Trương Húc Đông nhắm mắt lại, gật đầu nói: "Là không bỏ được, bởi vì tôi không biết mình đã yêu cô từ lúc nào!"
Nghe anh nói vậy, Trình Mộng Dao lập tức run rẩy cả người, cô đã đợi câu nói này lâu lắm rồi, lâu tới mức chẳng còn ôm chút hy vọng nào nữa, vậy mà nó lại đột nhiên xuất hiện, cô ta hỏi Trương Húc Đông: "Chúng ta cũng từng có lỗi với nhiều người, vậy còn Lâm Tâm Di thì phải làm sao?"
Dứt lời, Trương Húc Đông nhắm mắt lại, anh yêu Lâm Tâm Di, nhưng anh cũng yêu cả Trình Mộng Dao, một người cùng lúc yêu hai người hay thậm chí nhiều hơn thì có gì là sai? Không có câu trả lời, chỉ là do tư tưởng truyền thống không cho phép được làm như vậy, nhưng riêng Trương Húc Đông lại là một người đàn ông đa tình, anh luôn tận lực bảo vệ mỗi người anh yêu thương, cho nên tình yêu mà anh dành cho mọi người đều xuất phát từ đáy lòng, đáng tiếc như vậy lại không được...
Thấy Trương Húc Đông không nói năng gì, sắc mặt khó xử, Trình Mộng Dao chỉ cười khổ, thực ra cô hiểu rõ trong lòng Trương Húc Đông, Lâm Tâm Di chiếm vị trí không thể thay thế được, không có cách nào khiến anh từ bỏ cô ấy, vả lại Trương Húc Đông nói được lời này ra cô cũng cảm thấy vui lắm rồi, hơn nữa hai người cô và anh từng có thời gian điên cuồng bên nhau, cô không hề phản đối anh yêu thêm người khác, cô có thể chịu được, nhưng Trương Húc Đông có thể không? Hay chính là nói Lâm Tâm Di có thể chấp nhận được không?
Là một người phụ nữ mạnh mẽ, từng trải qua vô vàn thất bại trong chuyện tình cảm, còn có cả người cô yêu sâu đậm, trước mặt người đàn ông này, cô rất muốn thể hiện cho anh thấy khía cạnh yếu đuối nhất, mong manh nhất của mình, bởi lẽ cô không thể nào khống chế được, cho dù người đàn ông này có gây ra cho cô những vết thương chồng chất thì có lẽ đó vẫn là tình yêu!
Trình Mộng Dao khẽ tựa đầu lên bả vai Trương Húc Đông, cô ta thì thầm nói: "Húc Đông, thật ra em không để ý anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ cần trong lòng anh vẫn còn dành một vị trí cho em, không để người khác thay thế là đủ rồi."
Đây không phải lần đầu tiên Trương Húc Đông đụng chạm vào cơ thể Trình Mộng Dao, tay anh rất tự nhiên đặt lên lưng cô ta, ôm chặt cô ta vào lòng, sau đó dịu dàng vuốt ve cô, lúc này anh không biết phải nói gì cho phải, chỉ cảm thấy thời khắc này mình thật hạnh phúc, được mấy người phụ nữ yêu sâu đậm như vậy, quả thật là vô cùng mãn nguyện.
"Từ khi tốt nghiệp đại học đến khi đi làm, lúc đầu chỉ là vì muốn làm một công việc vừa ổn định vừa yêu thích, có thể đến phía Tây dạy học chính là ước mơ của em, em biết anh nhất định sẽ ủng hộ em, bởi vì anh là người hiểu em!" Trình Mộng Dao thấp giọng nói, chỉ ở trước mặt Trương Húc Đông, cô mới bộc lộ vẻ mềm yếu, ấm áp này của mình, đó chính là sức mạnh của tình yêu.
Trương Húc Đông lại nghe được lời nói giống hệt như của Lâm Tâm Di từng nói với mình trước khi đi, anh biết mình không thể níu giữ được nữa, giống như nắm cát trong tay, anh càng cố nắm chặt thì nó lại rơi càng nhanh, chi bằng buông bỏ có khi lại lưu giữ được một chút, anh nói: "Vậy em phải tự chăm sóc bản thân mình, đừng để anh lo lắng." Giờ anh chỉ đành nói lời chia tay, đây cũng là điều duy nhất anh có thể nghĩ tới, cho dù trong lòng có không nỡ thì cũng không thể đoạt mất đi lý tưởng của một người, huống hồ đó lại là người anh yêu.
