“Satan, cậu đừng có ngây thơ nữa, đợi tôi trở lại thì ngay cả một khúc xương cũng không tìm được. Tôi sẽ không để cậu chết, không có sự cho phép của tôi, cậu không thể chết, đây là mệnh lệnh của người làm đội trưởng là tôi.” Ô Lăng Ảnh nói một cách vô cùng kiên định. Anh ta suy nghĩ, lấy ra một khẩu súng từ trong người, nói: “Tôi sẽ thử phá vòng vây đi tìm người của chúng ta đến cứu cậu. Bên trong này còn mấy viên đạn cuối cùng của chúng ta, nhớ phải để lại hai viên đạn vinh quang. Nếu như cậu chết, tôi trở lại cũng sẽ không một mình sống sót, bởi vì chúng ta là anh em.”
Nói xong, Ô Lăng Ảnh mang theo quyết tâm to lớn đi phá vòng vây. Chỉ cần anh ta tìm được tiểu đội của mình, có được tiếp viện, hai người mới có khả năng sống sót rời khỏi đây. Nhưng mà Trương Húc Đông không có chú ý đến, sau lưng Ô Lăng Ảnh bị đạn lạc bắn trúng, nếu như không có bùn che phủ, phỏng chừng sẽ nhìn thấy cả lưng máu tươi.
Rời khỏi Trương Húc Đông được một đoạn, Ô Lăng Ảnh cởi áo trên ra, miễn cưỡng băng bó vết thương lại. Anh ta mang cánh tay đỏ thẫm xông về chỗ có thể phá vòng vây. Quyết tâm của anh ta quá mức mãnh liệt. Trong đầm lầy, Ô Lăng Ảnh chống đỡ thân thể mệt mỏi và thương tích chằn chịt của mình, tìm kiếm nơi có khả năng. Đi đến sau cùng, ý thức của anh ta bắt đầu mơ hồ, nhưng anh ta biết mình không thể ngã xuống. Nếu ngã xuống thì cũng phải trở về bên cạnh Trương Húc Đông, bởi vì nơi đó có một viên đạn vinh quanh đang chờ mình.
“Satan, thằng nhóc cậu đừng có ăn đạn trước đấy, chết quá dễ dàng như vậy, ông đây sẽ xem thường cậu!” Ô Lăng Ảnh lầm bầm trong miệng, mãi đến lúc chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng, nhưng không nghe thấy tiếng của anh ta, thì anh ta vẫn còn đang tiếp tục nói.
Dường như từ khoảnh khắc đó, thời gian trở nên dài hơn. Trương Húc Đông cũng cảm thấy mạng sống của mình sắp kết thúc rồi, năm đó anh mới hai mươi sáu tuổi. Một số con côn trùng nhỏ đã bắt đầu tập kích anh. Chưa lạc vào cảnh tuyệt vọng và bất lực thì không thể nào cảm nhận được. Anh đã có biết bao nhiêu lần nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của mình, rồi lại thả xuống.
Anh không hề sợ chết, cũng không phải là không tin Ô Lăng Ảnh sẽ không trở lại, chỉ là không muốn liên lụy anh em của mình. Nếu như anh không xảy ra chuyện, chỉ cần bọn họ tìm thấy đất bằng, nhất định có thể nghĩ cách trở về. Một mình Ô Lăng Ảnh cũng có thể, nhưng anh ta lại không làm vậy.
Thời gian từ từ trôi qua. Sự oi bức và ẩm ướt gần như khiến cho cả người Trương Húc Đông đổ đầy mồ hôi. Trương Húc Đông giết chết mấy con trăn, lúc này trong súng chỉ còn hai viên đạn, nhưng Ô Lăng Ảnh vẫn chưa quay lại. Xem ra bây giờ chỉ có thể lựa chọn cái chết hoặc là tiếp tục chiến đấu.
Tâm trí của Trương Húc Đông rất rõ ràng. Trong đầm lầy đầy rẫy những hiểm nguy, muốn tìm được viện binh thì sẽ rất khó khăn. Để cho những con côn trùng nhỏ cứ cắn máu thịt của mình, hay là làm một phát giải thoát, đây là vấn đề đáng để suy xét.
