Không ai hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng ông cụ lại rất rõ. Chính là không nói cũng biết, nếu không ông ta cũng sẽ không cho phép hai người không hiểu biết bảo vệ mình. Bọn họ đang nói đến thời gian đánh bại Quyền Vương, hơn nữa lời hai người cũng không hề phóng đại chút nào, chỉ là biểu hiện của Trương Húc Đông làm ông ta cười lạnh: “Nhóc con, cậu định đánh đến khi nào tôi ngủ sao?”
“Vậy thì ông có thể ngủ một giấc!” Trương Húc Đông lập tức đáp lại. Anh vẫn chưa cảm nhận được chút thái độ thù địch nào từ ông cụ, nếu một nam một nữ kia cũng tham gia, vậy chắc chắn anh sẽ thua.
Ông cụ không giận mà chỉ cười, giống như đang cưng chiều hậu bối của mình. Hai người đang trêu chọc nhau, Trương Húc Đông cũng nở nụ cười, xem như lời chào xa lạ mà lại quen thuộc.
Điều này làm đám người Hồ Sơn Nhạc sửng sốt. Xem ra ông cụ này cùng Trương Húc Đông có chuyện gì đó, chỉ là không thể làm rõ lai lịch của ông cụ, bọn họ cũng không dám ngông cuồng tự động ra tay, chủ yếu là hai vệ sĩ của ông cụ quá mạnh. ‘Có vẻ như hôm nay không thể xử lý Trương Húc Đông được rồi.’ Nhưng mà bọn họ nghĩ nhiều rồi, mặc dù ông cụ không đến thì bọn họ cũng không thể động vào một sợi tóc của Trương Húc Đông, một Satan của giới lính đánh thuê, một lão đại của bang Long, đâu phải là người mà bọn họ nói muốn xử lý là xử lý, vậy bọn họ cũng quá xem thường Trương Húc Đông rồi.
Trương Húc Đông chiêu đánh chiêu không với Quyền Vương, sở dĩ anh không ra tay là bởi vì không nghĩ mình biểu hiện quá mạnh, bằng không bọn họ sẽ dùng Trình Mộng Dao để đe dọa anh, cho dù có mạnh đến đâu cũng không dùng được. Hiện tại, thấy thái độ của ông cụ, anh nghĩ mình nên đánh thật.
Nghĩ vậy, Trương Húc Đông vừa cử động, đột nhiên cơ thể anh bắn ra xa như một viên đạn, một nắm tay chỉ có thể nhìn thấy bóng đâm vào cơ thể Quyền Vương. Anh dùng tám phần lực lên quyền này, đừng nói là người, đến cả một cái bao cát cũng bị thủng trong nháy mắt, gọi là “pháo kích”.
Khi ở đoàn lính đánh thuê ZO, anh đã bắt đầu tập luyện chiêu này, nhưng rốt cuộc sức tấn công của chiêu này quá lớn, nếu người phóng thích không thể luyện cơ thể đến mức cường tráng thì dễ làm bản thân bị thương. Cho nên khi tu luyện đến mức độ nhất định, Trương Húc Đông cũng không dám tu luyện thêm nữa. Mãi cho đến khi nhìn thấy Nam Cung Diệp ngồi dưới đất luyện khí, sau khi học hỏi thì anh cũng bắt đầu luyện khí, cho nên mới dám luyện sâu hơn.
Trương Húc Đông đấm lên ngực Quyền Vương, nháy mắt, tiếng “răng rắc” do xương cốt vỡ vụn vang lên, Quyền Vương bay ngược ra ngoài như con diều đứt dây, cuối cùng đập mạnh lên cánh cửa, cửa cũng ngã xuống đất. Còn ngực của Quyền Vương thì chỉ còn chưa đến hai cây xương sườn còn nguyên vẹn, Trương Húc Đông đã nhẹ tay lắm rồi, nếu không một quyền này đủ để lấy mạng của anh ta.
Quyền Vương ngã trên mặt đất, anh ta nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông. Đột nhiên, anh ta giơ ngón tay cái với Trương Húc Đông rồi phun một búng máu tươi, hai mắt trắng dã, ngất đi.
