“Được!” Đặng Quân lấy một bản kế hoạch ra từ trong túi, nói: “Bí thư Giải, đây là kế hoạch chi tiết và mục tiêu phát triển của bất động sản Đông Thăng sau này, từ đầu năm nay tôi đã bắt tay vào làm công việc này, cũng đã nhận được ba dự án bất động sản lớn ở thành phố Ngọc, mời ngài xem!”
Đặng Quân cũng biết đây cũng chỉ là hình thức, Giải Liêm là bí thư uỷ ban thành phố, làm gì có thời gian rảnh rỗi để xem mấy thứ này, nên cho dù anh ta có nói quá hơn một chút, Giải Liêm cũng sẽ lười đi kiểm chứng, chỉ là có một bản kế hoạch sẽ chứng minh được sự chuyên nghiệp của Bất động sản Đông Thăng, khiến người khác không nghĩ rằng bọn họ treo đầu dê bán thịt chó.
Giải Liêm cũng rất nể mặt Trương Húc Đông, cầm bản kế hoạch lên lật sơ qua, chỉ là nhìn tiêu đề, còn Đặng Quân ở bên cạnh cũng nói một vài điểm quan trọng, nhiều nhất là về hạng mục cải tạo khu phố cũ mà Bất động sản Đông Thăng tiếp nhận lần này, sẽ đem lại những thay đổi gì cho nơi đó, là một kế hoạch tiết kiệm tiền cho tỉnh trên như thế nào vâng vâng.
Thực ra đây là ý của Trương Húc Đông, ở đất nước Trung Quốc này, không phải anh có tiền là có thể làm được tất cả mọi việc, đương nhiên nếu anh cứ muốn đưa người ta mười tỷ thì chắc chắn là không thực tế, vì vậy càng phải xuất phát từ chính tích và cống hiến của quan chức, để bọn họ cảm thấy làm như vậy sẽ đem lại những đóng góp gì cho con đường làm quan của họ, chỉ có như vậy họ mới đồng ý giúp đỡ anh.
Dùng một câu bình thường để nói, người như bọn họ chẳng thiếu mấy đồng tiền này.
Đợi đến khi nói đến tương đối rồi, Giải Liêm bỏ bản kế hoạch xuống, quay đầu hỏi Vương Thế Cường: “Thế Cường, cậu cảm thấy thế nào?”
Vương Thế Cường ráng nhịn lại không nhìn hai người Trương Húc Đông, im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bí thư Giải, bản kế hoạch này không tệ, không khác gì nhiều so với hai quy tắc cứng nhắc mà bên trên đưa ra cho chúng ta, thứ nhất, thực hiện dự án cải tạo khu phố cũ lần này sẽ biến nó thành khu phố mới ở thành phố Ngọc, thứ hai là tiết kiệm chi tiêu và những lãng phí không cần thiết. Nếu như mọi việc đều giống như những gì trên bản kế hoạch, vậy thì Bất động sản Đông Thăng khá là thích hợp, tôi cảm thấy chỉ cần Bất động sản Đông Thăng có khả năng hoàn thành trong thời hạn quy định thì có thể để bọn họ tiếp nhận!”
Giải Liêm suy nghĩ rất lâu, ông ta hiểu Vương Thế Cường vừa lên chức phó thị trưởng là có sự giúp đỡ to lớn của Bang Long, anh ta muốn mượn cơ hội này để báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Hơn nữa mặc dù ông ta nắm quyền kiểm soát chuyện này, nhưng cụ thể thì vẫn cần để Vương Thế Cường đi làm, làm tốt thì sẽ là công lao của ông ta, làm không tốt thì mặc dù ông ta cũng có trách nhiệm, nhưng chủ yếu vẫn là trách nhiệm của Vương Thế Cường, nghĩ đến đây, ông ta ừm một tiếng.
