Trên bức tường khổng lồ, dưới ánh sáng của hàng chục chiếc đèn rọi xuống, một khoảng sân hoang vu vô cùng rộng lớn hiện ra trước mắt Trương Húc Đông. Hai bên sân đều có tường rào, đối diện với Trương Húc Đông chính là một không gian trống trải mênh mông, bởi vì sự nông sâu không đồng nhất, mạnh mẽ đánh vào thị giác của con người, chứng tỏ đó là một cái rãnh sâu, hoặc cũng một vách đá.
Trong khu vực này được tô điểm thêm vài thứ, đó là một ngôi nhà hai tầng được xây bằng đá. Cách bố trí không hề theo quy tắc nào cả, nó giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, lại có bốn lối đi bằng đá rộng hơn một nửa chiếc xe sơ mi rơ-moóc. Những phòng ốc trong ngôi nhà này được chia thành bốn phần, điều đáng chú ý hơn không phải là những thứ này, mà là ở sân bóng rổ ở giữa những ngôi nhà này, có một đống lửa cao khoảng chừng ba mét đang bùng cháy.
Bên cạnh đống lửa, có bốn nhóm thế lực đang đứng đó. Mỗi nhóm khoảng hai trăm người, bọn họ mặc đồng phục tù nhân màu xám tro giống hệt nhau, những tiếng la hét kia là được truyền ra từ trong miệng của họ. Trước mặt mỗi thế lực là một người đàn ông, có lẽ là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên Trương Húc Đông không thể nhìn rõ bọn họ.
"Những tù nhân này muốn làm gì?" Trương Húc Đông khẽ nhíu mày, bởi vì anh thấy ngoài tù binh ra còn có rất nhiều binh lính đứng đằng xa, ước chừng có một trung đoàn binh lính, chưa kể đến những tên cai ngục đang đi đi lạ lại tuần tra như những bóng ma.
"Chọn Vua Ngục!" Trong ánh mắt của Đường Phong lộ ra vẻ cảnh giác, nói: "Ngục giam Cao Đào tổng cộng có ba vị Vua Ngục, người thứ ba là Đỗ Tiêu, có lẽ anh không biết, ông ta là con trai của Vua Ngục đầu tiên, Đỗ Long!"
Nhìn thấy vẻ mặt đầy mờ mịt của Trương Húc Đông, anh ta không nói thêm gì nữa. Bọn họ ngồi vào một cái lồng sắt khác bên trong bức tường khổng lồ, sau khi được đặt xuống, Phan Địch nói với Trương Húc Đông biết, cổng của ngục giam Cao Đào chỉ được mở một lần kể từ lúc nó đóng lại. Chỉ khi Đỗ Tiêu ra tù mới mở ra một lần thôi, đó là lần duy nhất được mở ra từ khi xây dựng cho đến hôm nay.
Mấy người Trương Húc Đông đang đi về phía những người đó, ngay lúc này có vô số tiếng gầm thét của những người đàn ông vang lên. Chỉ thấy bốn thế lực, bắt đầu liều mạng chạy nhanh về phía trung tâm của vòng chiến, ngắn ngủi trong vòng vài giây, một trận hỗn chiến quy mô lớn mà người bên ngoài không thể nhìn thấy bắt đầu diễn ra.
Khi bọn họ đến gần, liền nghe thấy tiếng gầm lớn của những binh lính kia. Một người lính già trông chừng khoảng ngoài năm mươi tuôi, khuôn mặt đã có những nếp nhăn nhưng lại tràn đầy phấn khích, còn có cả sát khí như ẩn như hiện nữa. Ông ta đi về phía người đồng đội bên cạnh, nói: "Đời này ông đây có thể may mắn nhìn thấy cảnh này một lần nữa cũng đáng giá."
"Con bà nó, mày lại dùng sức đánh đấy à! Mẹ kiếp, lại con mẹ nó bị đánh ngã, ông đây thay mặt tổ tiên của mày khinh thường mày!" Một người lính trung niên với đôi lông mày rậm, chiếc mũi diều hâu đặc trưng, hai tay gác súng trên đùi, đội nón úp, liên tục không ngừng chỉ huy như thể đang chơi một trò chơi chiến thuật vậy.
