Chiếc xe Limousine do một đàn em lái dần dần rời khỏi khu Nam Thành, Trương Húc Đông nhìn ánh đèn bốn phía đã trở thành những chấm nhỏ, chỉ còn lại đèn xe chạy trên đường, anh hỏi: "Bây giờ phải đi đâu vậy?"
"Nơi mà một người đàn ông nên đến!" Ngô Quan cười nhẹ, đưa cho Trương Húc Đông một điếu thuốc rồi châm cho anh, mà ông ta lại không hút, nói: "Cậu từng nghe đến ngục giam Cao Đào chưa?"
Trương Húc Đông lắc đầu, nhưng mà anh biết hai chữ Cao Đào có nghĩa là gì. Cao Đào thật ra là tên của một cổ nhân, nhưng nơi này anh thật sự chưa từng nghe qua: "Đó là nơi nào?"
"Tôi đã nói đó là nơi của đàn ông, không có từ ngữ nào tuyệt vời hơn để có thể miêu tả được một phần vạn chỗ đó cả, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó!" Ngô Quan tiếp tục dùng một giọng điệu bí ẩn để thổi phồng chỗ này lên.
Xe dừng ở bên ngoài một kho xưởng bỏ hoang vùng ngoại ô, Trương Húc Đông cùng Ngô Quan xuống xe, Mạnh Nguyệt mở cửa xe nói: “Tôi sẽ chăm sóc người phụ nữ của anh, không đi đâu."
Ngô Quan à một tiếng cười nói: "Đã đến đây một lần mà còn muốn đến lần thứ hai thì đều là biến thái cả, cô thật sự không thuộc về cái xó xỉnh bị lãng quên này đâu!"
Trương Húc Đông thấy sắc mặt của Mạnh Nguyệt chợt thay đổi, liền cảm thấy hứng thú với chỗ này. Rốt cuộc đây là nơi nào mà có thể để cho một chị đại mặt mày biến sắc như vậy chứ. Anh phải đi xem thử mới được.
Đi vào bên trong nhà máy, trong này đã đầy ắp người, không ít người đang băng bó vết thương. Hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt nào đó, khi nhìn thấy Ngô Quan, bọn họ chào hỏi ông ta, gọi là "Thất đường chủ", "anh Ngô", "anh Quan", mà Ngô Quan cũng gật đầu mỉm cười với bọn họ, hai người đi thẳng lên nóc nhà xưởng.
"Trực 5?" Hai mắt của Trương Húc Đông sáng lên khi nhìn thấy một chiếc trực thăng bốn cánh quạt màu xanh lục, có thể nói là tiền thân của trực thăng vũ trang Trung Quốc, đang đậu trên nóc nhà, ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, báo hiệu sắp cất cánh.
"Quả nhiên là át chủ bài của băng nhóm lính đánh thuê Zo, cải trang thành thế này rồi mà vẫn còn có thể nhận ra!" Ngô Quan không chút keo kiệt vỗ lưng Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông hơi sững sốt, quả nhiên Thanh Long Hội thần thông quảng đại, lại có thể tra ra được lai lịch của anh, anh liền âm u nói: "Anh Quan không hổ là bộ óc của Thanh Long Hội, ngay cả lai lịch của tôi cũng tra ra được."
Đúng lúc đó, cánh cửa máy bay được mở ra, một thanh niên mặc bộ đồ rằn ri cũ nát, cao một mét bảy, tướng mạo rất phổ thông, nhưng lại có một đôi mắt đen nhánh đang thăm dò Trương Húc Đông. Đó là một ánh mắt sâu không thấy đáy, không khuất phục, tựa như bất cứ lúc nào ngọn lửa chiến đấu rực cháy trong đôi mắt kia cũng sẽ thiêu đốt tất cả. Mặc dù có những vết bầm tím trên gương mặt của, nhưng nó lại càng làm tăng thêm cảm giác ngỗ ngược khác thường của anh ta.
"Xin chào, Đường Phong!" Người đàn ông đưa tay về phía Trương Húc Đông.