Con rắn độc dài ba mét có đầu hình tam giác bơi đến. Trương Húc Đông im lặng, nhưng nghĩ đến lời nói trước khi đi của Ô Lăng Ảnh, anh bắt đầu chọn bắn ra một viên đạn, bên trong chỉ còn lại một viên. Nếu như lại xuất hiện nguy cơ, vậy thì Trương Húc Đông sẽ bắn viên đạn đó vào đầu mình.
Sau khi con rắn độc ngã xuống được mười mấy phút, Trương Húc Đông nhìn thấy Ô Lăng Ảnh lết thân thể mệt mỏi trở về. Sau lưng anh ta còn có hơn mười thành viên của nhóm lính đánh thuê ZO, trong đó có Bhutan.
“Chúng ta không cần viên đạn vinh quang nữa rồi!” Ô Lăng Ảnh lộ ra nụ cười vui mừng, muốn vươn tay đỡ Trương Húc Đông dậy, nhưng anh đã trực tiếp gục xuống.
Còn rất nhiều chuyện như thế này, nhưng lần này lại khiến cho Trương Húc Đông nhớ suốt đời. Đây là người anh em đã cùng nhau chiến đấu, anh không đi tôi không đi, anh chết tôi chết, khẩu hiệu tín ngưỡng của người lính: “Đồng sinh cộng tử.”
Hoàng Sư không do dự, chĩa súng vào đầu Ô Lăng Ảnh, nhìn thương tích của Trương Húc Đông, quát lên: “Ông đây bắn chết mày!” Là cấp dưới đáng tin nhất của Bạch Sư Vương, Hoàng Sư tuyệt đối không cho phép cậu chủ chịu bất cứ sự tổn thương nào, bất kể là ai cũng không được.
“Đợi một chút.” Trương Húc Đông ngăn cản.
Hoàng Sư lắc đầu, nói: “Không được, bất kể trước kia anh ta có phải là anh em của anh hay không, nhưng bây giờ anh ta đã không phải nữa rồi, tôi nhất định phải giải quyết anh ta thay anh.”
Trương Húc Đông thở hổn hển, nói: “Bỏ đi, chúng tôi từng có khẩu hiệu đồng sinh cộng tử, cho dù anh ta đã phạm lỗi, nhưng dù sao thì sự việc đã xảy ra rồi, lần này tôi tha thứ cho anh ta.”
“Cút, Satan, đệt mẹ nó chứ, đám Lão A hèn nhát đó đều do ông đây giết chết, cậu để cho cậu ta bắn chết ông đây đi, nhanh chút.” Ô Lăng Ảnh chỉ mũi Trương Húc Đông, gân cổ quát lên, gần như phạm hết những điều cấm kị của Trương Húc Đông. Mà giọng anh ta càng lớn, chứng minh lòng anh ta càng không có điểm cuối. Lúc Trương Húc Đông thản nhiên nói câu đó, đã khiến cho lòng anh ta như thể bị một vạn con bò cạp chích. Anh ta của hiện tại không cần bất cứ người anh em nào nữa, chỉ muốn báo thù.
Thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Thù của cha mẹ lớn như trời, nhưng mỗi khi uống rượu một mình muốn chuốc say chính mình, Ô Lăng Ảnh rất mong có Trương Húc Đông ở bên, hai người ngồi trên nóc nhà, ngắm bầu trời đầy sao, cầm chai rượu vừa uống vừa nói chuyện. Anh ta cứ uống, cứ uống, muốn làm mình say khướt, thậm chí xúc động muốn uống cho chết cũng có.
Sau khi uống say, lại bị cảnh tượng trong mơ dọa tỉnh. Trong mơ, anh ta không thấy rõ khuôn mặt của người nhà, chỉ có thể nhìn thấy cả người toàn là máu, bảo anh ta báo thù cho bọn họ. Anh ta cũng luôn nghĩ như vậy, quá nhiều sự bất đắc dĩ và đau thương khiến anh ta không thể không làm vậy, bằng không sẽ thẹn với người nhà đã bị giết hại của anh ta. Anh ta chỉ có thể giống như một con dê con bị thương, tự mình liếm vết thương của mình.
