Trương Húc Đông không hề cảm thấy hứng thú với mấy thứ này, vật duy nhất làm anh để ý là kiếm Hiên Viên kia, nhưng nó bị trộm mất rồi. Không phải anh đến đây là vì điều tra manh mối, mà là đến cảm nhận không khí của báu vật quốc gia, nhìn xem có thể bình phục nội tâm của mình hay không, hoặc là đến nơi này tìm kiếm lý do ra tay với Ô Lăng Ảnh.
Sở dĩ anh nói xin lỗi với nhân viên quản lý là vì anh tiến vào mà không mua vé, có thể là Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng mua giúp anh, nhưng anh vẫn quấy rầy.
Sau khi ra khỏi viện bảo tàng, Trương Húc Đông ném chìa khóa cho Tiểu Phượng, cô ta nhận lấy theo bản năng: “Làm phiền, cô lái giúp tôi đi!”
“Này, anh xem chúng tôi là cấp dưới của anh thật đấy à? Chẳng qua chúng tôi đến làm nhiệm vụ mà thôi, anh không muốn lái thì chúng tôi có thể gọi xe.” Vẻ mặt của Tiểu Phương rất bất đắc dĩ, có thể là bởi vì Trương Húc Đông từng trêu cô ta, cho nên cô ta nghĩ ‘một người lớn như vậy rồi, còn giả vờ giả vịt cái gì?’ Nhưng mà cô ta vẫn hơi thông cảm cho Trương Húc Đông, là quân nhân, cô ta hiểu đó là loại tình nghĩa gì, nhưng cuối cùng thì cũng phải đối mặt nhau thôi.
Tiểu Hoàng lại rất nghe lời, anh ta gật đầu rồi ngồi vào ghế điều khiển.
Trương Húc Đông không để ý đến lời nói của Tiểu Phượng, ở trong mắt anh, Tiểu Phương cũng chỉ là thành viên thi hành nhiệm vụ mà thôi, một người đàn ông như anh không cần phải tính toán chi li với cô ta. Hơn nữa bây giờ anh cũng không có tâm trạng đó, anh mở cửa sau ra rồi ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ ông lớn của Trương Húc Đông, Tiểu Phượng giận sôi máu, những sự đồng cảm trước đó đều bị đánh bay. Cô ta cũng chuẩn bị ngồi vào vị trí của Trương Húc Đông, anh nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu. Tiểu Phượng trừng mắt nhìn Trương Húc Đông: “Làm sao? Tôi không thể ngồi đây?”
“Ha hả, có thể!” Trương Húc Đông cười khổ, anh nói vị trí của khách sạn cho Tiểu Hoàng, sau đó lùi ra sau rồi híp mắt lại.
Tiểu Hoàng lái xe đến khách sạn, nhưng dọc đường Trương Húc Đông chưa từng mở to mắt, chỉ là ngẫu nhiên nhìn cảnh bên ngoài. Điều này làm Tiểu Phượng không thể chịu nổi, cô ta cảm thấy bản thân giống người hầu của anh. Thấy Trương Húc Đông ngủ, Tiểu Phượng chọc cánh tay của anh, nói: “Anh người này có thể nói mấy câu không?”
“Tôi không gọi anh, cũng không phải người này, tôi là Trương Húc Đông.” Trương Húc Đông không hề có ý định mở to mắt, chỉ há mồm nói.
“Trương Húc Đông thì sao?” Tiểu Phượng thẳng thắng khinh thường: “Anh cho rằng tên của anh dễ nghe lắm sao? Tôi cảm thấy khó nghe chết đi được. Không phải lúc ăn cơm với Bộ trưởng Bắc Đường thì anh nói nhiều lắm mà, sao giờ lại không nói nữa?”
Đột nhiên Trương Húc Đông mở mắt, vừa quay đầu thì đã tiến đến trước mặt Tiểu Phượng, suýt chút nữa thì chạm vào nhau. Hai bên đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, còn Tiểu Phượng thì không hiểu vì sao lại thở nhanh hơn, trái tim nhỏ liên tục đập loạn nhịp. Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trương Húc Đông, Tiểu Phượng hơi hoài nghi, vì sao một người đàn ông lại có thể đẹp như vậy, nhất là đôi mắt lạnh lẽo kia, nó có một loại thần bí khó lường, sâu không thấy đáy, mặt của cô bất giác đỏ lên.
