này, cô ta trông vô cùng bất lực khi chứng kiến những anh em lâu năm của Võ Môn lần lượt ngã xuống.