"Ôi chao, thật là làm cho lòng người nguội lạnh mà, đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa xuất hiện một người nào mạnh được như Đỗ Long cả!" Một người không cao lắm, dáng dấp thanh tú, mái tóc gọn gàng, trên mặt không hề có râu, đang ôm lấy cánh tay của một người lính, dùng giọng điệu nũng nịu oán trách đầy phẫn nộ nói.
Trương Húc Đông nhíu mày, bởi vì đây là một người đàn ông, hơn nữa còn có thể chắc chắn rằng, ông ta là một người đồng tính luyến ái.
Phan Dịch dùng giọng phổ thông không sõi của mình nhỏ giọng nói: "Anh Quỷ Sa Tăng, những người lính này cả đời không được về nhà quá mười lần đâu, ở trong ngục giam Cao Đào, đây là thú vui duy nhất của bọn họ."
Sau khi Đường Phong chào hỏi vài binh lính quen thuộc, bọn anh chỉ đứng cách đó không quá trăm mét để quan sát. Lúc này mới nhìn thấy ở giữa kia có một tấm lưới bằng dây thép dày bằng ngón ít, lớp lưới này cao khoảng hơn 2 mét. Mà phía trên đó có thể nhìn thấy máu tươi đỏ thẫm, đang theo những sợi dây thép kia nhỏ xuống.
"Ầm!" Một người đàn ông bị xe hơi đâm thẳng vào lưới thép, sức lực cực lớn kia làm cho dây thép cũng không chịu nổi. Sợi dây thép căng ra hơi biến dạng, người đàn ông này từ từ trượt xuống, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn, sau khi co giật dữ dội vài lần, máu tươi từ trong khóe miệng anh ta chảy ra, ánh mắt gần như đã mất phương hướng, nhưng vẫn còn giãy dụa bò dậy.
Lần thứ hai lao vào bên trong vòng chiến, không đến mười giây lại bị bay ra ngoài, lần này trên mặt anh ta lại tràn đầy nụ cười. Nhìn ra được đó là một sự giải thoát, Trương Húc Đông đã gặp quá nhiều như vậy người, bọn họ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cho dù mất đi sinh mạng, thì đó cũng là bởi vì chiến đấu mà chết, tượng trưng cho một loại vinh quang.
Bên trong không có ai để ý đến cái chết của một người này cả, trận chiến vẫn còn tiếp tục. Gần một ngàn người tiếp tục chém giết ở đó, ngã rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại bị đánh ngã, sau đó lại đứng lên, tức giận rống lên, gào rú gầm thét, tiếng cười kiêu ngạo, khóc lóc tỉ tê không ai thương hại, tựa như nơi đây chính là địa ngục vậy, tất cả mọi người đang trình diễn mội bài ca chiến đấu trong địa ngục này.
Trong vô số người ở đó, Trương Húc Đông cũng nhìn thấy bóng dáng của phụ nữ. Nhưng anh lại để ý đến một người đàn ông hơn, cao 1m9, bóng lưng kiêu ngạo, chân trần chỉ mặc một chiếc quần đùi, trên người xăm hình mười con rồng xanh ngỗ ngược phóng đãng. Tuy nhiên Trương Húc Đông cũng không cho rằng người đàn ông này là một tên côn đồ hạ lưu. Mỗi một con rồng xanh đều rơi vào trong ánh mắt, ngay bây giờ có thể đoán ra được, bọn chúng tượng trưng cho ít nhất mười thành phố của Long Đầu.
Chu Nguy thấy Trương Húc Đông nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, anh ta cười lạnh nói: "Ông ta chính là Long Đầu của Thanh Long Hội chúng ta, Tần Vũ!"
Trương Húc Đông híp mắt lại, cẩn thận quan sát Tần Vũ. Người này giữ lại mái tóc ngắn, tuổi tác khoảng chừng bốn mươi, hai nắm đấm của ông ta liên tục được đánh ra. Giống như một chiếc máy ủi đất vậy, bất kể phía trước là nam hay nữ đều bị ông ta vô tình đánh bay không thương tiếc. Nhưng những kẻ bị hất ngã đó, ngã xuống rồi lại bò dậy, lại ngã xuống, lại đứng dậy, cứ như vậy thẳng cho đến khi ngất đi hoặc trực tiếp chết.
