Sáng sớm hôm sau, Trương Húc Đông vừa rời giường, tối hôm qua anh ngủ khá trễ nên hơn chín giờ mới tỉnh lại. Đầu tiên, anh gọi cho Huyết Linh Lung, hỏi đã điều tra đến đâu rồi nhưng vẫn chưa có manh mối nào, cô ta còn đang điều tra. Trương Húc Đông bảo cô ta chú ý thân thể, anh biết tối hôm qua Huyết Linh Lung thức trắng đêm.
Anh vừa buông điện thoại thì nó lại vang lên, vừa thấy một dãy số xa lạ, Trương Húc Đông nhíu mày. ‘Theo lý mà nói thì không một người xa lạ nào biết số điện thoại của mình, vậy thì ai đây?’ Nhưng anh vẫn bắt máy.
Một giọng nói lạnh lùng bình tĩnh truyền đến, người kia nói bằng tiếng Anh: “Satan, rất vui vì mày nhận cuộc gọi này, bởi vì nó rất quan trọng với mày!” Giọng nói kia chứa đựng lạnh lẽo cùng kiêu ngạo, lại còn có sự giận dữ ở trong đó.
Trương Húc Đông nhíu mày, hiển nhiên người này không phải người Trung Quốc, nếu không thì sẽ không nói tiếng Trung, còn gọi anh là Satan: “Mày là ai? Sao lại vô cùng quan trọng với tao?”
“Tao là ai? Ha hả… mày đoán xem!” Người ở đầu dây bên kia tiếp tục cười lạnh, chẳng qua lúc này sự kiêu ngạo trong giọng nói của anh ta càng tăng cao.
“Mẹ mày, rốt cuộc mày là ai? Không nói thì ông cúp máy, đừng có làm như đàn bà!” Vốn dĩ Trương Húc Đông đang phát sầu vì không có chút manh mối gì về Thương vương, đầu anh hơi đau mà có người còn bảo anh đoán xem là ai, cho nên Trương Húc Đông lập tức giận sôi máu.
“Ha hả, mày giận rồi à? Tốt lắm, cuối cùng thì tao cũng có thể làm mày tức chết rồi. Nếu tao nói cho mày, tiếp theo mày sẽ nhìn thấy người phụ nữ của mày chết trước mặt mình, không biết mày có tức chết thật không? Tao thấy chắc chắn là có.” Người ở đầu dây bên kia tiếp tục cười.
Trương Húc Đông nhíu mày, lòng có dự cảm xấu, anh sợ người khác bắt cóc người phụ nữ của mình. ‘Nhưng mà Lâm Tâm Di đã ra nước ngoài, còn cuộc gọi này là trong nước, vậy người kia là ai? Không lẽ là Tưởng Khả Hân? Mặc dù cô ấy không phải người phụ nữ của mình, nhưng cũng là em gái của mình. Chiều hôm qua Tưởng Khả Hân đi từ nhà đến học viện, có thể lắm!’
“Mày là Thương vương James?” Trương Húc Đông đoán thân phận của người này. Bởi vì người dám nói chuyện với anh như vậy ở thành phố Ngọc cũng chí có anh ta. Nếu không thì Trương Húc Đông không thể nghĩ ra ai có gan lớn như vậy.
“Mày ngu hơn tao tưởng nhiều. Giờ mới biết tao là ai à? Tao biết mày có nhiều phụ nữ, nhưng tao thấy con này khá ngon miệng. Không ngờ sáng sớm cô ta lại ra ngoài dạo phố, tao chỉ cần khẽ bóp cò, đùng, cô ta lập tức đi gặp mày, Satan.”
Trương Húc Đông thầm mắng, chắc chắn là Tưởng Khả Hân. ‘Mới sáng sớm mà cô ấy đi dạo phố làm gì? Chẳng lẽ đây là kiểu sinh hoạt trong truyền thuyết của các quý cô nhà giàu? Đúng là quá xa xỉ! Nhưng ai bảo người ta kế thừa di sản kết xù của cha mình cơ chứ.’ Trương Húc Đông cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ là hiện tại không phải lúc để oán giận, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, hỏi: “Sao anh có số điện thoại của tôi?”
“Ha hả, có được số điện thoại của Tổng giám đốc công ty TNHH giải trí Đông Thăng rất khó sao? Chỉ cần người có thân phận doanh nhân, hẳn là có thể có được dễ dàng.” James hỏi ngược lại.
