Mặc dù Koga là một kỳ tài ngàn năm khó gặp của phái Koga, nhưng phải đối mặt với một người đàn ông bị mình chém liên tiếp mà vẫn có thể đứng lên, chàng trai trẻ Koga vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ người này có phải người không vậy? Là người sao có thể đứng lên ngay như thế?
Cả người Hỏa Trư run lập cập, cậu ta ngẩng đầu hít một hơi thật dài, vô cùng thoải mái, lúc này mới nhặt con dao thứ mười lên, phần trên của con dao đã có vết nứt, giống như cậu ta lúc này, vô cùng chật vật.
"Đừng hòng, người khác nói là dẫm lên xác mà đi, nhưng tao, tao sẽ không bao giờ để mày đi qua!" Hỏa Trư khó khăn nói ra những lời muốn nói, nhưng khi thấy Koga đang nhìn mình một cách khó hiểu, cậu ta lau vết máu trên mặt, nói: "Mẹ kiếp, mình nói chuyện với thằng nhãi ranh này làm gì, nó có hiểu mình nói gì đâu!"
"Ô!" Koga phát ra một âm thanh kỳ quái, anh ta lại tấn công thêm lần nữa, đôi giày gỗ gõ lên mặt đất phát ra tiếng "cộc cộc", đột nhiên một trận gió nổi lên, đám bụi trộn lẫn máu trên mặt đất bị cuốn bay, Hỏa Trư kinh ngạc, bóng người Koga đã đến trước mặt cậu ta, hai kiếm trên tay giống như hai con rắn dài hung dữ, há miệng chỉ chực cắn người.
"Con mẹ nó, ông đây không để mày đi đâu!" Hỏa Trư hét lớn, bất chấp ánh sáng lạnh lẽo của hai thanh kiếm, đâm thẳng con dao trên tay vào tim Koga, lần này rất khác, dao của cậu ta không gặp lực cản nào, nhưng cậu ta cảm giác được cánh tay rung mạnh, trực tiếp đâm vào ngực Koga.
Đánh giá nhát dao xuyên qua ngực Koga, hẳn là đã đâm vào tim, điều này khiến Hoa Trư hơi bối rối, không ngờ mình có thể giết chết người thanh niên này, chẳng lẽ lúc nãy tên nhóc này bị mất cảnh giác?
"Mẹ nó, ông đây giết được nó rồi! Ha ha, không phải mày giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn chết dưới tay Hỏa Trư tao, ông đây là đệ nhất thiên hạ, tên tạp chủng khốn khiếp!" Hỏa Trư cười đắc ý bởi vì Koga đã ngã xuống trước mặt cậu ta, đột nhiên cậu ta thấy bụng ớn lạnh, như thể cái bụng này không còn thuộc về mình nữa.
"Phập!"
Hỏa Trư ngã xuống mặt đất, nhưng cơ thể tách ra làm đôi, nhìn nửa người mình cách đó khoảng hai mét, rất xa không thể với tới, nội tạng vương vãi khắp nơi, mắt cậu ta mờ đi: "Đây chính là chết không toàn thây trong truyền thuyết sao? Mẹ nó!"
"Quân tiếp viện của chúng ta đâu? Sao còn chưa đến?" Thần Nguyệt Tật Phong vẫn không ra tay, đang nấp sau tường, lo lắng nhìn tình hình bên ngoài căn phòng.
Vụ Ẩn Nhất Long nhún vai, nói: "Đại nhân Vương Nhẫn, quân tiếp viện của chúng ta bị chặn đánh, thương vong quá nửa, cho dù những người còn lại có thể xông vào cũng đấu không lại được, họ chắc chắn không phải đối thủ của nhiều người bang Long như vậy!"
Ánh sáng từ kiếm lóe lên trước mặt Thần Nguyệt Tật Phong, cửa sổ trực tiếp bị chém làm đôi, đổ ầm xuống mặt đất: "Cần Trạch Do Mỹ đâu?"
Vụ Ẩn Nhất Long tiếc nuối nói: "Hình như là đi trực thăng về trước rồi, trực thăng phải quay về!"
Thần Nguyệt Tật Phong nhìn khoảng hơn chục học trò phía sau mình, ra lệnh: "Nơi này không còn gì để chúng ta lưu luyến nữa, lập tức rời đi theo hướng mật đạo, lên trực thăng trở về, sau này còn có cơ hội!"
Vụ Ẩn Nhất Long lộ vẻ khó xử, nhưng anh ta vẫn cung kính hành lễ thưa vâng, thầm nghĩ một chiếc trực thăng chỉ có thể chứa tối đa sáu người, còn những người còn lại thì sao...
Bên cạnh hai nửa thi thể của Hỏa Trư, mấy người đàn ông xuất hiện, người dẫn đầu cười nói: "Cái người tên Trương Húc Đông này, à không, phải nói là thuộc hạ của Quỷ sa tăng, đúng là có rất nhiều người lợi hại, dùng một ngàn người chặn năm sáu ngàn người của tổ chức Thần Hồn, lại còn có thể chiếm thế thượng phong, tôi hơi sợ người này rồi đấy!" Người đang nói là Hắc Long Diệp Mặc Sở, trên miệng đang ngậm một điếu xì gà.