"Xin chào, Trương Húc Đông!" Trương Húc Đông bắt lại tay anh ta, sau đó bị kéo thẳng vào trực thăng. Cửa phi cơ lập tức bị đóng lại, anh theo thói quen tìm một chỗ ngồi xuống, bên trong còn có ba người khác, dựa vào khí thế của bọn họ xem ra đều không phải là người dễ trêu chọc. Tuy nhiên điều kỳ lạ là trên mặt bọn họ đều bị thương.
Cánh quạt máy bay đã bắt đầu chuyển động, Trương Húc Đông nhướng mày hỏi: "Ông ta không lên đây sao?"
"Gia Cát là bộ não, thế giới chúng ta phải đi tới anh ta không thích hợp!" Một người đàn ông vạm vỡ khoảng 40 tuổi, cả người đều lộ ra vẻ dũng mãnh chìa tay về phía Trương Húc Đông, nói: "Triệu Tiếu Long!"
Trương Húc Đông bắt lấy tay anh ta, nói: "Trương Húc Đông!"
Bên cạnh anh ta còn có một gương mặt con lai đầy kích động, tay cũng run rẩy đưa ra, dùng tiếng phổ thông không chuẩn nói: "Anh Quỷ Sa Tăng, em tên là Phan Địch, đại danh của anh đối với em nghe như sấm bên tai vậy!"
Trương Húc Đông quan sát cậu con lai này, cao chừng một mét chín, dáng người thon dài, tướng mạo xuất chúng. Nếu ở nước ngoài sẽ thuộc loại hình mặt trắng nhỏ, nhưng anh dám khẳng định mình chưa từng gặp qua. Tuy nhiên người này lại có thể gọi ra được biệt danh được anh em đặt cho anh khi còn ở trong quân đoàn lính đánh thuê. Một người bình thường tuyệt đối không thể nào biết được điều này. Chuyện này làm anh có chút kinh ngạc, bắt tay nói: "Không dám nhận, xin chào!"
Vốn còn cho rằng người có khuôn mặt lạnh như băng còn lại cũng sẽ kiểu như vậy, nhưng người kia lại quay về phía phi công rồi nói: "Còn chờ gì nữa mà chưa cất cánh hả?"
Trương Húc Đông thấy phi công kia khi nghe được những lời này, tay liền hơi run lên, vội vàng gạt cần cất cánh. Trong tiếng ầm ầm của phi cơ bay lên trời, Đường Phong nhìn về phía người đàn ông mặt lạnh kia nói: "Anh ta tên là Chu Nguy, là một tên ngốc, đừng để ý tới anh ta!"
Hai người còn lại cười rộ lên, dưới lời xỉ vả này, bầu không khí rốt cục cũng nhẹ nhàng hơn. Trương Húc Đông cũng cười theo, giây phút này làm cho anh có cảm giác giống như lúc còn ở băng nhóm lính đánh thuê Zo vậy, khoảnh khắc trước khi lên đường nhận một nhiệm vụ quan trọng. Anh ngược lại có chút hưởng thụ, cũng có chút hoài niệm.
Chu Nguy hừ lạnh nói: "Thần Chết, lần này ông đây ghi nợ, đợi lúc trở về tính lại!"
"Ôi chao... ngày nào cũng bày ra cái mặt thối, thật giống như các anh em thiếu nợ cậu vậy!" Triệu Tiếu Long cũng không ngừng chọc ghẹo Chu Nguy. Thế nhưng Chu Nguy chỉ hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì cả.
Máy bay trực thăng bay trên bầu trời đêm, Trương Húc Đông đi tới vị trí lái, lướt mắt qua la bàn điện từ một chút, bọn họ đang muốn đi tới hướng Đông Bắc. Sau đó anh lại ngồi xuống nói chuyện với mấy người kia.
Đường Phong có biệt danh là Thần Chết, là Đường chủ của Lục Đường thuộc Thanh Long Hội, quân nhân giải ngũ Trung Quốc, hiện đang đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên trưởng Thanh Long Hội, chịu trách nhiệm đào tạo người tài cho bang hội.
Triệu Tiếu Long, Đường chủ của Bát Đường thuộc Thanh Long Hội, từ đời ông nội của anh ta đã lăn lộn trong giới xã hội đen, có thể nói là một người thuộc giới Hắc Đạo lâu đời. Giỏi đấm bốc cùng đánh cận chiến, hơn nữa nhánh bang hội của anh ta có số lượng người lớn nhất trong số mười hai nhánh của Thanh Long Hội, con số đã lên tới ba nghìn người.