“Bản kế hoạch của hai người đúng là không tệ, chỉ cần các người có lòng muốn ra sức cho thành phố Ngọc, có lợi cho người dân, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ. Hai người cứ yên tâm đi đấu thầu đi, tôi sẽ suy nghĩ đến Bất động sản Đông Thăng. Hơn nữa hai người đã quen biết trước với Thế Cường, về năng lực của hai người, tôi nghĩ cậu ấy hiểu rõ hơn tôi!”
Trương Húc Đông khẽ mỉm cười, quy mô của dự án cải tạo khu phố cũ quá lớn, không phải là dự án mà một công ty bất động sản có thể một mình làm hết được, ít nhất cũng phải cần một công ty bất động sản lớn cộng với một công ty cỡ trung. Ngoại trừ ba công ty bất động sản lớn ra, anh nghĩ ở thành phố Ngọc chắc không còn công ty nào có thể thách thức được Đông Thăng đâu. Còn công ty ở nơi khác thì nghĩ cũng không cần nghĩ đến, không chỉ là anh mà ba công ty kia cũng sẽ không để bọn họ chấm mút miếng thịt béo bở này đâu.
Vì vậy bây giờ chỉ cần nghĩ đến phương diện quan trường, có câu nói này của Giải Liêm, cộng thêm quan hệ của Bang Long và Vương Thế Cường, vậy thì hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa. Nếu có thể thôn tính Bất động sản Dương Quang, vậy thì cả nhà cùng làm, nếu không nuốt được thì Đông Thăng cũng có thể chiếm được không ít lợi lộc lớn.
“Cảm ơn bí thư Giải, câu nói này của ngài khiến lòng chúng tôi yên ổn không ít!” Trương Húc Đông mỉm cười nói, thực ra đầu anh đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi, anh đánh nhau thì giỏi, nhưng nói mấy lời khéo léo thế này thì anh thật sự có hơi làm khó anh.
“Ha ha, Tiểu Trương cậu là bạn của Tiểu Phong, người làm ăn có ai không muốn có mối làm ăn chứ, quan trọng là Bất động sản Đông Thăng của cậu thích hợp, đương nhiên là tôi sẽ ủng hộ các cậu rồi!” Giải Liêm nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng!” Trương Húc Đông nhìn vật trang trí màu đen được bày trong phòng khách, nếu không phải trước đó Giải Lộ Phong đã tiết lộ đó là món đồ được điêu khắc từ gỗ mun, trừ khi là nhân vật cấp đại sư, nếu không thì chắc chắn sẽ không thể nhìn ra giá trị thật của nó, có câu nói nhà có nửa miếng gỗ mun còn quý hơn một rương tiền bạc châu báu.
Trương Húc Đông hiểu rõ muốn kéo Giải Liêm về phía mình thì phải bỏ ra chút lợi ích, nhưng bây giờ tặng quà rất được coi trọng, mấy thứ như tiền đã không thể nào tặng được nữa, những năm gần đây bánh trung thu cũng không được tặng nữa, nhưng Trương Húc Đông đã bảo Trần Uy đi đến chợ đồ cổ một chuyến, mua một món đồ cổ trong tiệm về đây, đây gọi là thuận theo sở thích.
Trương Húc Đông ra hiệu Đặng Quân có thể lấy ra rồi, anh nhận lấy món đồ rồi nói: “Bí thư Giải, thời gian trước tôi đi dạo chợ đồ cổ, mua được Cửu Phụng Triển Nguyệt ở quầy bán hàng rong, tốn hơn một ngàn mấy của tôi, không biết có phải là thật không, nghe Lỗ Phong nói ngài rất có hứng thú với đồ cổ, ngài có thể giúp hậu bối xem một chút không?”
Giải Liêm ngẩn ra, ngón tay hơi cong, ông ta có thể cưỡng lại sức hút của tiền bạc và người đẹp, nhưng đối với một người xuất thân từ gia đình thời cổ như ông ta, đồ cổ có sức hút lớn hơn rất nhiều: “Thật sao? Vậy để tôi nhìn một chút!”
Vừa định nhận lấy, Giải Liêm lại nói: “Đi, đến phòng sách xem, trong đó có đồ tôi cần dùng!”
