Lúc này người đàn ông trung niên đang đánh giá Trương Húc Đông với cái nhìn rất hứng thú. Bên trong đều là những người đàn ông với ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không giống với những bảo vệ bình thường, dường như bọn họ đều đang thể hiện sự phẫn nộ đối với đám người Trương Húc Đông vì vừa đánh gục hai người của họ.
“Bọn họ có súng!” Huyết Linh Lung xoay người nhẹ giọng nói với những thành viên khác của Thiên Sát, bởi vì toàn bộ những bảo vệ này đều đồng loạt dùng H, K, MP5A3 tấn công.
“Xử lí thi thể đi, còn chưa đủ mất mặt sao?” Người đàn ông trung niên trách mắng. Lúc này những người kia mới bắt đầu dọn dẹp thi thể, sau đó dùng súng dồn đám Hắc Hoàng lùi ra ngoài cửa, bên trong chỉ còn Trương Húc Đông và người đàn ông trung niên kia cùng một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi trốn sau người ông ta.
Trương Húc Đông thu lại đao Cát Đẩu, anh đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, còn chưa đợi được ông ta lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng la phấn khích của cô gái đối diện: “Anh à, lúc nãy anh thật là lợi hại. Lúc nãy anh cầm cái gì trong tay vậy? Sao lại không giống với đao bình thường? Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy đó!”
Sở dĩ Trương Húc Đông không tiếp tục động thủ là vì cô gái này. Cho dù người đàn ông này ở trong Hồng Môn có thân phận như thế nào, nhưng có cô gái này ở đây, ít nhất thì ông ta có mạnh hơn nữa cũng không cách nào uy hiếp được anh. Anh luôn nhìn ông ta chăm chú, chờ ông ta mở miệng nói chuyện.
“Hồng Môn, Tạ Hồng Bằng!” Đột nhiên người đàn ông trung niên kia nhẹ nhàng nói.
Trương Húc Đông có hơi ngỡ ngàng. Anh không ngờ ông ta lại là người đứng đầu của Hồng Môn, Tạ Hồng Bằng, chẳng trách lại có khí thế như vậy. Xem ra dù ông ta dự đoán được anh sẽ đến nhưng rõ ràng là sắp đặt có chỗ vội vàng, nếu không thì không thể để cô gái này ở bên cạnh được.
“Bang Long, Trương Húc Đông!” Trương Húc Đông cũng gật đầu nói.
Vào lúc ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, dường như có một tia chớp vô hình kết nối hai người, tiếp theo hai người lại không hề nói chuyện, trong ánh mắt đó không có hận thù, cũng không có kiểu tiếc rằng đã gặp nhau quá muộn, chỉ yên tĩnh nhìn đối phương. Đây là một cách giao đấu đơn giản mà lại phức tạp, chỉ đấu mắt, muốn làm sụp đổ tâm lý của đối phương để đánh bại lòng tin trong họ.
Cô gái kia cũng có chút ngẩn người ra, nhỏ giọng tự giới thiệu: “Anh à, em là Tạ Nam, em…” Cô ấy còn muốn nói gì nữa nhưng lại không nói ra, hơi thở dần dần chậm lại. Cô ấy không biết hai người đàn ông này muốn làm gì nhưng cũng cảm nhận được ý chí chiến đấu đang lan toả trong không khí.
Một hai phút trôi qua, hai người cứ đối mặt với nhau như vậy. Trương Húc Đông cũng không thu lại khí thế của bản thân, nếu không anh căn bản không chống đỡ được đôi mắt biết nói kia của Tạ Hồng Bằng.
Tạ Hồng Bằng cũng lộ ra sự thay đổi và kinh ngạc, ông ta hơi nhíu mày lại. Mà Trương Húc Đông vẫn điềm tĩnh như cũ, anh không để lộ ra bất kỳ sự thay đổi nào.
“Tốt lắm!” Cuối cùng, Tạ Hồng Bằng phá vỡ thế giằng co kéo dài trong năm phút, ông ta mở miệng cười nói.
