Nghe thấy giọng nói mãnh liệt của cha mình, Tạ Nam lập tức nhảy đến trốn sau ghế sô pha, đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng... Nhưng không bao lâu sau, sáu thuộc hạ của Tạ Hồng Bằng đã vòng lại nói: "Chưởng môn, người đã chạy rồi!"
Tạ Hồng Bằng gật đầu, ông ta nhìn những thuộc hạ này một lượt: "Điều động đủ mười anh em Hồng Diệp đến đây, nhất định phải tìm cho ra tay bắn tỉa này, tôi muốn biết người đứng sau lưng tên đó là ai!"
"Dạ!" Có người lập tức lấy điện thoại di động ra.
Trương Húc Đông đứng dậy từ chỗ nấp, đi đến cửa biệt thự xem viên đạn kia, anh dùng sức kéo viên đạn ra, đặt trong lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Đây là đạn bắn ra từ khẩu M200 do M chế tạo."
Tạ Hồng Bằng cười khổ nói: "Không hổ danh xuất thân từ lính đánh thuê."
"Nói thằng ra thì đây vốn là điều cơ bản."
"Anh ơi! Anh không sao chứ?" Tạ Nam nắm lấy tay Trương Húc Đông hỏi han.
Trương Húc Đông ngây người ra vài giây, sau đó kinh ngạc nhìn Tạ Hồng Bằng đang đứng ở một bên thở dài: "Ôi, đứa nhỏ này!"
Thật ra với độ tuổi này, Tạ Nam chỉ đơn giản là tò mò với Trương Húc Đông thôi, không hề có suy nghĩ nào khác, giống như thấy món đồ chơi mình nâng niu nhất bị hỏng. Cô ấy vội quay đầu hỏi: "Cha, cha không bị thương chứ?"
Tạ Hồng Bằng cười bất đắc dĩ nói: "Cha không sao, nếu không có Trương Húc Đông ở đây, không biết giờ cha đã thành thế nào rồi."
"Cha đừng có nói bậy!" Tạ Nam vờ giận dỗi: "Lúc nãy là ai vậy?"
Tạ Hồng Bằng suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Không phải Bảo Long Môn thì là Thanh Long Hội, cũng có thể là từ những thế lực đối nghịch khác. Nhưng không sao, tuy thế lực của Hồng Môn chúng ta không lớn, nhưng muốn tìm cho ra người nào đó cũng không phải chuyện khó. Nam Nam, con đi học nhớ phải cẩn thận đó."
"Dạ, con biết rồi!"
Ánh mắt hai cha con chuyển hướng sang Trương Húc Đông, sao cứ như bảo mình nhất định phải bảo vệ Tạ Nam vậy? Anh thề là mình không có tâm trạng đi lo mấy cục diện rối rắm thế này.
Sau khi rời khỏi thành phố Mãn, Trương Húc Đông có ấn tượng không tốt với nơi này lắm, nhưng nếu có người đến gây phiền phức, anh không phải loại người ngồi không chờ chết, lập tức để Huyết Linh Lung mang người điều tra người của vùng đồng bằng, chủ yếu dồn sự chú ý vào thành phố Mãn, nhưng thành phố Ngọc cũng phải tăng cường, dù sao nơi đó cũng là đại bản doanh của anh.
Trương Húc Đông đã liệt đám lính đánh thuê vùng đồng bằng vào danh sách đen, nếu như không cho bọn họ biết chút mùi vị thì khác nào đang khinh thường Bang Long, lính đánh thuê ZO, Trương gia, Bạch Sư vương, những thế lực và cá nhân liên quan đến anh?
Trở lại thành phố Ngọc, Trương Húc Đông triệu tập tất cả tại trụ sở chính, cùng nhau bàn về chuyện Tạ Hồng Bằng bị ám sát. Các đại ca Bang Long không những không giận mà còn thích thú, họ ngồi không rãnh rỗi suốt thời gian dài, vừa hay xuất hiện chuyện giải trí từ một thế lực ngoài địa phương. Tuy phẫn nộ hiện trên mặt nhưng máu nóng bên trong lại hưng phấn không ngừng.