Phan Địch, Đường chủ của Tam Đường thuộc Thanh Long Hội, hằng năm giao du ở nước ngoài, chịu trách nhiệm dò la các tin tức cùng biến cố của các thế lực ngầm các nước. Thường được gọi là Thiên Lý Nhãn, đây cũng chính là lý do tại sao Thanh Long Hội lại có được thông tin chính xác về Trương Húc Đông.
Chu Nguy, biệt danh Diêm Vương, Đường chủ của Ngũ Đường thuộc Thanh Long Hội, đã từng có 5 năm làm lính trinh sát, là đội trưởng lão Hắc nổi danh trong quân đội, hiện đang phụ trách hình pháp của Thanh Long Hội. Ngoại trừ Long Đầu ra, anh ta không thân thiện với bất kỳ người nào cả.
"Bây giờ có thể nói cho tôi biết, ngục giam Cao Đào mà các anh nói đến rốt cuộc là chỗ nào không?" Trương Húc Đông bị những người này làm cho đầu óc có chút mơ hồ, mặc dù anh không dám nói bất kỳ nơi nào trên thế giới này anh cũng đã đi qua. Tuy nhiên không có nơi nào mà anh sợ hãi không dám đi cả, những người này đã biết thân phận của anh, mà còn cần phải vòng vo với anh sao?
Phan Định đang chuẩn bị mở miệng thì lại bị Triệu Tiếu Long đẩy ra, anh ta nói: "Ông đây nghe thấy tiếng phổ thông cấp ba của cậu liền khó chịu, hay là để ông đây nói đi!" Anh ta còn cố ý hắng giọng, nói: "Có thể cậu chưa nghe nói về ngục giam Cao Đào, nhưng về Đỗ Tiêu thì chắc cậu biết chứ?"
Trương Húc Đông gật đầu, có thể nói Đỗ Tiêu là một anh hùng của đất nước Trung Hoa ba mươi năm về trước, cũng là nhân vật duy nhất thống nhất giới Hắc Đạo phương Bắc của Trung Quốc mà anh biết. Mặc dù cuối cùng ông ta đã biến mất trong lịch sử, nhưng bất cứ người đi đường nào nghe thấy người này thì đều muốn giơ một ngón tay cái lên cả. Ngay cả ở xa xôi như Israel cũng vậy, khi anh sang Trung Quốc làm nhiệm vụ, anh cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới.
Tuy nhiên bây giờ người này sống chết ra sao không ai biết cả, nhưng nếu còn sống cũng phải hơn 50 tuổi rồi. Anh không biết tại sao phải nhắc tới người này, liền nghe Triệu Tiếu Long tiếp tục nói: "Đỗ Tiêu đến từ nơi này!"
Trương Húc Đông cảm thấy có chút ý tứ gì đó, sau đó nghe được Triệu Tiếu Long nói về Đỗ Tiêu đã cùng anh ta đóng cửa bang phái như thế nào giống như đang kể chuyện vậy. Gần như là một câu chuyện từ lúc sinh ra đến sau khi ông ta hoàn toàn biến mất. Trương Húc Đông cảm giác như anh vừa nghe một cuốn tiểu thuyết Hắc Đạo, anh nghĩ nếu Triệu Tiếu Long không lăn lộn ở giới xã hội đen thì anh ta viết sách cũng có thể sống tốt được đấy.
Sau hơn một giờ, câu chuyện cuối cùng cũng kết thúc, phi cơ trưởng cũng nhắc nhóm người Trương Húc Đông rằng sắp tới nơi. Anh thấy Đường Phong lấy ra một bộ quân phục trong túi xách, Trương Húc Đông không biết nó dùng để làm gì, nhưng thấy những người khác mặc nên anh cũng trực tiếp mặc lên người.