"Ha ha, có họ ở đây, Bảo Long Môn không cần tốn nhiều sức, hai bên đánh nhau thành như vậy, chúng ta có thể làm ngư ông đắc lợi. Cậu Hắc Long vẫn còn trẻ mà rất có dã tâm!" Người đang nói là Hoàng Kim Nguyên, anh ta tỏ ra cung kính với Hắc Long một cách khác thường.
Đó là bởi vì Hồng Môn đã thu hồi chức đường chủ của anh ta, anh ta đã mang những người thân tín của mình đến nương náu ở Bảo Long Môn, trở thành thuộc hạ của Hắc Long, nhưng anh ta lại đang nghĩ cách giết Hắc Long, chính mình bí mật mang theo mười bốn sát thủ của tập đoàn sát thủ Hồng Diệp, nhưng giết Hắc Long đâu phải chuyện dễ như vậy, bên người tên nhóc này luôn có ba người ngoại quốc đi theo, rất khó đối phó!
Thực ra Hỏa Trư vẫn chưa chết hẳn, có thể là do liên quan đến việc uống thuốc. Cậu ta nghe được cuộc nói chuyện giữa Hắc Long và Hoàng Kim Nguyên, trong lòng nghĩ xem dùng cách nào để báo tin cho Trương Húc Đông rằng anh sắp gặp nguy hiểm, nhưng nửa người dưới của cậu ta không thể cử động được, hơn nữa cậu ta có cảm giác sinh mệnh ngày một bỏ mình mà đi, đồng tử bắt đầu có dấu hiệu giãn ra.
"Đây không phải Hỏa Trư sao? Cũng là lão đại của một thành phố, không ngờ lại thành vật hy sinh cho trận chiến này, chỉ tiếc cho một nhân tài!" Hắc Long lắc đầu đá vào nửa người dưới của Hỏa Trư, mặt giả bộ thương tiếc, nhưng anh ta không hề biết lúc này Hỏa Trư vẫn còn sống.
Trong rừng cây, Trương Húc Đông và ninja Izaki đã xuất ra không dưới mười chiêu. Dù Trương Húc Đông không bị thương nhưng trận đấu trước đã làm hao mòn thể lực của anh quá nhiều, dùng Vảy ngược của rồng để đánh lại võ sĩ kia có vẻ rất khó khăn.
Sau bao nhiêu chiêu thức, Izaki vẫn không thể đánh bại Trương Húc Đông, trong lòng bắt đầu lo lắng. Một lúc sau, anh ta bắt đầu lo lắng không biết Cần Trạch Do Mỹ có bỏ lại mình ở đây không, một khi chuyện này bị chính phủ Trung Quốc phát hiện, nhất định sẽ đem quân đến san bằng thôn Kinh Cức. Trên thế giới Trung Quốc luôn mang tiếng là người tốt, nhưng nếu người từ nước khác đến quấy rối, vậy coi như đã phạm phải tội ác tày trời.
Mà ý định của Trương Húc Đông rất đơn giản, đó là giết tên ninja này, sau đó đưa Hắc Hoàng và Nam Cung Diệp đến bệnh viện để anh không còn phải bận tâm lo lắng nữa, làm gì cũng có mục tiêu đúng đắn.
"Giết!" Trong tiếng gào thét của hai người, hai binh khí va chạm phát ra tiếng "keng" một cái, khiến cánh tay hai người tê dại. Trương Húc Đông không uống thuốc, anh hy vọng bản thân có thể giống như Đường Phi, tự mình giải phóng năng lượng mà không cần dựa vào thuốc, bởi vì anh đã thấy rõ tình huống xảy đến với những ninja chiến hồn khi dùng loại thuốc đó.
Trương Húc Đông rất coi trọng thanh kiếm của Izaki, đó là kiếm của Izumi, chiều dài lưỡi là 70.6 cm, nếu như có thể lấy nó, đưa cho tên nhóc Nam Cung Diệp, chắc chắn anh ta sẽ rất vui, vì vậy khi nhìn thấy tên kia đâm trượt một nhát, Vảy ngược của rồng trên cổ tay anh lập tức xoay tròn, trực đâm vào cổ họng Izaki.
Izaki kinh hãi lập tức né tránh, một ánh sáng hình lục giác phát ra từ kiếm lóe lên, phương thức tấn công này chỉ có cao thủ hàng đầu trong số ninja mới có thể sử dụng, sở dĩ Izaki có thể làm được là bởi vì anh ta là ninja chiến hồn, nếu như bị kiếm đâm trúng, thủ đoạn bịp bợm của anh ta sẽ lập tức bị loại bỏ, tuyệt đối không thể sống.