Tuy nhiên, bên trong lại có quá nhiều cao thủ, Tần Vũ cuối cùng cũng bị đánh bay ra ngoài, cả người nằm trên lưới dây thép. Sau đó ông ta đi tới nhìn bọn người Trương Húc Đông đang đứng, hét lên: “Cậu là Trương Húc Đông?"
Trương Húc Đông gật đầu, dùng khẩu hình nói với ông ta hãy cẩn thận. Mà Tần Vũ lại nở một nụ cười tà ác, chợt vung nắm đấm, nhất thời máu thịt bê bết, có vài người quan sát cũng kinh sợ hét lên thành tiến.
Tần Vũ ngoắc ngoắc ngón tay về phía Trương Húc Đông, ý bảo anh đi vào. Trương Húc Đông trực tiếp cởi quân phục xuống, ném áo khoác cho Đường Phong. Bởi vì anh nhìn thấy nắm đấm của Tần Vũ lại làm vỡ tung đầu một kẻ định đánh lén, loại sức mạnh này lập tức khiến Trương Húc Đông điên cuồng muốn chiến đấu.
"Thịch thịch thịch." Anh mạnh mẽ chạy đến, tới dưới lưới thép, sau đó mũi chân Trương Húc Đông chợt dùng chút lực, cả người xoay tròn mấy vòng trên không trung. Thời điểm anh đáp đất lần nữa, anh đã chui vào bên trong lưới thép. Những tiếng bộp bộp của nắm đấm trực tiếp vang lên bên tai.
Tần Vũ xua tay với Trương Húc Đông, mấp máy môi nhưng không phát ra âm thanh. Sau đó ông ta chỉ vào trận hỗn chiến kia, ông ta xông vào trước, Trương Húc Đông cũng không chậm hơn ông ta chút nào, anh có thể nhìn thấy Tần Vũ nói: "Giết chết bọn chúng, sau đó hai chúng ta so tài với nhau!"
Trong vòng chiến đấu, Trương Húc Đông vung nắm đấm đánh ngã một tên mập 300 cân, vô số người chung quanh nhìn người đàn ông ăn mặc kỳ quái này, nhưng trong mắt bọn họ không có chút khác biệt nào. Có chăng nhiều hơn chính là máu, ánh mắt càng thêm khát máu, năm sáu người vây quanh anh. Những người này phần lớn không có chiêu thức gì, nhưng họ lại biết tấn công vào các điểm trọng yếu trên người Trương Húc Đông.
Có một người cụt tay dùng dao găm đâm vào người anh, tốc độ của người này không chậm, Trương Húc Đông né được công kích của những người khác, nhưng vẫn bị đâm một nhát mạnh sau lưng. Con dao găm kia được mài từ thanh sắc, mặc dù không sắc bén nhưng lại lồi lõm giống như dấu răng. Thật may mà Trương Húc Đông có cơ bắp cuồn cuộn, nếu không lần này đã muốn lấy mạng anh rồi.
Phản ứng của Trương Húc Đông cũng cực nhanh, anh vung tay nắm lấy cổ tay của người đàn ông cụt kia, một giây kế tiếp anh đấm vào mặt của người kia. Sau khi nghe được âm thanh xương vỡ nát vang lên, người đàn ông cụt tay kia ngã xuống mặt đất như một đống bùn, bất tỉnh.
Trương Húc Đông đang cảm thấy hơi tiếc chiếc áo sơ mi trắng của mình, đây là áo lúc anh mặc đi làm, giờ phút này đã bị nhuộm đỏ máu của anh. Anh chợt kéo áo sơ mi ra, toàn bộ cúc áo đều rơi trên mặt đất. Anh buộc nó vào vết thương, cả người phát ra tiếng gầm cực kỳ thích hợp trong hoàn cảnh này, Anh bắt đầu không có chút cảm xúc nào mà đá bay cùng bẻ cổ từng người một.
