Hai chiếc ô tô bay nhanh từ Tương Dương đến Trịnh Châu, thành phố Ngọc. Vừa đến thành phố Thẩm thì nơi này có tuyết rơi giống như lời Huy Hoàng nói, đến cả đường cao tốc cũng có vài bông tuyết bay xuống. Nước Trung Quốc đất rộng của nhiều, chỉ cần đi một phần ba từ nam xuống bắc thì đã có cảm giác như bước đến thế giới khác, núi non ở hai bên được phủ đầy tuyết, thời tiết này không thích hợp để đi ra ngoài, cho nên cũng chỉ có vài chiếc xe trên đường cao tốc.
“Anh Phi, lái chậm chút, chúng ta vào thành phố Thẩm rồi.” Một đàn em của Đường Phi ngồi ở đằng sau lên tiếng nhắc nhở.
Đường Phi cũng cười ha hả: “Tử Phong, cậu đến đây rồi sao?”
Người được gọi là Tử Phong gật đầu: “Tôi đến hai lần rồi, tính cả lần này là lần thứ ba.”
“Ồ.”
Xung quanh trắng xóa, cả dãy núi bị đóng băng, nằm ẩn mình dưới tuyết trắng, giống như một con dã thú đang ngủ đông, lại nhìn tổng thể thì thấy giống như một con rồng lớn đang nằm dưới lớp băng tuyết. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, không có tiếng chim hót mà chỉ có tiếng của lốp xe ma sát với nền tuyết.
Đường Phi chạy chậm lại, một bên là núi đá, một bên là vực sâu, tông vào một bên hoặc ngã xuống ở bên kia cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Tuyết rơi làm mờ kính chắn gió, Đường Phi bất đắc dĩ khởi động cần gạt nước, lúc này cậu ta mới nhìn thấy rõ.
Từ khi ra khỏi thành phố Tương Dương, Tử Phong là người lái xe, tên nhóc này đã lái một ngày một đêm, Đường Phi lái thay cậu ấy chưa đến hai giờ. Cậu ta muốn để tên nhóc này ngủ một lát nhưng bây giờ, tuy cậu ấy hơi mệt nhưng cũng không buồn ngủ. Cậu ấy ngậm cao su, miệng ngâm nga theo giai điệu trên xe: “Nhà của tôi ở Đông Bắc, trên sông Tùng Hoa…” Tiết tấu tốt hơn Trần Huy gấp đôi, ít nhất là không lạc nhịp.
“Anh Phi, cho anh một điếu này!” Tử Phong châm hai điếu thuốc, đưa cho Đường Phi một điếu rồi hạ cửa sổ nhìn ra sau, không có chiếc xe đáng ngờ nào.
“Đại ca, có thể cho tôi một điếu không?” Thích Giải Quân bị trói hai tay cầu xin, dáng vẻ giống như nếu hiện tại Bang Long nhận anh ta, thì anh ta lập tức phản bội lại tổ chức của mình. Chẳng qua là Đường Phi không có ý nghĩ như vậy.
“Được thôi.” Tử Phong nhét thuốc lá trong miệng mình vào miệng Thích Giải Quân, sau đó lại rút một điếu.
Dọc đường đi không có chuyện gì làm, có vẻ hơi buồn tẻ, không ngờ lát nữa bọn họ sẽ hết cảm thấy buồn chán ngay thôi, bởi vì hai kilomet phía trước có một âm thanh leng keng leng keng đang chờ bọn họ.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Ban ngay ban mặt, một người đàn ông mặc giáp sắt trắng ngồi trên ghế. Người đó chọc một cây đao cùng loại nhưng khác bản chất lên mặt đất. Chắc chắn giáp sắt trắng kia không phải vật bình thường, nhìn từ góc độ của một thợ thủ công thì nó được tạo ra từ bàn tay của bậc thầy nổi tiếng.
“Kẻ giết người Đường Phi, chiến tướng của Bang Long? Hừ hừ, Mãn Đồ La Tu tao đây sẽ chặt đầu của mày xuống!” Người tự xưng là Mãn Đồ La Tu mắt sáng như đuốc, lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm nơi xa, còn ghế của anh ta thì đặt ở giữa đường cao tốc.