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ngay, Vương Thế Cường đi theo sau, nhìn Trương Húc Đông một cái, nở nụ cười nhẹ, nụ cười này chứng tỏ rằng Trương Húc Đông đã nắm chắc sở thích của Giải Liêm, anh cũng không phủ nhận mà tuỳ ý cười một cái, đưa Đặng Quân đi theo.
Giải Liêm khá là thích chơi đồ cổ, nhưng không phải người nào ông ta cũng tiếp nhận, nếu không thì đã không thể luôn được ca tụng là bí thư Giải thanh liêm trung thực rồi. Ở một mức độ nào đó, Giải Lỗ Phong và Vương Thế Cường đóng vai trò rất quan trọng, bởi vì ông ta khá tin tưởng con trai và bạn của mình, nếu không đã không dễ dàng làm như vậy.
“Ha ha, món Cửu Phụng Triển Nguyệt này quả nhiên là đồ cổ!” Giải Liêm cầm đèn pin nhỏ và kính phóng to nhìn, rất nhanh đã trở nên kích động, nói: “Món đồ này chắc chắn là thật, từ chế tác, tế bào chất đến cấu tứ thì có thể khẳng định là được làm một nhà điêu luyện. Các cậu nhìn xem, đây được điêu khắc từ ngọc Hoàng Long quý giá, cho dù là vật của thời hiện đại thì cũng là vật có giá trên trời!”
Trương Húc Đông giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Vậy ý của bí thư Giải là vật trang trí tôi vét được từ quầy hàng rong là đồ thật sao? Tôi chỉ là cảm thấy có vẻ không tệ, vốn dĩ không hiểu những thứ bên trong!”
“Ha ha, Tiểu Trương, lần này cậu đã nhặt được món hời rồi, đừng thấy trên đó có cái lỗ nhỏ lâu năm, nhưng như vậy mới càng có giá trị, Cửu Phụng Triển Nguyệt này ít nhất cũng phải một triệu, hơn nữa còn là đồng M, mà đây chỉ là ước tính, bởi vì nó thuộc về sản vật thời Tiền Thanh, vì vậy giá trị có thể còn cao hơn, nhưng đối với nhà sưu tầm thì có chết cũng muốn đem xuống mồ!”
“Ồ, theo như bí thư Giải nói, vậy sau này tôi phải đi nhiều hơn để xem có gặp may mắn không!” Trương Húc Đông thuận nước đẩy thuyền nói: “Nếu đã là vật ngoài ý muốn, tôi lại cũng chỉ để ở nhà làm vật trang trí, thấy bí thư thích như vậy, vậy thì giúp hậu bối bảo quản vài ngày, nếu gặp được người mua nào thích hợp thì bán nó luôn đi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt Giải Liêm kinh ngạc: “Cậu muốn bán nó? Tiểu Trương, cậu phải suy nghĩ cho kĩ đấy, mỗi năm giá của Cửu Phụng Triển Nguyệt này tăng khoảng mười đến hai mươi ngàn đồng M, vô cùng quý giá!”
“Tôi không dám để một món đồ như vậy trong nhà đâu, lỡ bị cướp mất, hơn nữa người làm ăn như chúng ta đều là mua bán, nếu bán nó có thể kiếm tiền, tôi vẫn là bán đi thì tốt hơn!” Trương Húc Đông cười ha ha, nói: “Tôi không biết chơi đồ cổ, xin bí thư Giải đừng chê cười!”
“Cậu thật sự muốn bán sao?” Giải Liêm nắm chặt kính phóng to, nói: “Vậy cậu bán cho tôi đi, tôi rất thích món đồ cổ này.”
“Tôi cũng chỉ tốn hơn một ngàn, cho dù là bây giờ tôi cũng chẳng thấy nó quý giá chỗ nào, nếu bí thư Giải thích, vậy xem như là quà hôm nay hậu bối tặng cho ngài đi!” Trương Húc Đông nói.