"Húc Đông, em muốn cùng anh một lần nữa." Lần này Trình Mộng Dao chủ động đề nghị, cô ta nhìn Trương Húc Đông bằng cặp mắt long lanh, hai má ửng hồng, anh mắt vô cùng chờ đợi, vừa căng thẳng, vừa hạnh phúc.
Trương Húc Đông không nói gì, trực tiếp dùng hành động để thể hiện, anh nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên rồi hôn lên môi cô, quần áo trên người theo đó cũng bị cởi ra, tiếng phụ nữ vang lên trong phòng khách của căn biệt thự, giống như một khúc hát êm tai, tuy đơn điệu nhưng tràn ngập mênh mông hoang hoải.
Buổi sáng tỉnh dậy, Trương Húc Đông đã cảm nhận được sự lạnh lẽo trống vắng bên cạnh mình, anh quay lại thấy trên bàn cạnh đầu giường có để một bức thư màu trắng, trên đó viết nắn nót mấy dòng chữ: "Húc Đông, tạm lời xa nhau là vì sau này có thể vui vẻ tương hợp, quãng đời này của em được ở bên cạnh anh, từng phút từng giây đều là hạnh phúc đối với em, chỉ có anh làm em vui, nhưng em không thể quá tham lam, em nên cảm thấy mãn nguyện, cảm ơn ông trời đã cho em gặp anh, cho dù giữa chúng ta chỉ có duyên không có phận. Em đã chuẩn bị bữa sáng rồi, nhớ ăn khi còn nóng, Mộng Dao."
Trương Húc Đông cười cười, hai hàng nước mắt lăn dài xuống gò má, anh không biết mình đang khóc vì hạnh phúc hay vì đau buồn nữa, anh châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng rít một hơi, dường như mọi thứ chưa từng xảy ra, chỉ là trong lòng bỗng cảm thấy thật trống rỗng, có lẽ, đây chính là dư vị của tình yêu, khiến cho người ta luôn lo được lo mất.
Điều chỉnh lại cảm xúc rồi Trương Húc Đông mở điện thoại kiểm tra hộp thư đến, thấy Đặng Quân có gửi đến cho mình một tài liệu, anh cau mày, không ngờ thời gian này anh ở lại thành phố Nam Kinh, trong đạo vẫn không xảy ra biến cố gì, mà chính phủ cũng bắt đầu tiến hành dự án cải tạo khu phố cũ, hơn nữa việc cải tạo này lại được giao cho những xí nghiệp của Thanh Long Hội.
Trương Húc Đông thấy hơi buồn bực, theo lý mà nói Thanh Long Hội và Bảo Long Môn không khác biệt lắm cũng là điều không cần bàn cũng hiểu, nhưng tại sao thế lực lớn như Hồng Môn lại thất bại? Xem ra thực lực của Thanh Long Hội ghê gớm hơn anh tưởng, Tần Vũ tuyệt đối không phải loại người tầm thường, nói không chừng ông ta còn có quan hệ mật thiết kín đáo với thế lực nào đó.
Mặc dù Trương Húc Đông không nói được lần cải tạo này sẽ đem lại bao nhiêu lợi nhuận nhưng anh chắc chắn con số sẽ không hề nhỏ, kiếm tiền, hơn nữa kiếm tiền của nhà nước là tốt nhất, dù sao người ta muốn xây dựng nơi để in tiền thì ít nhất cũng phải có vốn lên đến cả hơn trăm triệu, nhưng nếu Thanh Long Hội và Bảo Long Môn muốn hợp tác hạ bệ được Hồng Môn thì bọn họ phải làm sao có được một số vốn khổng lồ đó.
Cho dù có được số vốn lớn như vậy, Thanh Long Hội cũng sẽ không bỏ ra hết, kiểu gì bọn họ cũng phải đi vay, con số ứng ra nhất định không hề nhỏ, hiện giờ mọi việc là như vậy, phần nhiều cao ốc cao chọc trời đều là bên trong kinh tế rỗng tuếch, đều dùng đến tiền trong ngân hàng để kiếm tiền của dân thường, sau đó ngân hàng có tiền rồi, cao ốc cũng sẽ có tiền, cuối cùng người bị hớ chỉ có người đi mua nhà, đây cũng là lí do vì sao người nghèo thì ngày càng nghèo, còn kẻ giàu thì lại càng ngày càng giàu.