“Là mày chọc tao trước. Hôm qua tao tha cho mày một mạng, tao khuyên mày rời khỏi thành phố Ngọc sớm một chút, nếu không nơi này sẽ là nơi an táng của mày.” Trương Húc Đông nói.
“Mày bảo tao rời đi? Mày giết nhiều thành viên của tao như vậy, phá hủy thanh danh của lính đánh thuê vùng châu thổ, mày cho rằng tao sẽ kẹp chặt đuôi rời đi sao? Hơn nữa, tao ở trong tối còn mày thì ở ngoài sáng, không bắt được mày thì tao sẽ ra tay với người mà tao cho rằng quan trọng với mày. Tao tin rằng vẻ mặt của mày sau khi tao bóp cò sẽ đặc sắt hơn tao gấp nghìn lần.” James cười quái dị nói.
“Tao biết mày muốn trả thù, nhưng tao với mày đều là lính đánh thuê, chúng ta cứ giải quyết theo cách của lính đánh thuê. Thêm nhiều người bị thương nữa cũng chẳng làm mày lấy lại uy phong của lính đánh thuê vùng châu thổ, hơn nữa còn bị người trong giới cười nhạo. Mày nói đi, giờ mày muốn thế nào thì cứ ra tay!” Trương Húc Đông nói.
“Tuy mày nói vậy là để cứu người phụ nữ của mày, nhưng tao vẫn cảm thấy mày nói đúng. Chỉ là bây giờ đầu óc của tao đang loạn hết cả lên, tao sợ rằng nếu tao bị kích động thì tao sẽ xử lý người phụ nữ của mày.” James thở hổn hển, hiển nhiên đang điều chỉnh cảm xúc: “Nếu mày không muốn cô ta chết thì phải làm theo những gì tao nói. Lập tức đến trung tâm thương mại thành phố Ngọc, và cũng đừng dẫn theo bất cứ người nào, nếu để tao phát hiện bên cạnh mày còn có ai, thì đừng trách ngón trỏ của tao không nghe lời!”
Trương Húc Đông cười một tiếng: “Đối phó với bọn mày thì một mình tao là đủ rồi!”
“Hy vọng mày sống đủ rồi!” James nói.
Trương Húc Đông cúp máy, lấy một chiếc xe trong sân rồi đi đến trung tâm thương mại thành phố Ngọc. Ở trên đường, Trương Húc Đông giống như muốn gọi điện cho Tưởng Khả Hân, bởi vì anh không thể xác định tình hình trước mắt là như thế nào, nhưng nghe giọng điệu thì anh biết không phải bắt cóc, có lẽ Tưởng Khả Hân còn hồn nhiên không biết. Chẳng qua, nghe giọng điệu của James, dường như anh ta đang dùng súng với Tưởng Khả Hân.
Nhưng mà, Trương Húc Đông không quan tâm là trường hợp nào, dù sao thì anh cũng phải đi, xử lý James là chuyện mà hiện tại anh muốn làm nhất. ‘Nếu Tưởng Khả Hân không bị khống chế, vậy thì mình có thể gọi đến bảo cô ấy nấp đi, mình cũng có thể xác định vị trí của James một cách nhanh chóng, nhưng nếu không phải vậy thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.’ Suy nghĩ một lúc, Trương Húc Đông quyết định không gọi.
Trung tâm thương mại thành phố Ngọc.
Đây đúng là thời gian có nhiều người tới lui, Trương Húc Đông đậu xe ở nơi nào đấy rồi sang ghế phụ. Bởi vì anh không rõ liệu đám người của James có phát hiện anh đi vào hay chưa, nếu đối phương nắm hết thảy thì anh có thể bị bắn nếu như ngồi ở ghế lái, hơn nữa anh cũng không thể xuống xe ngay bây giờ.
Vì vậy, Trương Húc Đông lấy điện thoại ra, hét với số điện thoại kia: “Tao đến trung tâm thương mại thành phố Ngọc rồi. Mày và người của mày đâu? Sao không có ai dám đi ra vậy?”
Thương vương James cười âm u: “Mày cứ vội tìm chết như vậy sao? Tao để mày sống thêm chút nữa. Giờ mày xuống xe đến đường số sáu đi!”
Trương Húc Đông sửng sốt, càng xác định giờ phút này James và người của anh ta đang ở quanh đây, hơn nữa còn kiểm soát mấy con đường gần đó. Sau khi cúp máy, Trương Húc Động chậm rãi ấn cửa sổ xe xuống, cũng không vươn đầu nhìn xung quanh mà là liếc nhìn xung quanh, nhưng mà anh vẫn không phát hiện bóng dáng của bất cứ nhân vật đáng ngờ nào, có lẽ đối phương đang ngồi ở mấy tòa nhà cao tầng gần đấy, dùng ống ngắm nhìn anh.