Trương Húc Đông khẽ cười, nói: “Đừng nghĩ chọc giận tôi. Hiện tại anh giết hết đám Lão A rồi, tôi lại giết anh, chẳng phải là quá dễ cho anh sao? Tôi để cho anh sống, để anh cảm thấy hổ thẹn với bọn họ, đây là sự trừng phạt tôi dành cho anh. Nặng không?”
Người Ô Lăng Ảnh không khỏi run lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng vô cùng. Anh ta hừ lạnh, nói: “Satan, cơ hội hôm nay cậu không giết tôi, vậy tôi vẫn sẽ giết cậu, cậu đợi đấy.” Nói xong, căn bản không lo lắng đến tình trạng bên phía Ám Dạ Thiên Sứ, bóng lưng cô đơn lảo đảo đi ra xa, để lại một đường đẫm vết máu.
Trương Húc Đông cúi đầu thở dài một hơi. Thật ra Ô Lăng Ảnh cũng là một người đáng thương. Nếu như không phải năm đó nhóm lính đánh thuê ZO và thế lực của cha anh ta có xung đột, cũng sẽ không tạo thành kết cục như ngày hôm nay. Thế giới này vốn không có ai đúng ai sai, chủ yếu phải xem bạn đứng ở góc độ nào để xem xét vấn đề đó. Lần này Trương Húc Đông cũng xem như đã chuộc tội thay cho những tội lỗi mà đám Lão A đã phạm phải.
Đương nhiên, anh biết Ô Lăng Ảnh cũng sẽ không bỏ qua như vậy, khẳng định vẫn còn sẽ đến nữa. Mỗi thù này nhất định phải báo vào lần kế tiếp.
Hoàng Sư hoàn toàn không hiểu nổi việc Trương Húc Đông thả Ô Lăng Ảnh đi. Anh ta nhìn Trương Húc Đông, hỏi: “Cậu chủ, sao anh có thể để anh ta…”
Trương Húc Đông giơ tay cắt ngang lời anh ta, nói: “Cậu không trải qua, cho nên không hiểu, đương nhiên tôi cũng không hy vọng lại có ai rơi vào tình cảnh như vậy. Bây giờ tôi rất mệt.”
Hoàng Sư sửng sốt, quả thật mình cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có đương sự mới hiểu được, mình cũng không muốn hiểu, nhìn thôi cũng thấy mệt rồi.
Đối với cuộc chiến của Trương Húc Đông và Ô Lăng Ảnh, anh biết mình ở thế yếu, trước đó Ô Lăng Ảnh và Ma Cà Rồng đánh nhau đã hao tốn rất nhiều thể lực, hơn nữa còn bị thương, mình lại chỉ có thể đánh ngang tay với anh ta. Nhưng Trương Húc Đông cảm thấy Ô Lăng Ảnh không phải là đã hết thuốc chữa, nếu như có một ngày anh ta đột nhiên nghĩ thông rồi, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện bi kịch nữa, dù sao trái tim con người cũng là máu thịt.
Trương Húc Đông giãy dụa bò dậy, nhìn cuộc chiến của ba người Hắc Hoàng và Ám Dạ Thiên Sứ. Cả người Ám Dạ Thiên Sứ toàn là vết thương, đã thế suy sức yếu rồi. Nắm đấm của Tarzan quá cứng, tốc độ của Hắc Hoàng quá nhanh, thủ đoạn tấn công của Nam Cung Diệp quá xảo quyệt. Gã ta đã quá mức tự tin vào thực lực của mình.
“Anh Đông, giết không?” Tarzan bóp cổ Ám Dạ Thiên Sứ bằng một tay, mặt mày bầm tím, hỏi.