Sau khi cánh quạt ngừng chuyển động, bọn họ đều xuống phi cơ, xung quanh cây cối tươi tốt, bóng đêm tối om, nhiệt độ cũng đột ngột giảm xuống, ngay cả một tiếng chim hót cũng không có, có một vầng trăng khuyết đang lơ lửng trên bầu trời, nhưng đó không phải là nguồn sáng duy nhất của họ. Ước chừng một cây số phía xa, có một tòa kiến trúc sáng rực với vô số ánh đèn giống như một vụ nổ hạt nhân đang phóng lên bầu trời vậy.
"Một cây số việt dã, anh chạy trong bao lâu?" Đường Phong hỏi.
Trương Húc Đông mỉm cười nói: "Loại địa hình này, dưới tình huống không cần mang nặng thì hai phút."
"Tôi không tin!" Đây là lần đầu tiên Chu Nguy lên tiếng nói chuyện, lời nói của anh ta so với nhiệt độ nơi này còn lạnh hơn vài độ.
"Tôi tin!" Vẻ mặt Phan Địch gần như đau khổ nói ra, nhưng giây tiếp theo ba người Trương Húc Đông đã giống như ba mũi tên sắc nhọn bắn ra ngoài. Phía sau vang lên tiếng chửi rủa của cậu ta, dùng cả tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Nga.
Trương Húc Đông dừng lại dưới bức tường thành khổng lồ cao ngất trước mặt, nhẩm tính thời gian khoảng 110 giây, rất hài lòng nhìn tòa kiến trúc đèn đuốc sáng choang kia. Nó giống hệt như tòa thành cổ vậy, bức tường khổng lồ được đúc bằng đá hoa cương, phía trên có lưu lại dấu vết của năm tháng, rêu xanh đen như mực ở khắp mọi nơi.
Trương Húc Đông chưa bao giờ nghĩ rằng một tòa nhà như vậy vẫn còn được lưu giữ ở đất nước Trung Hoa, nếu như công bố ra ngoài, chỉ sợ không thua kém gì đấu trường La Mã cả. Bên trong truyền đến tiếng gầm của một người đàn ông, giống như một con dã thú đang gầm thét vậy. Hai cánh cửa bằng đồng nặng nề, tựa như ngăn cách với một thế giới khác.
"Nếu anh đi thi Thế vận hội, nhất định sẽ giành được hạng nhất!"
Đường Phong chạy đến sau hai phút rưỡi, ba phút sau đó là Chu Vĩ, Triệu Tiếu Long chậm hơn mười giây. Năm phút sau, Phan Địch ngã xuống dưới chân của bọn họ, thở hổn hển hỏi: "Sao rồi? Anh Quỷ Sa Tăng có phải hai phút không?"
Không ai để ý tới cậu ta cả, ánh mắt của Chu Nguy cũng không còn lạnh như băng nữa, anh ta nói: "Trương Húc Đông anh rất mạnh, tôi tên là Chu Nguy!"
Trương Húc Đông khẽ gật đầu với anh ta, anh thích cảm giác này, cũng thích người đàn ông này. Một người đàn ông mà trong mắt có thể thừa nhận sự mạnh mẽ của người khác, thì anh ta cũng là một người đàn ông mạnh mẽ. Tuy nhiên bây giờ anh càng mong chờ những gì diễn ra bên trong hơn, bởi vì tiếng kêu gào xé xác đó làm cho máu trong người anh bắt đầu sôi lên.
"Phần phật!" Trong khoảnh khắc này, không dưới mười khẩu Hestal p90 nhắm vào bọn họ, loại súng này Trương Húc Đông hiểu rõ vô cùng, ở cự ly gần nó có thể xuyên thủng cả áo chống đạn, Đường Phong hét lên: “Chúng tôi là anh em của Thanh Long, xin cho chúng tôi vào! "
Anh ta vừa dứt lời, liền rút khẩu súng trên thắt lưng ra, bắn một phát lên trời. Một đám pháo sáng bay lên không trung, một bức vẽ khắc họa hình rồng xanh cũng nổ tung theo đó. Trong nháy mắt âm thanh của những tiếng xiềng sắt vang lên.
Trương Húc Đông quan sát phía trên bức tường khổng lồ kia, có một thứ giống như lồng nhốt dã thú rơi từ trên cao xuống. Lập tức ngay sau đó sẽ nhìn thấy một xó xỉnh bị lãng quên, giống như một thế giới khác, rốt cuộc nơi này có thứ gì chứ.