Khi đến khách sạn đã đặt trước, Trương Húc Đông đoán không sai, đúng là khách sạn Tinh Cấp của tên nhóc Khô Lâu kia, là khách sạn tốt nhất ở thành phố Tây, vừa đến cửa khách sạn, ba người lần lượt xuống xe, Giải Lỗ Phong hỏi bạn gái mình phòng đã đặt, sau đó dẫn hai người Trương Húc Đông đi qua.
Khi cửa phòng bao vừa mở ra, Trương Húc Đông nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh khoảng chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi đang ngồi bên trong, dáng người của người phụ nữ này rất gầy, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại khí chất quý tộc, kết hợp với Giải Lỗ Phong có thể nói là trai tài gái sắc, nhìn thấy đám người Trương Húc Đông đến, cô đứng dậy dùng tiếng trung lưu loát nói: “Mọi người đến rồi thì đừng khách khí, mời ngồi.”
Giải Lỗ Phong đi tới bẹo má mỹ nữ tóc vàng, nói: “Giới thiệu mọi người một chút, bạn gái của anh – Anna, sau khi theo anh về nước thì làm ở công ty bất động sản Dương Quang. Em yêu đây là chính là người mà anh hay kể với em – Lâm Tâm Di, còn đây là bạn trai của cô ấy – anh Trương Húc Đông.”
Trương Húc Đông lại hơi giật mình, bởi vì anh không ngờ bạn gái của Giải Lỗ Phong lại làm ở công ty bất động sản Dương Quang, anh lại một lần nữa cảm thán, trái đất này thật đúng là rất nhỏ.
Anna và Lâm Tâm Di nhẹ nhàng ôm nhau một cái và chào hỏi một cách đơn giản, cô ấy kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông nói: “Anh Trương, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào rồi phải không, tôi nhìn anh hơi quen.”
Giải Lỗ Phong chần chờ một lát rồi hỏi: “Hai người đã quen biết từ trước sao?”
Trương Húc Đông cười nói: “Có lẽ đã từng gặp qua.”
Anna nghĩ một lúc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, nhưng mà cô ấy dám cam đoan đây không phải lần đầu tiên cô ấy gặp Trương Húc Đông, không phải ở Trung Quốc mà hẳn là ở nước khác, nhưng cô ấy cũng không quá để ý, lễ phép cười nói: “Tôi đã gọi thức ăn rồi, không biết có hợp khẩu vị của mọi người hay không, hai người có thể nhìn một chút xem có món nào ưu thích hay không, chúng ta có thể gọi thêm.”
Trương Húc Đông ga lăng kéo ghế giúp Lâm Tâm Di, đợi sau khi cô ấy ngồi xuống thì mới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, anh tiếp nhận menu nhưng lại không xem mà đưa cho Lâm Tâm Di, mỉm cười nói: “Tôi không kén ăn, Tâm di, em có muốn xem không?”
Lâm Tâm Di khẽ lắc đầu: “Em cũng không xem đâu.”
Thức ăn nhanh chóng được mang lên, hai người phụ nữ dùng rượu đỏ, mà Giải Lỗ Phong đã cố ý gọi một chai rượu Hoa Điêu, rót đầy cho Trương Húc Đông, nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, uống một chén trước đã.”
Trương Húc Đông cười gật đầu, nâng chén lên hơi thấp so với Giải Lỗ Phong, hai người cụng chén rồi một ngụm uống hết.
“Anh Giải, không biết sau khi về nước anh có tính toán gì không?” Trương Húc Đông ăn mấy miếng rồi đặt đôi đũa lên đĩa, hỏi.
“Cha tôi muốn tôi thi công chức nhà nước, nên tôi định tham gia cuộc thi năm nay, sau này sẽ cố gắng phục vụ đất nước.” Giải Lỗ Phong hỏi ngược lại Trương Húc Đông: “Cậu Trương, hiện cậu đang làm công việc gì vậy?”