Song vì tránh để bị hiềm nghi, lần này không chỉ Bang Long giúp Hồng Môn điều tra lính đánh thuê vùng đồng bằng, mà cả Bảo Long Môn và Thanh Long Hội cũng thế. Với cường độ truy quét này rất nhanh sẽ có kết quả, mà đối với Trương Húc Đông, đám lính đánh thuê vùng đồng bằng chỉ là một kẻ địch cỏn con. Hơn nữa đây cũng là Trung Quốc, đối phương sẽ bị bó tay bó chân rất nhiều chuyện. Cho nên Trương Húc Đông chỉ kiêng kỵ vậy thôi chứ không hề sợ bọn chúng.
Anh thoáng cảm giác được rằng ngoài những thế lực này ra, còn có một thế lực ẩn khác đang chơi cờ trong bóng tối. Chỉ là thế lực này khổng lồ lại bí ẩn, sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện như thế. Nhưng thực chất là có tồn tại hay không cũng chỉ là phỏng đoán, vẫn chưa thể chắc chắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, chỉ cần cơ thể không bị gì, Trương Húc Đông sẽ không nằm ì trên giường quá lâu. Rửa mặt xong anh lập tức lái xe rời đi.
Đại học thành phố Ngọc. Giờ đây anh đã sớm xem Tưởng Khả Hân là em gái. Từ khi xác định Lâm Tâm Di chính là người phụ nữ sẽ đồng hành bên anh, những người con gái khác ai làm bạn được thì làm bạn, không thì nhận làm em gái, bằng không chỉ có thể coi như người dưng.
Trong thành phố Tương Dương có Ác Quỷ, Côn Bằng và các đại ca khác trấn giữ, thành phố Ngọc lại càng là nơi cao thủ tụ hội, thêm chuyện của Đông Phương Long, Trương Húc Đông cũng không cần quá để tâm bên kia. Nhóm lính đánh thuê vùng đồng bằng từ tối hôm qua đến nay gần như đã bị dồn vào đường cùng, mặc dù vẫn chưa tra ra, nhưng cũng sẽ không làm mất quá nhiều thời gian. Trương Húc Đông rãnh rỗi đến choáng váng rồi.
Mặc dù anh rất nổi tiếng ở trường cao đẳng Minh Nhật Tinh, nhưng anh phải đi. Nay đã đạt được mục đích, thấy không còn chuyện gì để đùa nữa, có lẽ phải lẩn tránh Tiết Hiểu Hiểu. Dẫu sao đối với cơ thể phụ nữ anh vô cùng chuyên nghiệp, nhưng nói đến tình cảm là lại đau đầu.
Tưởng Khả Hân một thân một mình đến Trung Quốc, lúc ấy Trương Húc Đông đang bận bịu nhiều việc trong bang hội, hơn nữa cũng cố ý muốn tránh cô ta. Nhưng mà lúc này anh cũng nên đến thăm một chút, khuyên cô ta sớm ngày tìm được định mệnh của đời mình, như vậy mới không uổng mối quen biết của hai người, dù sao một người đàn ông cũng chỉ có thể cưới một vợ.
Trương Húc Đông cảm thấy một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì hơn. Sau khi ăn đậu phụ hoa và bánh tiêu của một quầy hàng bên lề đường, anh lái xe đến đại học thành phố Ngọc, cho xe vào trong bãi đỗ.
Vô số ánh mắt không ngừng dừng trên người anh, trẻ tuổi tiền đầy túi, lại đẹp trai phong độ như thế, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, nữ ngưỡng mộ, nam bực bội khẽ thúc lấy cô bạn gái của mình: "Em nhìn cái gì hả?"
"Anh ta đẹp trai thật đấy!"
"Bà cha nó, ông đây lái Maserati cũng đẹp trai vậy!"
"Ngu ngốc, cái đó là Lamborghini!"