Tạ Nam yên tâm thở ra một hơi, trong lòng cô ấy không kìm được kinh ngạc. Cha mình là nhân vật lợi hại như thế nào, vậy mà lại thua trước mặt người thanh niên này. Cô ấy còn chưa thấy qua bao giờ, trong lòng càng thêm tò mò về Trương Húc Đông.
Nhưng Trương Húc Đông biết, bản thân không hề chiếm nhiều ưu thế. Sở dĩ nhìn anh trấn tĩnh như thế là do anh đã từng trải qua huyến luyện tâm lý chuyên nghiệp. Vì vậy năng lực chịu đựng tâm lý cao hơn người bình thường mấy bậc. Điều này chỉ có hai người trong cuộc biết, cũng coi như là kì phùng địch thủ.
Tạ Hồng Bằng sẽ không nói việc này ra, suy cho cùng thì không tốt cho danh tiếng của ông ta, ông ta chỉ bình tĩnh nói: “Trương lão đại, cậu quả là nhân tài. Tôi năm lần bảy lượt thua trong tay cậu, không phải do chúng tôi không có năng lực, mà là do cậu quá mạnh.”
“Tạ chưởng môn khách sáo rồi! Tôi không nghĩ đến việc sẽ gặp được chưởng môn của Hồng Môn ở đây, không biết là may mắn hay xui xẻo đây!” Trương Húc Đông nhún vai, quen thuộc lấy thuốc ra châm một mồi lửa.
“Ồ, uy danh của Trương lão đại, tôi đã được nghe qua từ lâu. Đến tôi còn miễn cưỡng trở thành lão giang hồ được, không thể không nói cậu chính là một kỳ tài trong giới này!”
Trương Húc Đông kinh ngạc hút một hơi thuốc: “Tạ chưởng môn coi trọng tôi quá rồi, tôi chỉ là người cầm đầu của một băng nhóm nhỏ, không thể so sánh với nhân vật lớn như ông được. À, phải rồi, tôi đến là muốn hỏi Đông Phương Long của gia tộc Đông Phương đã xảy ra chuyện gì, không biết Tạ chưởng môn có thể nói hay không?”
Tạ Hồng Bằng cười nói: “Cậu hỏi về thằng nhóc Đông Phương Long phải không? Anh ta đắc tội với con gái tôi nên tôi đã thủ tiêu anh ta rồi!” Ông ta nói lời này như chỉ vô ý dẫm chết một con kiến mà thôi.
Trương Húc Đông thầm nghĩ mình vẫn là đoán đúng rồi, quả nhiên là Đông Phương Long đã chọc đến Hồng Môn, anh lập tức nở nụ cười: “Tạ chưởng môn một mũi tên trúng hai đích, suýt chút làm tôi bị người của gia tộc Đông Phương hại rồi!”
Tạ Hồng Bằng cũng cười lên: “Không phải cậu vẫn ổn sao! Sao gia tộc Đông Phương nhỏ bé có thể làm gì Trương gia các cậu được!”
Trong lòng Trương Húc Đông thầm mắng, suýt chút nữa đã bị lão già cầm phác đao của Đông Phương bắt rồi. Nếu không phải hàng loạt bất ngờ trước đây khiến anh quay về Trương gia, nói không chừng bây giờ anh đã bị phác đao của Đông Phương hành hạ không ra hình dạng gì rồi. Đối với thế lực to lớn của Hồng Môn, tuy anh không biết Tạ Hồng Bằng muốn làm gì nhưng tuyệt đối không chỉ là ngồi đây nói chuyện với anh.
“Trương gia không mạnh như trong tưởng tượng của ông đâu, mà Đông Phương gia cũng không hề yếu kém!” Trương Húc Đông nói.
Tạ Hồng Bằng sờ chóp mũi, ông ta quay qua phía Tạ Nam nói: “Nam Nam, con lên lầu nghỉ ngơi đi!” Rõ ràng là ông muốn để con gái mình rời khỏi, sau đó có chuyện muốn nói với Trương Húc Đông.
Tạ Nam ngoan ngoãn gật đầu, trước khi rời đi cô ấy còn nói với cha mình: “Cha, cha không được làm khó anh trai này đâu đấy!”