Có điều hạng mục này cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro, trước hết là rủi ro phải hoàn thành trong thời gian quy định, Hồng Môn và Bảo Long Môn sẽ không dễ dàng để Thanh Long Hội đắc ý, mà Bang Long cũng vậy, nói cách khác chính là không có cái gọi là tình bạn mãi mãi, chỉ có lợi ích là mãi mãi, có điều Trương Húc Đông không nghĩ đây đơn giản chỉ là một chuyện chia chén canh ra làm năm làm bảy, dù sao thì ở thành phố Ngọc này anh chính là người đứng đầu, anh có đủ sức mạnh đá văng những xí nghiệp khác ra ngoài, chỉ là anh có muốn hay không thôi.
Đương nhiên Trương Húc Đông cũng không phải loại người vong ân bội nghĩa, nếu không thì anh đã sớm động tay từ lâu rồi, dẫu sao thì Tần Vũ cũng đối xử với anh không tệ, chỉ là lần này bọn họ hành động có phần lỗ mãng, không hề bàn bạc trước với anh, đây không đơn giản chỉ là chuyện kiếm tiền mà nó còn liên quan tới thể diện con người, bởi lẽ anh là người cầm quyền ở thành phố Ngọc này.
Trương Húc Đông tắt điện thoại, gửi một mẩu tin nhắn cho Trình Mộng Dao, nội dung chỉ là dặn cô ta đi đường cẩn thận, cũng không biết cô ta có nhận được không, sau đó anh lau nước mắt, người đàn ông dẫu có trọng tình trọng nghĩa thì trước tiên cũng vẫn phải lo cho sự nghiệp của mình.
Tuy rằng không nỡ chia tay Trình Mộng Dao nhưng Trương Húc Đông cũng sẽ không ở lại thành phố Tương Dương lâu nữa, bởi vì sau khi giải quyết xong công chuyện ở đây anh sẽ lập tức trở về thành phố Ngọc, chắc chắn sẽ lại xảy ra một trận chiến khốc liệt, nếu giữ lại các cô bên cạnh thì anh sẽ không thể toàn tâm toàn ý xử lý công việc của mình được.
Anh lại nhận được điện thoại của Đặng Lệ, cô ta nói ngày mai phải tới bộ phận nghiệp vụ điều tra tình hình đất đai, bộ phận nghiệp vụ và chi nhánh công ty lại không ở cùng một khu, bộ nghiệp vụ giống một bộ phận độc lập hơn, hầu như chẳng bao giờ thấy có ai làm việc bên trong, phần lớn bọn họ đều đi khảo sát bên ngoài, tất nhiên Trương Húc Đông lập tức đồng ý.
Cả ngày không làm việc gì, Trương Húc Đông chơi điện tử xong, chính là trò bắn nhau mà hồi trước anh chơi cùng bạn học ở trường cao đẳng Minh Nhật Tinh, sau vài tiếng chơi game thì anh mới ra ngoài ăn cơm và uống một chút rượu, dạo này chứng đau đầu của anh cũng giảm đi nhiều rồi, mặc dù không được uống rượu nhưng anh sợ buổi tối sẽ không ngủ được, thế là sau khi về nhà, anh tắm xong rồi đi ngủ từ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng Trương Húc Đông đã dậy, anh ra ngoài chạy bộ một vòng, tập vài động tác cơ bản rồi lại đi tắm, tắm xong mặc lên người một bộ âu phục vô cùng sang trọng, đi giày da sáng loáng, đeo đồng hồ trị giá tới hàng triệu lên cổ tay, lập tức khắp người toát lên phong thái của một ông chủ, anh nhìn mình trong gương, mỉm cười, để bản thân anh có chút gì đó trông giống đồ xấu xa nhưng vẫn không làm mất đi sự uy nghi.
Trước tiên là tới chi nhánh công ty, Trương Húc Đông vừa bước vào sảnh chính đã thấy Đặng Lễ đứng giáo huấn nhân viên, khoảng tám mươi phần trăm là nữ, chỉ lác đác vài cánh đàn ông, thật là cô đơn, nhưng ai nấy đều tươi cười vui vẻ, đàn ông làm trong môi trường công ty thế này, chắc hẳn sẽ có lúc đi làm chẳng mấy tự nguyện.
Thấy Trương Húc Đông xuất hiện, Miêu Tiểu Vũ vội chạy ra nghênh đón: "Sếp..."