“Trước giờ tôi không tự nhiên nhận quà của người khác, hơn nữa món quà này quá đắt tiền rồi!” Giải Liêm nói: “Chúng ta việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, hơn nữa là một bề trên, tôi cũng không thể nào để hậu bối chịu thiệt được, đúng không? Bây giờ tôi cũng không có bao nhiêu tiền, nhưng con trai tôi chắc cũng có một ít, để tôi gọi cho nó!”
“Nếu bí thư Giải đã nói vậy, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Nhưng tôi chỉ tốn hơn một ngàn, cũng không thể lấy của ngài quá nhiều, bảo Lỗ Phong đưa tôi tám mươi tám vạn tiền Trung Quốc, ngài thấy thế nào?” Trương Húc Đông hỏi.
Trong lòng mọi người đều ngầm hiểu, đương nhiên là là hiểu rõ đạo lí bên trong, lời Trương Húc Đông nói chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi, món đồ này vừa nhìn đã biết là không phải đồ bình thường, cho dù là đồ ngốc cũng biết là mua món đồ thủ công mỹ nghệ thời nay cũng phải vài trăm hoặc hơn một ngàn, Cửu Phùng Triển Nguyệt này ít nhất cũng trị giá một triệu M đồng, tuỳ tiện lấy ra sang tay thì lập tức có thể đổi lại gấp mười mấy lần, thậm chí là mấy chục lần.
Trương Húc Đông cũng nghe Trần Uy nói rồi, thứ đồ này tốn hai triệu tiền Trung Quốc để mua, mặc dù ông chủ đó có chết cũng không đồng ý, nhưng Trần Uy tức giận muốn thật sự đánh chết ông ta, thế là thật sự mua được. Tặng quà mà, chỉ cần thay đổi một chút, nói là mình mua một ngàn, bán lại tám trăm tám mươi ngàn là đã lời to rồi, Giải Liêm cũng sẽ không nói mấy lời từ chối nữa.
Sau khi rời khỏi nhà của Giải Liêm, Trương Húc Đông và Đặng Quân chui vào xe van, đương nhiên Cửu Phụng Triển Nguyệt đó đã bán cho Giải Liêm, tám trăm tám mươi vạn đã được chuyển vào tài khoản của Trương Húc Đông, còn về những chuyện khác, mọi người đều là anh biết tôi biết. ngôn tình tổng tài
“Anh Đông, thực ra với thế lực của chúng ta chẳng cần thiết phải làm như vậy!” Đặng Quân hơi đau lòng nói.
Trương Húc Đông cong khoé môi cười một cái, nói: “Đây không phải là bán không cho ông ta, có món đồ này rồi, chúng ta sẽ có thể đi con đường chính quy hơn, sau này ông ta có lợi ích gì tự nhiên sẽ nghĩ đến Đông Thăng chúng ta!”
Đặng Quân cũng hiểu đạo lý này, chỉ có không nhịn được mà nói: “Anh Đông, những gì anh nói tôi đều hiểu, chỉ là không biết bao giờ mới có thể nhận lại được sự hồi đáp, bây giờ đã mở thông con đường này rồi, vậy còn hắc đạo, có phải chúng ta nên hành động rồi không?”
“Đừng vội, bây giờ Hồng Môn, Bảo Long Môn và Thanh Long Bang từ tranh giành rõ ràng trở thành âm thầm xâu xé, tôi tin rằng bọn họ sẽ không dám manh động. Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, chúng ta đã dẹp sạch một nhánh bang hội của Hồng Môn ở thành phố Tương Dương, nhưng sao bọn họ lại không có phản kích gì cả? Chuyện này có hơi khó hiểu!” Trương Húc Đông nhíu mày, anh vẫn nghĩ mãi mà không hiểu dụng ý của đối phương: “Tôi sẽ bảo Linh Lung để ý bên Hồng Môn, cậu chỉ cần quản lý công ty cho tốt là được rồi!”
“Tôi biết rồi!” Đặng Quân gật đầu, anh ta biết phạm vi công việc mình phải làm là gì.