Không biết hiện tại Tưởng Khả Hân thế nào rồi, nếu đã rơi vào tay của bọn họ thì vấn đề đã trở nên nghiêm trọng, nhưng Trương Húc Đông vẫn xuống xe theo những gì anh ta bảo. Đường số sáu cách đây năm trăm mét. Dọc đường, Trương Húc Đông tìm chướng ngại vật có thể ẩn nấp, nơi có nhiều người đi, mãi cho đến khi đến đường số sáu.
Anh vừa đến, điện thoại lập tức vang lên, sau khi Trương Húc Đông nghe máy, giọng nói của James truyền đến: “Không cần cẩn thận như vậy, tao sẽ không bắn chết mày ngay đâu, nếu vậy thì không thể chứng tỏ lính đánh thuê vùng châu thổ bọn tao lợi hại. Bây giờ mày lên tòa nhà sau lưng mày!”
Trương Húc Đông cúp máy, anh càng chắc chắn rằng Thương vương James ở gần đây. Anh quan sát mấy tòa nhà xung quanh nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của James. Đúng là cao thủ bắn tỉa, ẩn nấp kỹ như vậy. Không do dự thêm nữa, Trương Húc Đông lập tức lên thang máy đi đến tầng cao nhất.
Thang máy đi một mạch đến tầng cao nhất. Bình thường thì mái nhà sẽ bị bịt kín, nhưng Trương Húc Đông phát hiện cửa đi lên bị người cạy ra rồi đóng lại, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra chỗ kỳ lạ. Anh bò lên, nấp sau phần nhô lên để trang trí trên mái nhà, nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng người nào.
Khi Trương Húc Đông đang cảm thấy khó hiểu cùng nghĩ cách đối phó, thì James gọi tới: “Thấy đồ vật bên cạnh mày không? Là hộp đàn violon, bên trong có đồ của mày.”
Vừa rồi Trương Húc Đông chỉ chú ý đến vật sống, cho nên không nhìn thấy hộp đàn violon. Anh lại nhìn một vòng, đúng là có hộp đàn đang dựa vào góc tường, khi mở ra thì thấy có linh kiện của súng bắn tỉa ở trong đó: “Mày có ý gì?”
“Mày lắp súng đi, chúng ta chơi một ván! Không phải mày được gọi là thần chết Satan hay sao? Có lẽ tao không cần nói kết cục của người thua. Nhưng mà mày cũng đừng nghĩ trốn mãi, nếu không mười lăm phút sau tao sẽ xử lý người phụ nữ của mày!” Thương vương James nói.
“Ý của mày là muốn đấu súng với tao?” Trương Húc Đông cười lạnh nói.
“Đúng vậy, tao muốn chứng minh với mọi người rằng Thương vương tao đây mới là vua của lính đánh thuê, còn Satan chỉ là một cục đá. Giờ mày chú ý đây, tao đã lắp súng xong rồi, tao có thể bắn chết mày bất cứ lúc nào. Trò chơi bắt đầu!” Nói rồi, James cúp máy. Trương Húc Đông còn chưa kịp cất điện thoại thì một ngọn gió xẹt qua, anh sớm biết rằng đối phương sẽ chơi xấu, xi măng mà anh trốn ở đằng sau văng khắp nơi, một viên đạn bị ghim ở trong đó.
“Mẹ kiếp!” Trương Húc Đông ném điện thoại qua một bên. Sau khi anh ôm hộp đàn trốn sau chướng ngại vật, một viên đạn xẹt qua mũi anh. Tiếp theo Trương Húc Đông nhìn đồ vật ở bên trọng, phát hiện linh kiện đầy đủ, đến cả ống giảm thanh cũng có, hiển nhiên đây là cuộc chiên không tiếng động. Bốn mươi giây sau, một cây súng bắn tỉa xuất hiện trên tay Trương Húc Đông.
Thông qua quỹ đạo của hai viên đạn, Trương Húc Đông xác định đối phương đang ở trên tòa nhà đối diện. Anh chợt liếc mắt nhìn thì thấy một bóng người đang chạy, là đang tìm nơi ngắm tốt nhất, chắc chắn là Thương vương James.
