Những người đó nghiến răng bò dậy, vâng vâng dạ dạ gật đầu. Chẳng mấy chốc sau bệnh viện cùng tiệm sửa xe mô tô đã nhộn nhịp hẳn lên trong đêm nay. Người đứng sau dĩ nhiên vẫn là Lý Nhiên, những thanh niên lần trước đã sớm bị làm cho sợ hãi.
Lý Nhiên hào phóng bỏ tiền túi chữa trị vết thương cùng sửa xe cho những người này. Khi nghe được lời Trương Húc Đông đã nói, anh ta có chút sợ hãi đứng lên. Tuy nhiên oán hận trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, không giết chết Trương Húc Đông, anh ta sợ rằng ngay cả một giấc ngủ an ổn cũng không thể nào ngủ được. Lúc này một thanh niên nói: "Anh Nhiên, tôi nghe các anh em nói, lần này là anh ta ra tay trước, chúng ta có thể gọi cảnh sát!"
Lòng của Lý Nhiên sáng bừng lên, đúng vậy, dựa theo những mối quan hệ của anh ta, cho dù không thể đưa Trương Húc Đông vào tù cả đời, thì hai ba năm chắc chắn không thành vấn đề. Anh ta nói: "Được, cậu đi báo cảnh sát đi, tôi sẽ thông qua quan hệ của mình để xem liệu anh ta có lợi hại hơn cảnh sát không! "
Về điểm này, Trương Húc Đông tự nhiên không ngờ tới. Anh còn chưa kịp ngủ thì xe cảnh sát đã tới cửa, không nói hai lời, trực tiếp còng tay anh lại đưa về đồn.
Thật trùng hợp là vào thời điểm cả nước đang thực hiện nghiêm trị, vì vậy người tiến hành tra hỏi Trương Húc Đông một lúc làm bị thương mười mấy người chính là cảnh sát cấp hai do Tổng Cục phái đến. Cô ta là một cảnh sát nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, khoảng 23 hoặc 24 tuổi, bất luận là về tướng mạo hay khí chất, còn cả thân hình thanh tú kia nữa, đều thuộc về kiểu người kiêu ngạo. Nghĩ đến việc ở tuổi này đã có thành tích như vậy, đủ để khiến những người cùng tuổi phải ghen tị.
Nữ cảnh sát ngồi xuống, đặt mũ cảnh sát lên bàn. Mái tóc ngắn khô xơ bị cô ta nhẹ nhàng hất qua một bên. Hai nam cảnh sát hỗ trợ phá án ngồi bên cạnh cũng ngẩn người. Tuy nhiên cô ta lại xem thường, theo thói quen mở hồ sơ ra, thái độ xem như ôn hòa.
Sau khi biết được thông tin cơ bản của Trương Húc Đông từ tài liệu, nữ cảnh sát hỏi: "Anh là người đã làm bị thương mười ba người và làm hư hại năm chiếc mô tô ở trước thẩm mỹ viện đúng không?"
Trương Húc Đông không kiêng nể gì, nói: "Là tôi."
"Nói một vài nguyên nhân đi!"
Trương Húc Đông lạnh nhạt nói: "Tôi là bảo vệ, bọn họ tới cửa gây chuyện nên tôi ra tay ngăn lại."
Một nam cảnh sát bên cạnh lựa lời nói: "Bây giờ mười ba người đó kiện anh tội cố ý gây thương tích cho bọn họ, anh có gì muốn nói không? Nếu như không có gì để giải thích thì cứ ký tên đi!"
Trương Húc Đông cười vui vẻ, bả vai hơi run lên nói: "Chuyện rõ ràng như vậy các anh còn nói tôi cố ý gây thương tích sao? Dựa vào cái gì mà tôi phải ký vào đây?"
Nam cảnh sát cũng thầm cười khổ, chuyện này quả thực đã rất rõ ràng. Anh ta cũng biết mười ba người đó không phải công dân tốt gì, đều có tiền án cả. Hơn nữa mười ba người bị một người đánh thành như vậy mà lại đến báo cảnh sát, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Trên thực tế thì đối với vụ án này, nếu là trước đây, mười ba người trong băng nhóm đua xe kia muốn tránh cảnh sát còn không kịp. Tuy nhiên chuyện này có sự áp chế từ bên ngoài, nghe nói một người trong số họ có quan hệ với Cục Trưởng của khu vực Bắc Thành, hơn nữa lại vào thời điểm đầu sóng ngọn gió, nên bọn họ chỉ có thể mang thủ phạm về, trong lòng chột dạ xử lý theo luật.
Để cho Trương Húc Đông kể lại chi tiết toàn bộ vụ án, nhưng hiện trường lại không có nhân chứng. Mà cho dù có thì bọn họ cũng không nhất định sẽ ra mặt làm chứng. Xem từ camera, đúng là Trương Húc Đông ra tay trước, tuy nhiên chuyện đối phương mang theo hung khí lại bị bỏ qua, Trương Húc Đông hừ lạnh nói: "Cảnh sát đều là người có đôi mắt tinh tường, đúng là dùng sự thật để nói chuyện nhỉ, tôi không còn gì để nói.".