Chiếc SUV địa hình của Hyundai lấp ló sau chân trời, giống như báo trước rằng bóng tối đang đến.
Mãn Đồ La Tu sờ mũ giáp của anh ta, sau đó rút vũ khí, đường quốc lộ cứng rắn bị nứt ra, nhưng nhìn kỹ thì sẽ nhận ra kia chỉ là vỏ đao, chỉ là vỏ đao mà đã sắt bén đến mức độ này rồi. Khi đao còn chưa được rút ra, anh ta nắm lấy chuôi đao, bày ra động tác sắp rút đao.
“Hello hello Châu Kiệt Luân, em là từng con gió lốc…” Đối với mức độ yêu âm nhạc, Tử Phong cũng không thua gì Trần Uy. Dọc theo đường đi, cậu ấy không ngừng ngâm nga, hiện tại thì lắc đầu theo nhịp, nhưng đột nhiên cậu ấy cứng đờ nhìn bóng dáng lóa mắt ở giữa đường.
“Mia, mới ban ngày mà đã nhìn thấy quỷ rồi à?” Mặc dù là ban ngày, nhưng ai cũng không ngờ trên đường sẽ có người cản đường. Đường Phi cũng bắt đầu ấn loa, nhắc nhở kẻ chơi cosplay ở đây, sẽ xảy ra án mạng.
“Hẳn là Đường Phi?” Mãn Đồ La Tu chậm rãi rút trường đao, trên đao có một chữ “tang” rất bắt mắt, sáng chói dưới ánh mặt trời cùng tuyết trắng. Thanh đao tỏa ra khí tức cường hãn cùng với âm thanh vù vù không thua kém.
“Đây là đao Long Minh ư?” Mặc dù ở khoảng cách hơn hai trăm mét, thì Đường Phi cũng có thể cảm nhận được điểm không tầm thường của thanh đap kia.
“Mẹ mày, mù à? Dám cản xe của chúng tao!” Đằng trước chiếc Hyundai mà Huy Hoàng đang ngồi, một người đàn ông nhảy xuống.
Nhưng sau khi anh ta nhảy xuống, Mãn Đồ La Tu nói: “Chém ngang trời.”
Thanh trường đao kia bày ra tư thế càn quét, Mãn Đồ La Tu vung đao lên với người đàn ông đang đến, nháy mắt, bụi tuyết quét đến như cơn lốc, tiếp theo là tiếng rồng ngâm, đồng tử của người đàn ông kia co lại, anh ta ngạc nhiên đến nỗi quên né.
“Nguy hiểm.” Đường Phi phanh xe lại, xe trượt dài mười mét rồi mới đứng lại. Cậu ta kéo thắng xe rồi lập tức nhảy xuống, tay cậu ta cầm một thanh đao.
“Đây là gì? Đóng phim sao?” Mắt thấy bụi tuyết bay đến cùng Mãn Đồ La Tu lấp lánh ở đằng sau, lúc này người đàn ông kia mới nhớ đến là phải tránh ra, nhưng tiếc rằng đã muộn rồi, Mãn Đồ La Tu đã đến với khí thế không thể ngăn cản.
“Xoẹt!”
“Bịch”
Người đàn ông kia bị chém thành hai nửa. Khi hấp hối, vẻ mặt của anh ta vẫn còn ngạc nhiên lẫn sợ hãi, đây là người sao?
“Có thể đỡ được một chiêu của lão Triệu đều là người có tài, nhưng hiển nhiên là anh ta không phải.” Thích Giải Quân nở nụ cười đắc ý, bởi vì anh ta quá quen thuộc người trước mắt này, Mãn Đồ La Tu, một trong bảy vị lão đại của Bang Lang, là người đàn ông tựa như thần trong Bang Lang.
“Leng leng.” Trường đao được cho vào vỏ, thân đao lại được vỏ kiếm bao vây, còn Mãn Đồ La Tu thì đứng ở đó nhìn ngọn núi cao xa xa ở đằng kia bằng ánh mắt lạnh lùng.