Trương Húc Đông gật đầu. Tên này đã phế mất một cách tay của Đường Phi, không thể giữ lại. Một tiếng “Rắc” lanh lảnh vang lên, một nhân vật gần như không có ai có thể đấu tay đôi trong thế hệ trẻ đã bị giết chết như thế. Trương Húc Đông nói: “Về trụ sở chính thôi.” Ngừng một chốc, anh nhìn Hoàng Sư, nói: “Hoàng Sư, nhờ anh một việc.”
“Cậu chủ, anh nói đi.” Hoàng Sư nói một cách kính cẩn.
“Chôn hết xác của bọn họ lại đi!” Trương Húc Đông nhìn ba xác chết của Ma Cà Rồng, Luân Hồi Nhãn và Ám Dạ Thiên Sứ.
“Một kẻ địch, hai kẻ phản…”
Hoàng Sư còn chưa nói hết lời, Trương Húc Đông đã cắt ngang, nói: “Mặc dù tôi không đoán được suy nghĩ của Ma Cà Rồng và Luân Hồi Nhãn, nhưng tôi tin mục đích của bọn họ không phải là chia rẽ nhóm lính đánh thuê ZO. Dù sao cũng đều là những người đã cống hiến cho ZO nhiều năm, không thể chết trên đường đợi cảnh sát đến hốt như vậy được.”
“Còn gã ta thì vì sao?” Hoàng Sư nhìn Ám Dạ Thiên Sứ, hỏi.
“Một kẻ địch đáng để tôn trọng, có chết cũng không nên phanh thây đầu đường.”
“Ừm.” Hoàng Sư gật đầu, chỉ huy cấp dưới của anh ta thu dọn xác chết. Mấy thành viên của Rắn Châu Mỹ khóc như mưa, trong đó có một người lấy ra một bức thư từ trên người, nhìn chằm chằm Trương Húc Đông, nói: “Satan, đây là thứ thủ lĩnh của chúng tôi đã bàn giao lại, nếu như anh ấy chết thì đưa cho anh.”
Trương Húc Đông nhìn bức thư đó, nhìn trời thở dài một hơi, nước mắt chảy xuống, nói: “Không cần đâu, tôi nghĩ tôi biết rồi.”
Về Rắn Châu Mỹ, Trương Húc Đông không hề trừng phạt bất kỳ ai. Anh không đọc bức thư đó, nhưng đã đưa cho thành viên của Rắn Châu Mỹ, dù sao cũng đều là thành viên của nhóm lính đánh thuê ZO, hiểu được tấm lòng của bốn người đó. Trương Húc Đông có quá nhiều thứ không biết làm thế nào được, đặc biệt là Ma Cà Rồng, ông ta có sứ mệnh cho Trương Húc Đông một thử thách.
Trương Húc Đông chưa từng nghi ngờ lòng trung thành của tất cả thành viên của Rắn Châu Mỹ đối với nhóm lính đánh thuê ZO, cũng giống với việc chưa từng nghi ngờ Ma Cà Rồng. Mặc kệ trước kia bọn họ muốn làm gì, nhưng Trương Húc Đông vẫn chôn Ma Cà Rồng và Luân Hồi Nhãn vào trong nghĩa trang liệt sĩ của nhóm lính đánh thuê ZO.
Bên cạnh hai người họ chính là Lão A, Bhutan và Duy Tư. Kể từ khoảnh khắc ở cùng nhau, những người bạn già này đã quyết định vĩnh viễn sẽ không chia xa nữa. Một ngày là ZO, cả đời là ZO, bọn họ đều là anh hùng của nhóm lính đánh thuê ZO.
Vẫn còn một người, đó chính là Thiên Diện Thiệu Đạo Chi. Mặc dù anh ta đã giết chết Bhutan, nhưng dù sao cũng là do có nỗi khổ tâm của mình, Trương Húc Đông không muốn đi truy cứu làm gì. Một tiếng anh em đã chứng minh tất cả, nói rõ hồn vẫn còn đây, cho nên Thiệu Đạo Chi cũng ở bên cạnh những người này.
Bất kể lúc còn sống có công hay lỗi gì, đã chết rồi thì mọi thứ đều kết thúc.