“Sao mặt lại đỏ? Không phải là cô nghĩ đến chuyện gì vui vẻ đấy chứ?” Trương Húc Đông nở nụ cười, giờ đây, dường như những gì không thoải mái đều bị ném ra sau đầu.
“Tôi, tôi đỏ mặt sao? Con mắt nào của anh thấy mặt tôi đỏ?” Tiểu Phượng nhìn chằm chằm Trương Húc Đông nói, nhưng tim của cô càng đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Tiểu Hoàng đang lái xe thấy vậy thì cũng cười thầm.
“Hừ, tốt nhất là anh tránh xa tôi ra một chút!” Tiểu Phượng dùng bả vai huých vào người Trương Húc Đông, còn cô ta thì nhích về phía cửa. Trương Húc Đông chỉ cười rồi tiếp tục nhắm mắt lại.
Lòng Tiểu Phượng ngổn ngang, xe yên tĩnh trong chốc lát. Đột nhiên cô nghĩ ‘vừa rồi có phải dáng vẻ của mình rất bối rối hay khoogn? May là không bị ai nhìn thấy, còn Tiểu Hoàng… có cho thì anh ta cũng không dám nói ra’, cô ta lại trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, nói thầm: “Đàn ông lại đi ức hiếp một người phụ nữ, thế mà là anh hùng cái gì!”
“Vốn dĩ tôi không phải anh hùng!” Trương Húc Đông không mở mắt, chỉ là nói những gì mình nghĩ.
Ở tuổi này có thể thi hành nhiệm vụ, chứng tỏ Tiểu Phượng có bản lĩnh, nhưng cô ta chưa từng có bạn trai, cho nên chỉ có thể cạnh tranh với tay già đời như Trương Húc Đông, kết quả là lần nào cũng chịu thiệt, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi không để ý tới anh, anh cũng đừng trêu tôi!”
Trương Húc Đông rất muốn niệm một câu a di đà phật, bần tăng không có ý gì với sư thái, là miệng sư thái quá nát. Đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi Tiểu Hoàng: “Khi nào đối phương giao dịch?”
“Đại khái là mấy ngày nay, cụ thể thì chúng tôi không rõ lắm, nhưng người của chúng tôi đang điều tra, nếu có chút tin tức gì thì sẽ lập tức báo lại.” Tiểu Hoàng trả lời.
Trương Húc Đông gật đầu rồi không nói chuyện nữa, giống như lại ngủ rồi. Thật ra dây thần kinh sinh ba của anh đang đau, đây không phải là chuyện tốt, hy vọng ngày chiến đấu kia anh không phát bệnh.
Về đến khách sạn, Trương Húc Đông bảo Trần Uy sắp xếp phòng cho Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng, còn anh thì đi thăm Nam Cung Diệp cùng Tarzan. Tuy thoạt nhìn thì vết thương của hai người rất đáng sợ nhưng cũng không nặng lắm, miệng vết thương đã bắt đầu khép lại. Tiếng kêu như lợn bị cắt tiết của Trần Uy truyền đến, phỏng chừng là cậu ta đùa giỡn Tiểu Phượng nên bị người ta đập.
Sau đó anh lại đi xem Trình Mộng Dao, cô đang ngủ, cho nên anh ngồi cùng Lâm Tâm Di và Vương Phượng Tiên trong chốc lát, sau đó Trương Húc Đông trở về phong, uống thuốc rồi đi ngủ.
Một đêm tĩnh lặng, sáng sớm hôm sau, Trương Húc Đông dẫn mẹ con Vương Phượng Tiên và Trình Mộng Dao đến mộ của Thẩm Giai Tài. Lần này Tiểu Phượng cùng Tiểu Hoàng không đi theo, bọn họ không cần phải bảo vệ Trương Húc Đông mà quan tâm đến kiếm Hiên Viên hơn, cho nên đi điều tra tình hình hôm nay.