“Tôi mở một cái công ty nhỏ, làm một người đóng thuế bình thường, kiếm miếng cơm ăn mà thôi.” Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng rồi nói.
“Tự mình mở công ty cũng không dễ dàng đâu.” Giải Lỗ Phong gật đầu nói: “Đúng rồi, nếu lúc nào đến nước Y chơi, thì gọi cho chúng tôi, hoàn cảnh bên kia tốt hơn Trung Quốc chúng ta một chút, nhưng lại thiếu hương vị gia đình, nếu đi du lịch còn được, còn nếu ở lâu dài thì tôi không thích.”
“Tôi cũng thấy vậy, đến lúc đó nhất định sẽ phiền toái anh dẫn bọn tôi ra ngoài chơi.” Trương Húc Đông cười nói.
Giải Lỗ Phong đưa ánh mắt về phía Lâm Tâm Di nói: “Tâm Di, vừa rồi lúc anh và chú Lâm nói chuyện, anh nghe nói chú ấy không quá hài lòng về cậu Trương, có phải trước đó đã xảy ra chuyện gì không?”
Lông mày Lâm Tâm Di nhăn lại, nói: “Chắc là chuyện tụ họp lần trước.”
Giải Lỗ Phong a một tiếng: “Vậy chờ thêm mấy ngày nữa anh mời chú Lâm dùng cơm, rồi tháo gỡ khúc mắc của em, dù sao giữa cha mẹ vào con cái sẽ không có cách trở đâu.”
“Anh Phong, cảm ơn anh.” Lâm Tâm Di gật đầu nói, cô lại đưa ánh mắt chuyển qua người Trương Húc Đông, cô rất hiểu cha mình – Lâm Vân, ông ấy chắc chắn là hy vọng cô sẽ tìm được một người đàn ông có sự nghiệp ổn định, một năm trước Trương Húc Đông mới về nước, khi đó vẫn chỉ làm bảo vệ thuê cho ông ấy, lúc này thực sự đã khác trước rồi.
“Húc Đông, anh không được phép lừa em, có phải cha em đã đi tìm anh không?” Lâm Tâm Di hỏi.
Trương Húc Đông cười nói: “Hình như một năm trước có một lần như vậy, anh và bác chỉ nói chuyện vài câu thôi.”
Lâm Tâm Di liếc Trương Húc Đông, nói: “Tại sao việc này anh vẫn luôn không nói với em? Ông ấy có gây khó dễ cho anh không?”
Trương Húc Đông cũng không nói cho cô biết, Lâm Vân dùng tiền để yêu cầu chấm dứt chuyện tình cảm của hai người, anh lắc đầu nói: “Đương nhiên là không có, anh và bác nói chuyện cũng khá tốt, dù sao hai người bọn anh cũng chưa quen thuộc, anh sẽ từ từ làm cho cha vợ đồng ý chuyện của chúng ta.”
Cha mình là người như thế nào, Lâm Tâm Di đã quá rõ rồi, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết chuyện xảy ra chắc chắn không đơn giản như những gì Trương Húc Đông nói, nhưng chuyện cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa Trương Húc Đông lại không muốn nói, Lâm Tâm Di cũng sẽ không tiếp tục gặng hỏi, cô biết rõ Trương Húc Đông không muốn cô phải đứng giữa người cha đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm và người đàn ông mà cô yêu.
Bữa cơm diễn ra vô cùng thoải mái, sau khi uống hết một chai Hoa Điêu, Trương Húc Đông càng cảm thấy Giải Lỗ Phong là một người đáng để kết bạn, bất kể là sức hút của bản thân anh ấy hay là phẩm chất con người anh ấy, Giải Lỗ Phong là một người khiêm tốn, có lễ nghĩa.
Trước không nói đến mối quan hệ giữa cha con Giải Lỗ Phong, Trương Húc Đông cũng rất sẵn lòng có một người bạn như anh ấy, hơn nữa với tư cách là con trai của người đứng đầu thành phố Ngọc, anh ấy sẽ đóng một vai trò nhất định trong việc phát triển của các công ty lớn ở phương đông.
Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di đã lái xe rời khỏi khách sạn, Anna đưa mắt nhìn họ rời đi, cô ấy cảm thấy mình thực sự đã từng gặp Trương Húc Đông, nhưng mà nghĩ mãi không ra.
Nhìn thấy bạn gái mình cau mày, Giải Lỗ Phong lấy điếu thuốc ra châm rồi hỏi: “Anna, có chuyện gì vậy?”
Anna bĩu môi nói: “Em thực sự đã gặp anh ta, chỉ là không nghĩ ra, lúc đó chắc chắn anh ta đã làm gì nổi bật, tại sao đầu óc em lại trở nên đần như vậy nhỉ.”
Giải Lỗ Phong nhìn chằm chằm vào bộ quần áo hở hang, cười nói: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, sau này đủ lớn rồi, nếu em còn nghĩ quá nhiều, anh sẽ có cảm giác nguy hiểm đấy.”
Anna vui vẻ liếc nhìn Giải Lỗ Phong, sau đó tựa vào ngực anh ấy, đột nhiên cô ấy nhảy dựng lên, kêu lên: “Em nhớ ra rồi, hóa ra là lần đó!”
“Em nhớ tới cái gì?” Giải Lỗ Phong bị Anna làm cho hoảng sợ, nghi ngờ nhìn cô ấy.
“Em nghĩ ra em đã gặp anh ta ở nơi nào rồi, em nhớ lúc đó là bữa tiệc tối trong hôn lễ của công chúa Selina, lúc ấy anh ta đứng bên cạnh công chúa, phụ trách bảo vệ an toàn cho công chúa, đúng vậy, chắc chắn là anh ta.” Anna có chút kích động.
“Cậu ta là vệ sĩ trong hoàng thất nước Y? À, đúng rồi, anh nghe Tâm Di nói, trước kia cậu ta đã làm lính đánh thuê vài năm, chắc là họ thuê cậu ta qua.” Dừng lại một chút, Giải Lỗ Phong hỏi: “Điều này không hợp lý, nước Y có một đoàn kỵ sĩ hoàng gia gồm mười hai người, sao có thể đi thuê cậu ta chứ, chẳng lẽ cậu ta là thành viên trong đoàn kỵ sĩ hoàng gia?”
Anna lắc đầu, nói: “Đoàn kỵ sĩ hoàng gia đều là người nước Y, không có người của nước khác, nhưng nghe nói hình như có một đoàn đội lính đánh thuê ZO, thực lực của họ có thể coi là đứng đầu trong giới lính đánh thuê, vệ sĩ của một số quốc gia cũng không thể bằng họ.”
“Ý em là trước kia cậu ta là người của dong binh đoàn ZO?” Giải Lỗ Phong cũng đã được nghe về cái tổ chức này.
“Cái này em không rõ lắm, chắc là vậy, tổng thời gian em nhìn thấy anh ta còn chưa đến năm phút, lúc đó chỉ cảm thấy anh ta đứng ở đó rất thú vị, rất là ngầu, sau đó có người tới phá đám, anh ta chỉ ra tay vài giây là có thể giải quyết xong, lúc đó khiến em nhớ mãi không quên.” Anna nhớ lại nói.
Giải Lỗ Phong khẽ nhíu mày suy nghĩ, xem ra Trương Húc Đông này thật đúng là không phải một nhân vật đơn giản, rõ ràng là có quan hệ với dong binh đoàn ZO, nhưng anh ấy lại nghĩ chuyện này cũng chẳng liên quan đến mình, mình cũng chẳng có gì mà phải lo lắng cả.
Ngồi trên xe, Lâm Tâm Di không vui vẻ, Trương Húc Đông thấy cô rầu rĩ không vui, nên hỏi: “Làm sao vậy? Em đang nghĩ cái gì thế?”
Lâm Tâm Di lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nặng nề thôi.”