Hồ Sơn Nhạc vốn dĩ đang nhíu chặt mày, bây giờ lại biến sắc. ‘Trợ thủ đắc lực nhất của mình lại bị Trương Húc Đông đánh bại một cách thảm thiết, xem ra mình xem thường Trương Húc Đông rồi.’ Còn đám người Hách Kiến Vân thì càng kinh hồn bạt vía, bọn họ cho rằng người của Hồ Sơn Nhạc có thể xử lý Trương Húc Đông, như vậy lần này bọn họ có thể có một phần của tập đoàn Thẩm Thị, nhưng không ngờ Trương Húc Đông lại mạnh đến vậy, xem ra sau này bọn họ càng khó sống ở thành phố Nam Kinh hơn rồi.
Mặt của Tiểu Phượng không có quá nhiều biểu cảm, không biết cô ta đang kinh ngạc cảm thán hay là có ý gì khác. Còn Tiểu Hoàng thì giật mình không thôi, anh ta chỉ cần liếc mắt một cái thì đã nhận ra đó là chiêu “pháo kích”, cũng gọi là “Thất Thương quyền”. Anh ta cũng đang tu luyện, hơn nữa rất có hiệu quả, ở cùng tuổi của anh ta, ít ai có thể đuổi kịp. Nhưng khi nhìn thấy Trương Húc Đông dùng một quyền này, Tiểu Hoàng biết Trương Húc Đông hơn anh ta rất nhiều. ‘Xem ra chủ nhân nói không sai, tên nhóc này rất mạnh.’
Trương Húc Đông chỉ thở một hơi chứ không mặt đỏ tai hồng do bị sốc ngược lại, tất nhiên là cũng không phấn khích vì đánh bại một đối thủ không tồi. Bởi vì anh đã quen với việc này từ lâu rồi, anh bình tình nhìn ông cụ, cười ha hả nói: “Ông không thấy mệt sao?”
Ông cụ cũng cười, ho khan một tiếng nói: “Nhóc con, cậu có thể chừa chút mặt mũi cho tôi không? Dù sao thì khó khăn lắm tôi mới ra tới đây.”
Trương Húc Đông cũng không nói gì. ‘Dù sao thì người ta không muốn nói tên, mình cũng không thể moi ra khỏi miệng ông ta, đợi ông ta muốn nói thì sẽ nói.’
Quả nhiên, ông cụ nhìn một vòng xung quanh rồi chậm rãi đứng lên, nói: “Đổi phòng khác đi, cửa bị hỏng thành như vậy, nói cái gì cũng bị người đi ngang nghe thấy. Nể mặt già này một tí, đi thôi!”
Bọn họ đổi một phòng cùng tiêu chuẩn. Người điềm tĩnh như nhìn thấu hết thảy của thế gian như ông cụ làm Hồ Sơn Nhạc không dám thô lô, dù sao thì người sống đến bảy mươi xưa nay hiếm có. Hồ Sơn Nhạc ngồi xuống, còn Hách Kiên Vân cùng chủ tịch Trần thì đứng khép nép, không có Hồ Sơn Nhạc cho phép, bọn họ không dám ngồi.
Ông cụ nhấp trà nóng rồi cười nói: “Hai người các cậu cũng ngồi đi! Đều là nhân vật có thân có phận ở Nam Kinh, đứng ở đó còn ra thể thống gì, kẻo người khác lại nói già đây ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Hai người nhìn Hồ Sơn Nhạc, thấy vẻ mặt của ông ta vẫn như cũ thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống. Giờ đây, chỉ còn tổng giám đốc Lý “mắt kính” cùng Hồ Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, cùng với một nam một nữ phía sau ông cụ cũng ngồi xuống.
Ông cụ nhìn đám người Trương Húc Đông, cuối cùng nhìn Hồ Sơn Nhạc, nói: “Cậu là Đại Kim Sơn Hồ Sơn Nhạc? Nhân vật số một của Nam Kinh, đúng là nhân vật nửa trắng nửa đen, có chút khí phách!” Ông ta lại nhìn về phía hai người Hách Kiến Vân cùng tổng giám đốc Trần, nói: “Hách Kiến Vân, Trần Thăng, hai người cũng là nhân tài kiệt xuất của giới doanh nhân ở Nam Thành, là có thể cạnh tranh trực tiếp với Thẩm Giai Tài.”. Truyện Lịch Sử
Không những Trương Húc Đông không hiểu gì, mà đến cả ba người cũng vậy. Xem ra ông cụ này biết quá nhiều chuyện, tuyệt đối không phải đến để xem kịch vui.