Sau một chuỗi tia lửa, Đường Phi đến trước mặt Mãn Đồ La Tu. Mà ở phía trước, một đàn ông cau mày bước xuống chiếc Hyundai, người đàn ông này cao gầy, có một khuôn mặt đẹp đến nlàm người khác khó thở, vài sợi tóc đen khẽ tung bay trước đuôi lông mày hơi nhíu: “Huy Hoàng.” Anh ta vươn tay với Đường Phi.
Đường Phi bắt tay lại: “Đường Phi.”
“Bọn mày đang khinh thường tao sao?” Mã Đồ La Tu nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông.
“Mày nghĩ sao thì nghĩ. A…” Đột nhiên Đường Phi vọt qua giơ một quyền đến Mãn Đồ La Tu.
Mãn Đồ La Tu cũng không định né tránh, anh ta cũng lập tức vươn nắm tay: “Tao cứ nghĩ vậy đấy.”
“Đùng.” Hai nắm tay chạm vào nhau thật mạnh.
Đường Phi lùi về sau ba bước, mà Mãn Đồ La Tu chỉ lùi một bước, chỉ cần liếc mắt thì có thể nhìn ra ai mạnh ai yếu, hai người không cử động rất lâu.
“Lộc cộc.”
Tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi này: “Bang Lang có cao thủ như vậy, thật đúng là làm người khác không thể khinh thường.”
“Cô là ai?”
“Thiên Sứ!”
“Ồ, là vệ sĩ nữ bị Cáo vàng đang bay làm nhục của Trương Húc Đông đúng không?”
Sắc mặt của Đường Phi lập tức lạnh băng, lạnh đến nỗi tuyết ở xung quanh cũng không sánh bằng: “Hôm nay mày phải chết!”
“Lão Triệu, ngài xử lý bọn họ thì sẽ phá vỡ kế hoạch của Bang Long, bọn họ…”
“Muốn chết à?” Tử Phong đánh Thích Giải Quân ngất.
“A, tao cũng không muốn giết hai người bọn họ, nhiệm vụ của tao là Đường Phi. Thích Giải Quân, mày đã làm bang chủ của Bang Lang thất vọng rồi, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, số mệnh của mày là chết. Đường Phi, mày đừng bày ra dáng vẻ giết người, ai mà chẳng từng giết người cơ chứ? Tuy dạo này mày có tiếng tăm, nhưng hôm nay, Mãn Đồ La Tu tao đây phải chặt đầu mày hiến cho bang chủ của Bang Lnag!” Mãn Đồ La Tu chỉ vào Đường Phi, kêu lên một cách kiêu ngạo.
“Hóa ra chỉ là một con sói nhỏ, tao còn tưởng là nhân vật lớn nào chứ.” Đường Phi cười âm u.”
“Mịa mày, tao là Mãn Đồ La Tu, một trong bảy đại chiến thần của Bang Lang.”
“Mày nói nhảm vờ lờ, trong mắt Bang Long chỉ có bạn vè kẻ địch, mà mày còn không được xem là kẻ địch.” Nói rồi, sắc mặt của Đường Phi hóa tím, tốc độ của cậu ta nhanh như chớp ngay lập tức: “Mày nhớ kỹ cho tao, Bang Long không phải là thứ mà đám người có chút thực lực như bọn mày có thể động dến. Nếu mày may mắn sống sót, thì cứ nói cho bang chủ của Bang Lang rằng Long Bang của bọn tao không sợ bọn mày chút nào.”
“Thực lực của A Phi hoàn toàn bùng nổ, nhưng mạnh hơn những người uống thuốc như chúng ta nhiều.” Thiên Sứ nở nụ cười vui mừng.
“Đúng là cậu ta mạnh hơn tôi nghĩ.” Huy Hoàng gật đầu hài lòng.
“Hừm tao nghĩ mày chưa biết sợ là gì, mày cho rằng Bang Long của mày hành động cẩn thận không chút sai sót nào sao? Trương Húc Đông không phải người dễ đối phó như vậy, bọn tao cũng không hy vọng quá lớn vào mấy tên phế vậy kia. Cố vấn của bọn tao đã đoán được Trương Húc Đông giả chết, rồi để bọn mày mang Thích Giải Quân về đây. Bọn mày muốn cho tên này vào Bang Lang nằm vùng đúng không?” Mãn Đồ La Tu cười to nói.