Trương Húc Đông ra hiệu bằng mắt cho Miêu Tiểu Vũ, cô ta lập tức nhớ ra lời dặn tối qua của anh, bèn nhanh chóng đổi sang câu khác: "Ông Trương, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, có phải giờ chúng ta nên xuất phát rồi không?"
"Ông Trương?" Trương Húc Đông bất lực, cơ mà anh cũng chẳng so đo nhiều, bèn gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi!"
Lúc dẫn người đi, Đặng Lệ nhận được điện thoại nói là có một vị khách quan trọng tới từ nước ngoài, yêu cầu cô ta đích thân đi cùng, thế là cô ta chỉ đành để Trương Húc Đông và Miêu Tiểu Vũ đi tới đó, đồng thời còn đưa theo vài nhân vật tầm trung, những người đó không biết Trương Húc Đông là ai, cứ liên tục nhìn sang Miêu Tiểu Vũ bằng ánh mắt tò mò.
Miêu Tiểu Vũ lập tức giải thích: "Anh Đông đây là người do tổng công ty cử tới cùng chúng ta tới bộ phận nghiệp vụ, mọi người cứ làm việc của mình, Trương Húc Đông chỉ tới xem tình hình ở bộ phận nghiệp vụ mà thôi."
Mặc dù Miêu Tiểu Vũ đã nói vô cùng bình thường nhưng vừa nghe Trương Húc Đông là người do tổng công ty cử đến, những người kia lập tức đề cao cảnh giác, nhất định không thể mất mặt trước anh, nếu không khi trở về tổng công ty, chỉ cần anh nói một câu không tốt về họ thì ngay cả người thuộc tầng lớp thấp nhất bọn họ cũng không sánh bằng ấy chứ, chỉ có điều bọn họ không hiểu tại sao không cử bộ trưởng bộ nghiệp vụ đi giám sát mà lại cử một người có địa vị cao như anh cơ chứ.
Tổng cộng có tám người đi cùng, sáu người khác ngồi ở xe khác của công ty, còn Trương Húc Đông thì ngồi trên chiếc Maserati màu trắng bạc, đây là lần đầu tiên Miêu Tiểu Vũ đi xe sang như này, trong lòng cô ta không tránh khỏi có phần kích động, vừa lên xe đã bắt đầu nhìn ngang ngó dọc, sau đó còn lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng.
Đợi đến khi Trương Húc Đông lên xe, Miêu Tiểu Vũ mới trật tự trở lại, mặc dù Trương Húc Đông tỏ ra rất thân thiện dễ gần nhưng cô ta cũng không dám hành động tùy tiện, ở trong xe luôn trong trạng thái ngượng ngùng, Trương Húc Đông ngoảnh đầu sang nhìn cô ta, cười nói: "Hình như cô sợ tôi? Tôi ăn thịt cô à?"
"Không, không phải, tôi, tôi không có sợ!" Miêu Tiểu Vũ lập tức đáp lại, cơ mà điệu bộ lắp ba lắp bắp kia thì đang tố cáo rằng cô ta đang sợ và vô cùng căng thẳng.
"Thả lỏng một chút, mỗi lời tôi nói đều có suy tính, tôi sẽ không làm gì gây thiệt cho cô đâu, lần này chúng ta chỉ là đi làm việc theo quy định, cũng coi như ra ngoài chơi một chuyến!" Trương Húc Đông cố gắng xóa bỏ khoảng cách giữa mình và Miêu Tiểu Vũ, để tránh ngượng ngùng, anh lại chuyển chủ đề: "Miêu Tiểu Vũ, cô vào làm việc ở chi nhánh công ty Đông Thăng từ khi nào?"
"Vài tháng trước, thật ra lúc đầu tôi đến tổng công ty, lúc đầu là nhân viên cấp thấp, sau đó mới cùng chị Đặng Lệ tới thành phố Tương Dương!" Miêu Tiểu Vũ thật thà kể, lại nói: "Tôi có bằng tiến sĩ, vào công ty bằng chính năng lực của mình đó!"
"Ừm, tất nhiên bằng cấp rất quan trọng nhưng quan trọng hơn vẫn là năng lực, cô có đề xuất gì cho công ty của chúng ta không?" Trương Húc Đông cười nói: "Cô cứ việc nói thẳng, nói tốt ắt sẽ có thưởng, tôi rất muốn nghe ý kiến của cô."