Trương Húc Đông không nôn nóng nổ súng dọa anh ta, bởi vì James đã tìm được vị trí ẩn nấp cùng tấn công từ lâu, đây là chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu không thể chắc chắn bắn một phát thì anh ta mất mạng, Trương Húc Đông sẽ không nổ súng dễ dàng như vậy. Trương Húc Đông buông hộp đàn violon ra, đột nhiên anh đẩy nó ra ngoài.
“Đùng!” Một viên đạn bay đến, hộp đàn bị bắn, lỗ nhỏ đen ngòm đang bốc khói.
Trương Húc Đông nhếch môi cười, sau đó anh giơ súng lên bắn phát đầu tiên, bởi vì anh rất ít khi dùng loại súng ngắm này. Đây là súng FR-F2 của nhà GIAT, được gọi là “điểu thư”, có uy lực thấp nhất trong các loại súng ngắm, đến cả Desert Eagle cũng có lực tấn công cao hơn jnos. Nhưng ưu điểm của loại súng này là tốc bắn, không cần đợi đạn thay vỏ, có thể bắn một lần mười viên.
Trương Húc Đông khá thích vị trí bắn tỉa, tiếc rằng ở ZO, anh đều ở vị trí tiên phong, cho nên ít khi tiếp xúc với loại súng như thế này. Nhưng mà anh cũng không yếu, khả năng bắn tỉa cao hơn Bạo Lực một chút. Anh biết một tay súng bắn tỉa giỏi thì cần có sức chịu đựng cùng khả năng ẩn nấp tốt, đặc biệt là khi hai tay súng bắn tỉa đấu với nhau, ai nấp càng kỹ thì khả năng sống sót càng cao. Ở chiến trường, súng ngắm được gọi là pháo cỡ nhỏ, uy lực thì có thể tưởng tượng được.
Bắn hụt một viên, điều này nằm trong dự tính của Trương Húc Đông, anh nhanh chóng dời trận địa. Còn James thì đã mất kiên nhẫn, anh ta đã mất đi sự cẩn thận cùng khả năng chịu đựng mà một tay súng bắn tỉa giỏi nên có. Khi nhìn thấy Trương Húc Đông chạy, anh ta lập tức bóp cò liên tục, năm sáu viên đạn bay ra, nếu quay chậm thì có thể thấy chúng đang bay đến theo hình cánh quạt. Trương Húc Đông lộn ngay tại chỗ, năm viên đạn ghim vào vị trí mà anh vừa tránh né.
Trương Húc Đông lập tức quay đầu bắn một viên, một tay cầm súng bóp cò, đây là “ngắm bắn theo trực giác”. Tuy James hơi điên cuồng nhưng anh ta không chờ súng như bia ngắm, vốn dĩ vị trí của anh ta rất cao, chỉ cần cúi đầu một chút, viên đạn lập tức đánh vào tòa nhà phía sau anh ta.
Khi James thay băng đạn thứ ba, Trương Húc Đông cũng thay cái thứ hai. Anh lướt nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua, còn năm phút, thời gian không ngừng trôi mà cao thủ đánh bại Đường Phi còn chưa xuất hiện, Tưởng Khả Hân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng mà James giấu quá kỹ, chiến cuộc đang cực kỳ bất lợi với Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông biết anh khó mà bắn trúng đối phương. ‘Cách duy nhất bây giờ là phải dụ anh ta ra, có nghĩa là mình phải mạo hiểm tính mạng.’ Anh suy nghĩ, tự hỏi mình có cần phải làm như vậy hay không.
Sau khi đã rõ đáp án, Trương Húc Đông cầm súng đứng dậy. Đây là cách duy nhất, bởi vì anh không thể kéo dài nổi. Nếu không dụ dỗ James đi ra, vậy thì anh và James sẽ phải kéo dài cho đến khi hết đạn. Hơn nữa dựa theo những gì James nói, thì anh ta sẽ không cho anh nhiều thời gian như vậy.
Trương Húc Đông hạ quyết tâm, anh nhanh chóng di chuyển như một chiếc Jaguar, cố gắng ẩn nấp đằng sau chướng ngại vật xung quanh. Nhưng đối phương nắm được sơ hở, lại còn có nguy cơ bị trúng đạn ngay lập tức, phía sau đều là một đám lỗ đạn. Trương Húc Đông vẫn luôn tính số lượng đạn của anh, chẳng qua James đã chuẩn bị rất nhiều băng đạn, đánh một băng xong thì đổi sang băng khác.