“Ầm.” Bốn nắm tay đối lập nhau, lần này Đường Phi đứng yên tại chỗ mà Mãn Đồ La Tu thì bị đánh bay ra ngoài.
Mãn Đồ La Tu trống rỗng quay cuồng mấy vòng, lảo đảo một lúc mới đứng vững, anh ta cắn răng ngạc nhiên: “Sao mày lại mạnh như vậy?”
“Tao đã nói rồi, Bang Long chúng tao không sợ Bang Lang của bọn mày, đối đầu với chúng tao thì bọn mày phải chết!”
“Ha hả, đúng là tao xem thường mày, nhưng tao đợi mày lâu như vậy, tao khoác lên mình bộ giáp đáng tự hào nhất, mày cho rằng đây là thực lực của tao sao? Từ khi mày bước lên con đường này, vận mệnh của mày đã được định sẵn rồi.” Nói rồi, Mãn Đồ La Tu rút trường đao ra: “Nghe nói đao pháp của mày tốt nhất Bang Long, nhưng chắc chắn mày không phải đối thủ của tao.”
Thấy cây đao trong khoảng cách gần làm người yêu đao như Đường Phi sáng mắt lên: “Cây đao này rất tốt, không biết tên của nó là gì?”
“Xem như mày tinh mắt đấy!” Mãn Đồ La Tu vuốt đao, nói với giọng điệu tự hào: “Nhìn thấy chữ trên cây đao này không? Tao mua cây đao này từ đám trộm mộ, đao rộng ba ngón tay, dài một mét hai, nghe đồn cây đao này được chế tạo vào cuối nhà Ân. Nếu mày hiểu đao, có lẽ mày cũng biết chuôi đao này chứ?”
Đường Phi tập trung nhìn, cười lạnh nói: “Là một khuôn mặt người.”
“Ha ha, không tệ.”
Mãn Đồ La Tu âu yếm chuôi đao: “Thân đao vừa hẹp vừa dài, hoa văn trên thân đao như mạch máu, nhược điểm là hình khuôn mặt vặn vẹo, đau đớn và trống rỗng, mép đao dài giống chuôi đao. Truyền thuyết kể rằng Cứu Ma nuốt lưỡi đao, dùng chuôi đao đánh từ trên xuống dưới, phóng ra sương ma thuật hình mặt quỷ, sương mù tạo thành mặt quỷ thật lớn ở không trung, làm điểm yếu sâu nhất trong tình cảm của con người mở rộng ra, tiện đà kiểm soát giác quan, tai điếc, mắt mù, vật lộn đến chét với ảo ảnh cùng uống máu của hàng chục nghìn người, cho nên…”
“Cây đao này gọi là Cứu Hồn.”
Nghe anh ta giới thiệu xong, Đường Phi lắc đầu cười, tiếng cười có pha lẫn chút tiếc nuối: “Đúng là một cây đao tốt, tiếc là nó đã mất đi mũi nhọn của nó, bởi vì nó ở cùng với người chủ như thế này, cho nên cả đời này nó không thể nào tỏa sáng rực rỡ.”
Mãn Đồ La Tu đang đắc ý thì sau khi nghe xong, anh ta lập tức biến sắc: “Tao tiêu hết tài sản mới mua được cây đao này từ trong tay mấy tên trộm mộ. Nếu nó muốn lấy lại sự oai phong như xưa thì chỉ cần cắt đầu Đường Phi, làm nó tỏa sáng ở giới ngầm, làm danh tiếng Bang Lang chúng tao vang xa, còn Đường Phi mày chỉ là đá kê chân cho tao mà thôi.”
“Xoẹt!”
Đao bị rút ra, anh ta chỉ mũi đao sáng chói vào cái mũi của Đường Phi: “Chết ở dưới cây đao này, có lẽ mày không bất mãn, không hối hận đâu.”