Ông cụ vẫn cười: “Hồ Sơn Nhạc, thật ra già đây không nên xen vào mấy chuyện của các cậu. Đây vốn dĩ là chuyện của bọn họ, sao cậu phải ra tay? Còn hai người các cậu, Hách Kiến Vân, Trần Thăng, các cậu đều là nhân vật có tiếng tăm, các cậu muốn nuốt xí nghiệp của Thẩm Giai Tài thì cũng là chuyện hợp lý. Nhưng các cậu ngẫm lại xem, đây là ức hiếp người trẻ tuổi, lại còn là ba người hợp lực, cho dù các cậu làm được nhưng ở Nam Kinh, có còn ai coi trọng các cậu không?”
“Còn có thằng nhóc này!” Ông cụ liếc mắt nhìn Trương Húc Đông một cái, nói: “Không ở thành phố Ngọc của cậu mà chạy đến Nam Kinh làm gì? Cho dù Thẩm Giai Tài có giao xí nghiệp cho cậu thì cậu cũng phải khiêm tốn, thế mà cậu lại làm cho mọi chuyện nháo nhào lên, có hai cải thì ghê gớm lắm sao?”
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn ông cụ một cái, sau đó rút điếu thuốc chứ không để ý đến ông ta.
Ông cụ lại khôi phục dáng vẻ tươi cười trước đó. Ông ta không phải người của xã hội đen, cũng không phải người của giới kinh doanh mà là một sứ giả hòa bình vậy. Thật ra người sáng suốt đều nhìn ra được ông ta đang che chở cho Trương Húc Đông, ít nhất là đám người Hồ Sơn Nhạc không diệt trừ Trương Húc Đông cho là như vậy.
“A, quên giới thiệu, già tên Bắc Đường Ngạo, có lẽ các cậu chưa từng nghe đến.” Ông cụ cười gượng một cái.
Hồ Sơn Nhạc, Hách Kiến Vân, Trần Thăng ba người nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe đến nhân vật này cho nên lòng vô cùng phiền muộn. Nhưng Trương Húc Đông vừa nghe đến họ Bắc Đường thì lập tức hiểu được đôi chút. Bốn đại gia tộc lớn ở Trung Quốc là Đông Phương, Tây Môn, Bắc Đường và Nam Cung, nghĩ đến việc người mang họ này không nhiều lắm, có lẽ Bắc Đường Ngạo thuộc gia tộc Bắc Đường.
Bắc Đường Ngạo nhìn vẻ mặt của đám người Trương Húc Đông, chỉ có một ít thông tin trong mắt của Trương Húc Đông, ba người còn lại thì đều là dáng vẻ chưa từng nghe đến, nói: “Các cậu chưa từng nghe qua cũng là điều bình thường, thật ra hôm nay tôi tới đây là để nói mấy câu, còn các cậu có nghe hay không thì là chuyện của các cậu.”
“Mời tiền bối nói!” Hồ Sơn Nhạc không rõ Bắc Đường Ngạo là ai, nhưng thấy bãn lĩnh của hai vệ sĩ của ông cụ, ông ta nói chuyện cũng khách khí, ông ta biết rõ nhiều bạn thì vẫn hơn nhiều kẻ địch.
“Các vị lăn lộn ngoài xã hội, cho dù làm cái gì thì cũng đều là vì chữ tiền, mọi người có tiền kiếm là được, mọi chuyện cần phải win-win, không cần phải đánh đánh giết giết. Muốn đánh thì cũng không thể đánh ở giới thương nghiệp, có bản lĩnh thì đến biên cương chơi, làm ăn nghiêm túc được chúng tôi bảo vệ!”
Lòng Trương Húc Đông sáng lên, mà đám người Hồ Sơn Nhạc cũng lập tức hiểu rõ. ‘Không lẽ Bắc Đường Ngạo là nhân viên nhà nước. Mình gặp thư ký cùng thị trưởng Nam Kinh, cũng không nghe nói nhân vậy như vậy. Chẳng lẽ là người của chính phủ?