“Ha ha.” Tạ Hồng Bằng cười, ông ta nhìn theo phía con gái rồi nói: “Yên tâm đi, cha chỉ nói chuyện với cậu ấy thôi, muốn động thủ đã động thủ từ sớm rồi!”
Tạ Nam lè lưỡi với Trương Húc Đông rồi quay lưng lên lầu, cô ấy Trương Húc Đông một cái khiến anh có chút suy nghĩ không rõ. Cảm giác giống con rể tương lai và cha vợ lần đầu gặp mặt, bạn gái bảo cha cô ấy phải nói chuyện thật tốt, có lẽ nhờ vào bộ dáng nỗ lực đó nên cha cô ấy đã đồng ý rồi.
Sau khi Tạ Nam rời đi, Tạ Hồng Bằng mới quay đầu cười, khẽ cảm thán: “Con gái cuối cùng cũng sẽ trở thành con nhà người ta, con gái lớn rồi không nghe lời cha nữa! Cậu nói xem có phải hay không?” Vừa nói, ông ta vừa nhìn Trương Húc Đông với ánh mắt sâu xa.
Trương Húc Đông không phủ nhận mà chỉ cười phụ hoạ. Tạ Hồng Bằng này quả thật có chút khiến anh không nắm bắt được. Mới bắt đầu thì khiến anh gặp tai hoạ, tiếp đó là đối đầu với anh, bây giờ lại hiền hoà như này, như một nhà thơ có tất cả các cảm xúc phức tạp, lúc thăng lúc trầm vậy.
Không biết Tạ Hồng Bằng có ý gì, Trương Húc Đông cũng không tiện tiếp lời, anh chỉ hơi cười một chút, nhưng tai anh vẫn đang nghe động tĩnh bên ngoài. Nếu bên ngoài xảy ra chuyện, người của Thiên Sát tuyệt đối không thể trong chốc lát bị tiêu diệt hết, rõ ràng tình hình bên ngoài giống lúc nãy ở trong đây, rơi vào sự yên lặng kỳ lạ.
Tạ Hồng Bằng cầm điếu xì gà trên bàn, quơ quơ nó trước mặt Trương Húc Đông: “Hút cái này không?”
Trương Húc Đông tỏ ý ông ta có thể ném nó qua đây, giây tiếp theo anh cầm nó trong tay nói: “Tôi rất ít khi hút xì gà, bình thường đều hút thuốc lá, có điều thử một chút cũng được!” Nói xong anh đặt điếu xì gà vào miệng, dùng răng cắn lấy.
“Lúc trước tôi cũng giống cậu, nhưng sau đó tình trạng cơ thể không cho phép nữa nên chỉ có thể hút cái này, xì gà không phải thuốc!” Tạ Hồng Bằng cũng châm một mồi lửa, ông ta để bật lửa lên bàn, không hề có ý châm cho Trương Húc Đông, cũng không đưa anh bật lửa: “Tuổi trẻ chính là của cải, nhưng có rất nhiều việc không phải cứ trẻ là làm được, làm không tốt sẽ mất mạng!”
Đương nhiên Trương Húc Đông không nghĩ rằng đối phương sẽ châm lửa cho mình, ai bảo người ta là chưởng môn của bang hội lớn nhất Trung Quốc chứ, từ thân phận địa vị đến tuổi tác đều không thể. Trương Húc Đông cũng biết mình không đủ sức uy hiếp tới địa vị của Hồng Môn, nhiều nhất chỉ có thể tạo ra chút rắc rối thôi.
Trương Húc Đông tự lấy bật lửa từ trong túi mình ra châm thuốc, anh hút nhẹ một hơi: “Xì gà của Cuba luôn là có tiếng trên khắp thế giới. Tạ chưởng môn thật sự rất biết thưởng thức!” Anh biết một điếu xì gà này phải tốn khoảng một tháng lương của người đi làm bình thường.