Trương Húc Đông không để ý những âm thanh hỗn tạp ấy, anh đi thẳng về hướng lầu chính của trường cao đẳng. Anh nhớ Tưởng Khả Hân có nói là phòng 8018 dãy lầu chính, nhưng phòng học sinh viên vốn không cố định, anh gọi điện cho Tưởng Khả Hân nhưng không ai bắt máy, giờ chỉ có thể qua thử vận may xem.
Cửa thang máy lầu 8 vừa mở, Trương Húc Đông ngây ngẩn cả người, anh thấy phía bên thang bộ là một phụ nữ trung niên tuổi tầm bốn mươi đang đi lên, còn mang theo mấy vệ sĩ, hình như đang hỏi thăm ai đó.
Người phụ nữ này trông khá bình thường nhưng lại ăn mặc lộng lẫy, chắc là trong nhà cũng có của ăn của để. Điều này dễ khiến người khác sinh lòng chán ghét. Trương Húc Đông biết đây không phải là giả vờ, cũng không phải do tính cách vốn như thế, mà chính do hoàn cảnh gia đình đã tạo nên một người như thế, đáng tiếc thay.
Trương Húc Đông nhíu mày nhìn người phụ nữ dẫn theo vệ sĩ lướt ngang qua, một mùi hương không mấy dễ ngửi bay phảng phất, anh cười thầm trong lòng, không biết chồng người đàn bà này phải chịu đựng đến mức nào. Nhìn vẻ mặt khó chịu ấy của bà ta, xem đã bị ai đó trong trường cao đẳng chọc giận nên giờ mang người đến gây chuyện.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi... Thế là Trương Húc Đông quyết định đi theo người phụ nữ này xem thế nào, không chừng sẽ hóng được chuyện khôi hài nào đó giải sầu.
Những bảo vệ của trường đi theo phía xa, dù sao người ta vẫn chưa hề gây chuyện, họ cũng không thể xông đến đuổi người, không thể làm gì khác ngoài việc theo đuôi dòm chừng. Nhưng nhìn sao cũng thấy như mấy bảo vệ này đang sợ người phụ nữ kia, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Trương Húc Đông tiếp cận một người bảo vệ, đưa điếu thuốc sang, hỏi: "Mấy anh ơi, người phụ nữ này là ai vậy? Sao nhìn kiểu gì cũng trông như đang đến trường gây sự vậy?"
Mấy bảo vệ đều mù mờ không rõ, nhưng vẫn nhìn ra anh không phải nhân viên hay sinh viên của trường này. Một người cầm điếu thuốc nói: "Chú em cũng hóng chuyện thật đấy, thật ra chú em ít đến nên không biết, người đàn bà này là kẻ có quyền lực tại đại học thành phố Ngọc chúng tôi. Chồng bà ta là phó viện trưởng Vương Bình, trẻ tuổi lại có tiền có quyền, cho nên bà ta thường xuyên đến đây gây rối, chúng tôi cũng quản không nổi!"
Một anh bảo vệ khác nói: "Người này có tiền nhưng lại chẳng tốt đẹp gì, phó viện trưởng thường xuyên gây scandal với những nữ sinh trong trường. Nhưng thấy vợ ông ta như thế, tôi mới hiểu tại sao ông ta lại làm vậy."
Trương Húc Đông khẽ cười: "Đến phó viện trưởng còn đồi bại như thế, ông ta không sợ trường học sa thải à?"
"Sợ á? Phó viện trưởng Vương có người quen trong tỉnh, ai mà dám đuổi. Hơn nữa rất nhiều nữ sinh ra trường còn đang nũng nịu trong vòng tay ông ta. Cũng không còn cách nào khác, ai bảo người ta có quyền chứ." Một bảo vệ khác khinh thường nói. Nói thế nhưng trong lòng cũng ngứa ngáy, trông mình cũng tuấn tú lịch sự, thu nhập cũng không đến nỗi nào, sao không có nữ sinh nào để ý mình hết, lại còn chui vào lòng một kẻ đã có vợ, mẹ nó tức thật chứ!
"Các anh nói như vậy, sao vợ của phó viện trưởng Vương còn dám quản ông ta, lại còn dám đến tận đây gây chuyện, chắc phải bị ông ta cho một cái tát trở về rồi." Trương Húc Đông có chút khó hiểu.