Trương Húc Đông giao việc bảo vệ khách sạn cho Trần Uy, còn Tiêu Diễm thì hỗ trợ điều tra Hách Kiến Vân cùng Trần Thăng. Phải biết được tình hình của đối phương một cách cặn kẽ, anh mới có thể đánh bọn họ xuống mười tám tầng địa ngụ. Dám đối nghịch với anh, anh sẽ làm bọn họ chết rất nhịp nhàng.
Trương Húc Đông phát hiện anh không hiểu phụ nữ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà Trình Mộng Dao và mẹ của cô lại thân thiết như cũ, hơn nữa cung vui vẻ đi tế cha ruột của cô. Tất nhiên là Trương Húc Đông cũng hi vọng nhìn thấy cảnh tượng tất cả đều vui vẻ như vây. Nhưng anh cũng bội phục Vương Phượng Tiên, người phụ nữ này có hai người đàn ông thành công trả giá vì bà ấy. E rằng toàn thế giới, người có thể làm được như vậy cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tâm trạng của Vương Phượng Tiên vẫn rất sa sút, sau khi bà ấy biết Thẩm Giai Tài chết bệnh thì vẫn luôn rầu rĩ không vui, cả người như đang nói về tuổi già. Mấy ai hiểu được tình yêu Plato tuổi năm mươi, tuy bọn họ không sống cùng nhau nhưng trái tim lại hòa vào nhau, đột nhiên một trái tim ngưng đập, e rằng trái tim khác cũng sẽ không giống trước kia.
Trình Mộng Dao cũng u sầu, cho nên dọc theo đường đi, cô nói không quá ba câu đối với Trương Húc Đông, hơn nữa cũng chỉ đáp theo một tiếng, thoạt nhìn càng lạnh lùng hơn ngày thường. Có một câu cách ngôn không thể không tin, đó là máu mủ ruột rà, mặc dù cha ruột của cô chưa từng quan tâm cô, nhưng dù sao thì ông ta cũng cho cô mạng sống, biết cha của mình qua đời thì cô cũng không vui nổi.
Trương Húc Đông thức thời không nói nhiều, anh chỉ hạ cửa sổ xe xuống rồi vừa hút thuốc vừa lái xe. ‘Thời tiết sáng nắng chiều mưa, không lẽ sắp mưa sao?’
Tới nghĩa trang, Trương Húc Đông dẫn đường, Trình Mộng Dao đi sau đỡ Vương Phượng Tiên. Ba người đi ngang qua nhiều bia mộ, gió thổi thẹ, dường như bên trong có tiếng khóc.
Mộ của Thẩm Giai Tài được đặt ở nơi khá cao, về mặt phong thủy thì cái này gọi là mây nhẹ gió bay, chính là nói một người đi vào thế giới này sạch sẽ thì cũng ra đi sạch sẽ. Vị trùm thương nghiệp phấn đấu cả đời cũng không mua danh chuộc tiếng, có lẽ giờ phút này hồn của ông ta đang lơ lửng ở chỗ này, nhìn người thân đi vào, gió thay mặt cho tiếng khóc vì vui sướng của ông ta.
Trên đỉnh núi có rất ít bia mộ, ở giữa là một nấm mồ lẻ loi, trên đó có khắc “mộ của Thẩm Giai Tài”, bên cạnh là tóm tắt sơ lược về cuộc đời của ông ta. Mộ rất sạch sẽ, bên trên còn có hoa tươi cùng đồ ăn, giống như không lâu trước đây đã từng có người đến tế bái.
Trương Húc Đông cũng không có tra xét xem là ai tới, một người có kẻ địch, cũng có bạn bè, cho dù là ai đến thì cũng hợp tình hợp lý, người vừa chết thì hết thảy ân oán đều tiêu tán.
Vương Phượng Tiên đi đến, ngồi xổm bên cạnh bia mộ, ánh mắt tràn ngập nhớ nhung cùng hoài niệm, làm người khác nhìn thì thấy hơi giống đang khóc. Bà ấy vươn bàn tay run rẩy sờ vào bia mộ, câu đầu tiên là: “Giai Tài, em và con gái đến xem mình.”
“Xin lỗi.” Trình Mộng Dao quỳ gối trước bia mộ, cô không thể gọi một tiếng cha được: “Ngài đi nhanh như vậy, mà con cũng không có nhìn ngài lần cuối, là con bất hiếu!”