Trương Húc Đông ngây người: “Tâm Di, có tâm sự gì thì kể ra đi, anh sẽ tìm giải pháp giúp em, đừng để trong lòng sẽ khiến bản thân buồn bực đến hỏng đấy.”
Im lặng một lúc lâu, Lâm Tâm Di mới chịu nói ra: “Húc Đông, em đã nhàn rỗi lâu như vậy rồi, em không muốn lại tiếp tục ở nhà nhàm chán nữa, em muốn đi làm từ thiện.”
“Được, muốn làm thì cứ đi làm đi.”
“Ha ha, em đã đăng ký rồi, em quyết định lên miền núi nghèo khó để giúp đỡ trẻ em và người già ở nơi đó.”
“Ồ, anh ủng hộ em, nếu cần tiền thì nói cho anh biết, phát triển ở phương đông, cũng nên báo đáp một chút.” Trương Húc Đông nhìn về phía Lâm Tâm Di hỏi: “Lần này đi khoảng bao lâu?”
“Chắc khoảng mấy tháng.” Lâm Tâm Di cúi đầu nói: “Húc Đông, thực ra lúc nào em cũng thích ở bên cạnh anh, cũng không muốn làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, hiện tại em đã tìm thấy điều mình muốn làm, cho nên nếu em muốn đi làm thì chỉ có thể rời xa anh, em thực sự không nỡ.”
Bàn tay Trương Húc Đông to lớn vuốt ve bàn tay bé nhỏ, nói: “Mấy tháng tách ra có hơi dài một chút, nhưng em đã có suy nghĩ như vậy, anh sẽ cảm thấy tự hào về em, nếu như không có chuyện gì, nói không chừng anh sẽ qua đó tìm em, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, chúng ta có thể gọi video cho nhau nói chuyện bất cứ lúc nào.”
“Nói như vậy có nghĩa là anh đồng ý để cho em đi sao?” Lâm Tâm Di vui vẻ nói.
Trương Húc Đông gật đầu: “Chỉ cần em muốn, anh đều đồng ý.”
“Cảm ơn ông xã!” Lâm Tâm Di hôn một cái lên mặt Trương Húc Đông, may mắn tốc độ lái xe của Trương Húc Đông không nhanh, nếu không anh đã tông phải bà cụ đang đi qua đường.
Trương Húc Đông thờ phào nhẹ nhõm nói: “Tâm Di, sau này những trường hợp như thế này em cứ trực tiếp nói cho anh biết, đừng ôm trong lòng một mình, nhìn thấy em không vui, tim anh như bị véo vậy.”
“Em biết rồi.” Lâm Tâm Di gật đầu nói: “Lúc em rời đi, anh nhớ phải gọi điện cho em mỗi ngày, có thời gian thì gọi video nhé.”
“Được.” Trương Húc Đông liếc về phía cô, cười nói: “Nhưng trước khi em rời đi, anh muốn em đút anh no đã.”
“Cái gì đút anh ăn no? Chẳng phải vừa mới ăn cơm sao?”
“Ha ha.” Trương Húc Đông cười xấu xa, cho xe dừng bên đường, nhỏ giọng nói bên tai Lâm Tâm Di: “Anh muốn trước khi em đi thì chúng ta tới một lần.”
“Aaaa...” Lâm tâm kêu lên một tiếng, cúi đầu nói: “Chán ghét, anh là đồ lưu manh.”
Trương Húc Đông cười đắc ý nhưng ngay sau đó lại rơi vào im lặng, anh biết rõ Lâm Tâm Di không phải loại phụ nữ bình hoa, từ trước và sau khi cô ấy mở cửa hàng và công ty anh đã có thể nhìn ra được, cho nên hôm nay cô nói ra suy nghĩ của mình, tất nhiên Trương Húc Đông sẽ khích lệ cô, nếu như Trương Húc Đông không cho cô đi, thì Lâm Tâm Di sẽ ở lại, chỉ là sẽ có nhiều nuối tiếc.