"Đến đến đến nào, đặt cược tiền đặt cược tiền nào!" Triệu Tiếu Long ngồi trên mặt đất, sau đó vẽ ra năm vòng tròn, tương ứng viết 5 phút, 10 phút, 30 phút, 1 giờ rồi cuối cùng hét lên: "Mua cố định đi chứ!"
Trừ ba người Đường Phong ra, những binh lính lưu manh kia cũng rối rít đặt tiền cược. Nhìn thấy Trương Húc Đông đã nhận một nhát dao, phần lớn mọi người đều đặt cược vào 10 phút. Đường Phong cùng Chu Nguy là nửa giờ, Phan Địch là 1 giờ, còn Triệu Tiếu Long lại tự mình đặt cửa cuối cùng, hiển nhiên bọn họ nhìn ra được Trương Húc Đông nhất định có thể kéo dài hơn 5 phút đồng hồ.
Đường Phong mắng: "Tự anh còn đặt cược cái gì chứ, thắng thua đều không phải là bản thân anh cả sao?"
Triệu Tiếu Long cười nói: "Bởi vì thắng thua đều là chính mình nên ông đây mới dám đánh cược cậu ta có thể tới cuối cùng, nếu cậu có vốn đặt cửa nhỏ thì thử xem sao!"
Chu Nguy hừ lạnh nói: "Có người kia ở đó không thể nào đến cuối cùng được!"
Phan Địch dùng tiếng phổ thông không chuẩn của mình nói: "Từ tài liệu của anh ấy có thể thấy được, nhưng ít nhất cũng có thể kiên trì 1 giờ đồng hồ!"
Thời gian cứ thế trôi qua, không ai có thể cảm thấy buồn tẻ cả. Càng về cuối, mắt ai nấy đều đỏ hoe cả lên, mười phút trôi qua, nửa giờ trôi qua, đứng trong vòng tròn kia chỉ còn lại hơn một trăm người. Trên mặt đất đầy người bất tỉnh hoặc đã chết, càng lúc càng nhiều người cụt tay cụt chân chồng chất hơn, máu tươi chảy thành sông nhỏ.
Còn lại khoảng hơn một trăm người, tất cả đều dựa vào lưới thép thở hổn hển, đang chờ thời cơ để tung ra đòn mãnh liệt tấn công vào mục tiêu tiếp theo.
Ở nơi không có tổ chức này, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, hơn 50 binh lính cầm súng ống mở cửa lưới thép ra, bắt đầu tiến hành di chuyển những người đã ngã xuống kia trực tiếp đưa ra bên ngoài lưới thép. Bọn họ không phải đi cứu người, mà là đi quét dọn chiến trường, để tạo sân bãi cho trận hỗn chiến tiếp theo.
Một số tù nhân không tham gia chém giết bắt đầu kiểm tra dấu hiệu sinh mạng của những người đó, người còn sống thì đưa đến cùng một chỗ, người chết lại được đưa đến nơi khác. Một số nữ tù nhân nhìn ngây ngốc vào xác chết rồi rơi lệ, nhưng cũng không khóc lớn giống như những người phụ nữ trong thành phố, có lẽ từ lâu bọn họ đã tê liệt trước sự sống cùng chết chóc ở nơi đây rồi.
Triệu Tiểu Long lấy tiền mặt cùng chi phiếu được đè ở cửa nửa tiếng thu về, sau đó điên cuồng hét về phía Trương Húc Đông: "Trương Húc Đông, cậu cố gắng lên cho ông đây, nếu có thể trụ đến cuối cùng, ông đây từ lúc sinh ra đến bây giờ sẽ là trở thành người đầu tiên chiến thắng trong đời! "
"Cút!" Trương Húc Đông mắng một tiếng, tận lực điều chỉnh hô hấp của mình. Mặc dù vết thương không ảnh hưởng nhiều đến thực lực của anh, nhưng những người còn lại đều là những cao thủ trong các cao thủ. Anh chẳng những phải dốc hết sức lực ứng phó, mà còn phải liều mạng nữa.