Anh hút thêm một hơi mới trả lời câu nói lúc nãy của ông ta: “Tôi cũng đồng ý với nửa câu trước của Tạ chưởng môn, nhưng thế giới này sớm muộn gì cũng đều là của người trẻ. Mỗi thế hệ đều đang già đi, tầng tầng lớp lớp nhân tài xuất hiện. Con người sẽ không có hứng thú với việc có thể làm được, việc không làm được mới có tính thử thách. Đặc biệt với người trẻ tuổi mà nói, mỗi ngày đều sẽ có những thử thách mới!”
Tạ Hồng Bằng cười nhẹ, ông ta dựa vào sô pha phía sau: “Tôi đồng ý với vế sau của cậu. Mỗi ngày đều sẽ có những thử thách mới, nhưng cũng phải xem có thể vượt qua thử thách đó hay không. Lấy một ví dụ đi. Con kiến muốn bóp chết con voi, loại khả năng này gần như bằng không.”
Trương Húc Đông đứng dậy hỏi: “Vậy ước mơ của Tạ chưởng môn là gì? Hoặc là ông từng có ước mơ gì?”
Tạ Hồng Bằng biết những lời này của Trương Húc Đông là có ý gì, ông ta hút một hơi xì gà, thở ra làn khói trắng: “Ước mơ à, có cái rất thực tế. Ví dụ hôm qua tôi ở phương Nam, bỗng nhiên nhớ tới phương Bắc, cho nên hôm nay tôi lập tức xuất hiện ở đây. Con người đều có ước mơ, có điều một số cái rất lớn lao, ví dụ như thống trị thế giới; cũng có ước mơ nhỏ như có một bữa ăn no. Nhưng giống như những ước mơ không có giới hạn kia, nó từ đầu đến cuối chỉ là ước mơ, chứ không phải tất cả ước mơ đều sẽ trở thành hiện thực.”
“Vậy ước mơ của Tạ chưởng môn là thống trị thế giới hay có một bữa ăn no?” Trương Húc Đông ngay lập tức hỏi đến cùng.
“Thật ra ước mơ của tôi đã thành hiện thực rồi, chỉ là con người luôn không biết đủ. Ước mơ chiếm lĩnh thành phố Ngọc của Bang Long các cậu đã hoàn thành rồi, muốn có thành phố Tương Dương cũng thành hiện thực rồi, nhưng các cậu có thoả mãn không? Thật ra con người đều không biết đủ, bởi vì trong lòng mỗi người đều tham lam. Tham lam mà tôi nói là từ mang nghĩa tốt!”
“Vậy ước mơ của Tạ chưởng môn có từng bị sụp đổ chưa?” Trương Húc Đông hỏi.
“Đã từng!” Tạ Hồng Bằng nhìn về phía tầng trên: “Lúc mẹ của Nam Nam mất, tôi muốn cứu bà ấy nhưng lại bất lực.”
Vẻ mặt Trương Húc Đông lộ ra một sự áy náy nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ ông chắc chắn đã tranh thủ cơ hội cứu bà ấy. Dù ông không thành công, bây giờ rất hối hận nhưng mong là ông không có quá nhiều hối tiếc, vì ông đã cố hết sức rồi! ”
“Cả đời tôi chỉ có một điều nuối tiếc như vậy. Tôi cố hết sức tranh thủ cơ hội, hy vọng bà ấy có thể khoẻ lại, nhưng có một số việc rõ ràng biết là kết cục xấu, vì sao vẫn liều mình lựa chọn. Đó là biểu hiện của việc lãng phí sinh mạng!”
“Có lẽ là biết rõ kết quả một số việc là bắt buộc phải làm, giống như ông đã cố hết sức vậy. Thuận tiên hỏi một chút, vợ của Tạ chưởng môn là người ông thích hay có quan hệ với thế hệ trước?” Trương Húc Đông hỏi.
Tạ Hồng Bằng hơi nhíu mày, ông ta bắt đầu không hiểu mục đích của Trương Húc Đông rồi, vả lại đây là người đầu tiên khiến ông ta không nhìn thấu. Từ khi bước vào đến giờ, Trương Húc Đông luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của anh lại không ngừng đánh giá Tạ Hồng Bằng, cố gắng hết sức tìm kiếm sự dao động của ông ta. Biểu hiện như vậy đủ để chưởng môn Hồng Môn có lòng muốn thu phục anh.