"Hù chết ông ta!" Bảo vệ nọ cười lạnh: "Với cái tuổi của ông ta sao có thể ngồi vào vị trí này? Còn không phải nhờ vợ sao? Đừng nhìn bà ta trông như cọp cái thế mà lầm, cậu bà ta chính là quan chức mười chín tỉnh, giám đốc sở Vương đấy biết chứ?"
Trương Húc Đông lắc đầu.
Anh bảo vệ bỗng hò hét: "Giám đốc sở Vương là ai hả? Chính là nhân vật số một số hai trong tỉnh, không biết bao nhiêu người xin làm việc cho ông ta, thị trưởng thành phố và thư ký thị ủy cũng phải vui vẻ chào đón. Nếu không nhờ mối quan hệ này, phó viện trưởng làm gì ngồi được vị trí này chứ? Chú em à, cậu nói xem phó viện trưởng có dám không? Ôi, không biết làm cách nào ông ta quen một người vợ như thế, nếu ông đây cũng có một người vợ như thế, coi như để tôi chết sớm hơn mười năm cũng được."
Trương Húc Đông cười phụ họa, anh cảm thấy mấy anh bảo vệ đúng là đã nói ra tiếng lòng của những kẻ thấp hèn hiện giờ. Chỉ có một điều Trương Húc Đông không hề ngờ rằng người phụ nữ này lại có chống lưng vững chắc như vậy, khó trách ngông cuồng như thế, e rằng cả thành phố Ngọc này cũng không một ai dám chọc bà ta. Người ta dám lấy cậu mình ra làm lá chắn, ai dám không nể vài phần mặt mũi, khó trách tính cách bẩm sinh có lúc phải bị hoàn cảnh xấu ảnh hưởng, cũng không có gì lạ, bằng không người khác lại nói mình đang ấm ức.
"Các anh tiếp tục công việc nhé, tôi đến trường để thăm em gái, nói không chừng có thể gặp nó trong đám nhốn nháo này." Trương Húc Đông mỉm cười chuẩn bị rời đi.
"Này, chú em đợi đã, hình như tôi gặp chú em ở đâu rồi ấy nhỉ?" Một bảo vệ nắm tay áo Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhíu mày, nhưng trông anh bảo vệ này không có vẻ ác ý, nếu không tay anh ta đã lìa thân rồi. Anh quay đầu đẩy tay bảo vệ ra, cười hỏi: "Ồ? Ở đâu thế?"
"Có phải cậu là người thường xuyên đưa hoa khôi Tưởng Khả Hân đến trường không?"
"Đúng vậy."
"À, tôi còn tưởng cậu là bạn trai cô hóa ra là anh trai, thất lễ rồi!"
"Anh lại khách sáo rồi!"
Anh bảo vệ cười đắc ý: "Tôi đứng gác nên chạm mặt vài lần. Phải rồi, để tôi nhắc nhở chú em, nhớ dặn em gái cậu cẩn thận một chút nhé, nghe đâu phó viện trưởng đang để ý cô ta đấy!"
"Ồ." Trương Húc Đông cũng vừa nghĩ đến chuyện này, anh gật đầu: "Cảm ơn anh đã nhắc nhở nhé, tôi sẽ nhắc nhở em ấy. Được rồi, các anh cứ làm việc đi, tôi đi trước nhé, hẹn gặp lại!" Nói dứt lời, Trương Húc Đông khoác tay đi đến phòng học của Lâm Tâm Di.
Vừa đến cửa phòng học, Trương Húc Đông đã thấy người phụ nữ trung niên nọ đứng cách đó không xa, một tay chống nạnh, tay kia gần như đâm vào hốc mắt người đàn ông trước mặt: "Vương Bình! Ông đúng là không biết xấu hổ mà, mau khai rõ cho tôi, rốt cuộc ông có quan hệ gì với con hồ ly tinh đó hả? Ông mà không nói cho rõ ràng, tôi đi tìm cậu tôi ngay bây giờ đấy!"