Nữ cảnh sát của Tổng Cục nói: "Tất cả chứng cứ đều chỉ vào anh, nếu anh không xuất trình được chứng cứ có hiệu lực để chống trả, vậy thì anh chỉ có thể nhận tội!"
Vẻ mặt Trương Húc Đông hiện vẻ không sao cả, dù sao cũng không nói được, nói: “Ở chỗ nào cũng có thể tiêu tốn thời gian mà không tốn kém gì cả, vừa vặn có tội danh ụp lên đầu, ngược lại tôi nguyện ý vui vẻ ở tù mấy năm vậy."
Gương mặt xinh đẹp của nữ cảnh sát kia hơi xúc động, ai đúng ai sai người mù cũng có thể thấy rõ. Tuy nhiên cô ta cũng chỉ là một nữ cảnh sát, chưa có quyền để thả Trương Húc Đông, nói: "Anh cũng không nên gấp gáp, chuyện này tôi sẽ báo lại cho Tổng Cục, nhất định sẽ không oan uổng cho người tốt."
Lời nói của cô rất khéo léo, cũng chỉ rõ bên trong có mờ ám. Cô ta cũng đang nhắc nhở Trương Húc Đông rằng chỉ cần anh không ký tên, tất cả mọi chuyện đều có thể còn đường lui.
Nữ cảnh sát của Tổng Cục kia nhìn tài liệu, nói: "Mười ba người, gãy xương ở nhiều vị trí khác nhau, có chỗ là do nắm đấm gây ra, có chỗ do vật cứng, hiện tại còn có năm người bất tỉnh... " Anh chàng cảnh sát có thân hình cao to nói một lần, sau đó nhìn Trương Húc Đông hỏi: "Anh đã từng đi lính sao? Hay là đã học qua cận chiến?"
Trương Húc Đông lắc đầu nói: "Đều không có."
Nhân viên cảnh sát bên cạnh đưa một vài tài liệu sang, nữ cảnh sát kia ồ lên nói: "Hóa ra anh là con trai của bọn họ. Sau khi bọn họ qua đời, anh một thân một mình sống ở Israel hơn mười năm. Trong thời gian này không có thông tin gì cả, anh có thể nói cho chúng tôi biết anh đã làm gì trong hơn mười năm này không?"
Trương Húc Đông lạnh nhạt nói: "Cũng như những trẻ mồ côi bình thường khác thôi, nên làm cái gì thì làm cái đó."
Nữ cảnh sát thầm thở dài, thật ra chuyện này đối với bất kỳ cảnh sát nào mà nói, cũng đều là một chuyện tốt. Dù sao giải quyết vụ án cố ý gây thương với chứng cứ xác thực này chắc chắn sẽ giúp ích không nhỏ cho cô ta trong tương lai. Nhưng cô ta không đành lòng để một người vô tội trở thành một viên đá lót đường. Lại hỏi thêm vài phút, dưới tình huống Trương Húc Đông không chịu ký tên thì mọi thứ liền chấm dứt ở đây.
Trong sân Sở cảnh sát, Lâm Tâm Di vừa xuống xe cùng luật sư thì tình cờ gặp Mạnh Nguyệt, người vừa gặp cô cách đây không lâu. Cô ta vô tình nghe được đàn em nhắc đến trường hợp của Trương Húc Đông khi đang họp báo cáo tình hình của bang hội, nên cô ta đã lập tức lái xe tới đây.
Mạnh Nguyệt nhìn thấy Lâm Tâm Di liền bước tới hỏi: "Em gái, chuyện của Trương Húc Đông là sao vậy?"
Lâm Tâm Di cũng thầm kinh ngạc, không biết sao đối phương lại có thể nhận được tin tức nhanh như vậy, hơn nữa còn vì Trương Húc Đông mà tự mình đến đây. Cô hơi có chút chua xót, nhưng vẫn biết lý lẽ nói: "Chị Nguyệt, tin tức của chị thật nhanh, tôi cũng vừa mới xuống xe thôi, chưa biết tình hình cụ thể."
Mạnh Nguyệt cười lạnh nói: "Là một người anh em của tôi nhìn thấy Trương Húc Đông bị cảnh sát bắt đi nên liền nói cho tôi biết. Tôi biết cục trưởng Lưu ở đây, để xem thử có thể giúp được gì không."
Lâm Tâm Di gật đầu nói: "Vậy thì chúng ta cùng nhau vào xem thử."
Rất nhanh, các cô đã gặp được cục trưởng Lưu vừa nhắc đến, là một người đàn ông trung niên khoảng 46 47 tuổi. Sau khi nghe anh chàng có thân hình cao to kia nói lại, cục trưởng Lưu liền biết được đầu đuôi sự việc, có luật sư, lại có mặt mũi của Mạnh Nguyệt, cho dù là Cục Trưởng của khu vực Bắc Thành gọi đến nhắc nhở thì ông ta cũng không bỏ qua mặt mũi của Mạnh Nguyệt.
Chẳng bao lâu sau đã cho người gọi đến phòng thẩm vấn, để bọn họ lập tức thả người.