Người chết vĩ đại, Trương Húc Đông cũng quỳ xuống dập đầu ba cái rồi đứng lên. Người có thể làm anh sẵn lòng quỳ xuống là không tồi, ngoại trừ trưởng bối của nhà họ Trương thì cũng chỉ có Thẩm Giai Tài. Anh không chỉ biết ơn người này giao toàn bộ sản nghiệp cho anh, mà là thật lòng kính trọng vị thương gia này.
Vương Phương Tiên lẩm bẩm rất nhiều, giống như đang kể chuyện xưa, bà ấy nói toàn bộ những gì bọn họ từng trải qua, thật ra mấy ai có thể hiểu được nổi khổ trong lòng bà ấy: “Giai Tài, người mê tín quan tâm đến luân hồi, tuy em không tin nhưng vì mình, em bằng lòng tin. Nếu kiếp sau chúng ta còn có thể gặp nhau, mình nhất định phải dắt lấy tay của em, có được không? Cho dù em có thế nào đi chăng nữa thì mình cũng đừng buông ra. Giờ tôi hối hận rồi, vì sao lúc ấy tôi không đi tìm mình, nói không chừng mình sẽ không rời khỏi mẹ con em sớm như vậy…”
Một lúc lâu, Trình Mộng Dao thấy mẹ của mình rơi nước mắt, cô sợ thân thể của bà ấy không chịu nổi nên đi lên đỡ bà ấy: “Mẹ, ngài nén bi thương, có lẽ ông ấy cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy.”
Trương Húc Đông cũng khuyên nhủ: “Dì, người ông chủ Thẩm không yên tâm nhất là ngài, ngài cũng đừng làm ông chủ Thẩm ở trên thiên đường cũng lo lắng cho ngài.”
Vương Phượng Tiên chậm rãi đứng dậy, lau nước mắt nhìn con gái của mình, nói: “Dao Dao, con đừng lo lắng cho mẹ, mẹ đã sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, cho nên sẽ không quá đau lòng. Chỉ là mẹ không yên lòng con, có một số việc nếu đã quyết định thì cũng đừng buông tha, người đàn ông tốt thì nhiều lắm nhưng có thể nắm lấy chỉ có một, mẹ hy vọng con đừng dẫm vào vết xe đổ của mẹ!”
Trình Mộng Dao gật đầu rồi nhìn về phía Trương Húc Đông, anh không dám đối diện với ánh mắt như vậy, cho nên anh giả vờ không thấy. Nhưng mà anh chợt sửng sốt, nghĩ đến hình như trong lời nói vừa rồi của Vương Phượng Tiên có một câu “Mẹ không yên tâm con”, không lẽ bà ấy muốn tự tử?
“Dao Dao, con về với Húc Đông trước đi, mẹ định ở đây thêm một lát.” Vương Phượng Tiên nói.
Trình Mộng Dao lắc đầu: “Mẹ, sao con có thể để mẹ ở nơi này, hay là để con ở lại với mẹ.”
Vương Phương Tiên cười, tươi cười pha lẫn chua xót: “Yên tâm, mẹ lớn như vậy rồi nên sẽ không sao đâu, chỉ là mẹ muốn nói chuyện với Giai Tài, lát nữa mẹ gọi xe về.”
Tuy Trình Mộng Dao không muốn, nhưng cô cũng không cãi lời mẹ, đành phải ngoan ngoãn gật đầu xem như đồng ý.
“Húc Đông, lần này cám ơn cậu!” Vương Phượng Tiên nhìn Trương Húc Đông, chân thành nói: “Sau này chăm sóc Dao Dao giúp dì, đừng nhìn con bé sắp ba mươi, nhưng nó trải đời còn kém cậu.”
Trương Húc Đông sửng sốt, đây là gì? Gửi gắm trước bia mộ hay sao? Anh lập tức nhìn vào ánh mắt của Vương Phượng Tiên, sau đó anh thở phào nhẹ nhõm, bên trong không có ý định tự sát, anh gật đầu nói: “Dì, ngài yên tâm, cháu sẽ.”
“Được rồi, hai đứa đi đi!” Vương Phượng Tiên nhìn chằm chằm bia mộ, vẫy vẫy tay.