Trương Húc Đông chật vật xoay người mới tránh được đòn tấn công này, anh lùi lại gần mười bước, thở dốc nhìn Nam Cung Diệp đang hôn mê và Hắc Hàng bị thương nặng mà ngất đi, anh biết mình không thế cứ như này nữa, nếu không hai người họ sẽ chết, vì vậy anh quyết định ra đòn chốt hạ.
Sau khi Trương Húc Đông và Izaki giao chiến, anh phải thừa nhận rằng võ công của ninja rất giỏi, nếu mình không dẫn rắn ra khỏi ổ thì Vảy ngược của rồng sẽ không thể làm đối phương bị thương được, anh cũng đã cố đoạt kiếm của đối thủ, nhưng đáng tiếc đều bị chặn lại, rõ ràng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp nào đó sử dụng đến kiếm.
Trương Húc Đông sờ tay vào túi, lập tức lấy ra một viên thuốc màu đỏ như máu, giơ ra trước mặt Izaki, sau đó định bỏ nó vào miệng, Izaki lập tức ngăn anh lại, nhưng anh ta đã phạm phải sai lầm, Trương Húc Đông không định uống thuốc, mà ngay lập tức dùng Vảy ngược của rồng đâm vào ngực đối thủ.
Izaki giật mình, vung kiếm đánh trả nhưng kiếm vừa chém tới, anh ta nhìn thấy nụ cười chế giễu trên mặt Trương Húc Đông, giây tiếp theo, Trương Húc Đông áp sát người Izaki, Vảy ngược của rồng đâm thẳng vào ngực Izaki, kiếm của Izaki cũng đâm vào ngực Trương Húc Đông, chỉ chậm hơn một chút.
Cả hai đều liều mạng, họ đang chơi đùa với tính mạng của mình, Trương Húc Đông cảm thấy lồng ngực đau rát, đột ngột rút Vảy ngược của rồng ra, sở dĩ nó có tên như vậy là vì trên binh khí này có gai ngược, lúc đâm vào người vẫn như bao binh khí khác, nhưng lúc rút ra thì giống như chạm phải vảy ngược của rồng, lập tức phá hủy da thịt bên trong.
Chính trong vài giây đó, trên mặt Trương Húc Đông đầy những tia máu nóng hổi, mấy giây sau Izaki mất mạng, Trương Húc Đông cởi áo khoác ngoài, lộ ra hình xăm quỷ dị, nhưng anh chẳng quản nhiều được như vậy, chỉ nhanh chóng cuốn áo thành một dải, băng bó vết thương ở ngực, phỏng đoán nếu nhìn vào có thể thấy lồng ngực của mình thủng mất một lỗ.
Sau khi băng bó xong trong chưa đầy một phút, Trương Húc Đông đến chỗ Nam Cung Diệp, hô hấp của anh chàng không đều, lúc có lúc không, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, hình như có thể ngỏm bất cứ lúc nào.
"Con mẹ nó, đừng có mà chết, mất đi một đối thủ như anh, tôi sẽ buồn lắm đấy!" Trương Húc Đông cố nén cơn đau, bắt đầu cõng Nam Cung Diệp trên lưng, sau đó đi đến chỗ Hắc Hoàng xem thử, tay chân cô ta vô cùng thảm, không biết sau này có tự mọc lại được không, máu cũng đã đông thành cục.
Trương Húc Đông một tay bế cô ta lên, may mà người phụ nữ này không quá nặng, nếu là một người béo như Trần Uy thì cũng chỉ có thể để cô ta theo ý trời.
Cho dù là Trương Húc Đông, nhưng trên lưng cõng Nam Cung Diệp, một tay bế Hắc Hoàng, thương thế của anh cũng không nhẹ, bây giờ còn mang theo hai cái "của nợ" này, chật vật thế nào ai cũng có thể hình dung ra được. Trương Húc Đông thầm cầu nguyện đừng có kẻ địch nào tìm tới lúc này, anh biết mình vẫn có thể chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu gặp phải một ninja chiến hồn võ công cao cường thì không những anh chết, mà Nam Cung Diệp và Hắc Hoàng cũng không sống nổi.
Có lẽ quỷ sa tăng rơi xuống giới phàm trần, thượng đế nhân cơ hội để trả thù, ngay lúc Trương Húc Đông đang chật vật thì Hắc Long Diệp Mặc Sở mang theo ba người ngoại quốc xuất hiện, dưới ánh trăng phía tây, nụ cười gằn trên khuôn mặt của Hắc Long hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Bốp bốp bốp..."
"Được, được lắm!"
Hắc Long vừa vỗ tay vừa đi tới: "Trương Húc Đông... lão đại Trương... anh Đông! Anh đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, tôi, Diệp mặc Sở cả đời chưa từng bội phục ai, anh chính là người đầu tiên đấy!"
Sự xuất hiện của bốn người Diệp Mặc Sở khiến lòng Trương Húc Đông chìm xuống, anh nhướng mi nhìn họ, lòng lặng yên như vũng nước đọng, không biết nên nói gì lúc này, cuối cùng chỉ có thể hỏi thẳng: "Bọn mày định làm gì?"