Bắc Đường Ngạo nhìn Trương Húc Đông nói: “Lần này tôi đến Nam Kinh là vì tìm thằng nhóc này. Lại nói đến, tôi quen ông nội của cậu ấy, cũng có chuyện muốn nhờ ông ấy hỗ trợ. Khi thằng nhóc này còn nhỏ, tôi từng bế cậu ấy, lúc đó cậu ấy còn chưa nhận thức được. Nhưng mà dạo này tôi cũng hỏi thăm, thằng nhóc này không tệ lắm, tôi tin rằng các cậu hiểu lầm rồi, hòa thuận tạo ra của cải không phải sao? Hiện tại là xã hội pháp quyền, nếu các cậu làm giới kinh doanh của Nam Kinh trở nên tối tăm rối loạn, tôi cũng không biết ăn nói với cấp trên, các cậu nói đi!”
“Lão già kia, nói dong nói dài, rốt cuộc thì ông đang muốn nói cái mẹ gì vậy? Chuyện này có liên quan gì đến ông?” Mới đầu Hồ Thanh không hiểu chuyện gì. ‘Vừa rồi lại nghe lão già này lảm nhảm vài câu, lại còn có ý bênh vực Trương Húc Đông, vậy mình khổ sở vì bị đánh suýt chết là uổng phí sao?’ Nghĩ vậy, gã ta vô cùng oán trách, hơn nữa ông ta còn bày ra tác phong đáng khinh ở nơi này, khẳng định là hạng người cậy già lên mặt, gã ta không hiểu được ý tứ đe dọa trong đó nên lập tức nói năng thô lỗ.
Lời đã nói ra, Hồ Sơn Nhạc có muốn cản cũng không kịp, ông ta lập tức trừng mắt nhìn Hồ Thành. Nghĩ thầm ‘sao mình lại đẻ ra một thằng con ngu như vậy chứ, là con ruột sao?’ Ông ta định nhận lỗi với Bắc Đường Ngạo nhưng đã muộn rồi, Tiểu Phượng bay đến trước mặt Hồ Thanh, nũng nịu nói: “Không biết sống chết!” Vừa dứt lời, cô ta giơ tay lên tát Hồ Thanh mấy cái làm gã ta xây xẩm mặt mày, hàm răng trắng tinh cũng rụng mấy cái.
“Cha, cô ta đánh con!” Mồm của Hồ Thanh đầy máu, một tay bụm mặt, một tay chỉ vào Tiểu Phượng, nói năng không rõ.
“Thằng khốn, câm mồm cho tao!” Hồ Sơn Nhạc quát lớn một tiếng rồi nói với Bắc Đường Ngạo: “Tiền bối Bắc Đường, con trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, xin ngài đừng để bụng!” Mặc dù ông ta biết Bắc Đường Ngạo là cán bộ, nhưng ông ta cũng sẽ không bị đối phương dọa, dù sao ông ta cũng không làm chuyện khác người nào, cho nên giọng điệu cũng không được thành khẩn và tôn kính.
Bắc Đường Ngạo mới là cáo già tu hành nghìn năm, sao ông ta lại không biết hàm ý trong đó, ông ta chỉ cười nói: “Sao già đây lại để ý? Chẳng qua tôi nhắc nhở cậu một câu, đứa con trai này đúng là nỗi xấu hổ của cậu!”
Hồ Thanh nheo mắt lại, nói thế nào đi chăng nữa thì Hồ Thanh cũng là con của ông ta, cho dù đối phương có địa vị thì ông ta vẫn là lão đại ở nơi này, ông ta không sợ vị cán bộ này. Hiện nay được tự do ngôn luận, Hồ Thanh cũng không chỉ tên nói họ mà mắng, thế mà đối phương lại đánh con trai của ông ta, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên âm u đáng sợ: “Bắc Đường Ngạo, tôi tôn kính ông nên mới gọi ông một tiếng tiền bối, nhưng cấp dưới của ông cũng quá đáng lắm rồi! Tôi nên nói ông là cậy già lên mặt, hay là không có năng lực quản lý đây?”
Trường Húc Đông nhìn hai người này ồn ào, anh vừa hút thuốc vừa cười. ‘Một cặp cha con ngu ngốc của nhà họ Hồ, Bắc Đường Ngạo quen biết với ông nội mình, mà ông nội mình lại là Tư lệnh của một quân khu, sao ông cụ Bắc Đường lại có thể là nhân vật bình thường được?